Chuyến Tàu Cuối

Chương 9



Nỗi buồn chạy qua chạy lại trong mơ...

Tôi mở mắt nghe nỗi buồn chảy dọc ra ngoài.

Trong phòng là bóng tối đậm đặc, không âm thanh không màu sắc...

Đó đích thị là thế giới tôi sẽ phải làm quen. Dù sớm hay muộn.

Tôi không dưng muốn tìm cây vĩ. Tôi muốn biết cảm giác kéo vĩ cầm trong đêm... Liệu sau này tôi có thể làm quen được với điều đò không? Tôi mò mẫm ngồi dậy. Rồi n hư 1 kẻ mù thực thụ, tôi lọ mọ xuống giường mà không mở mắt.

Bóng tối khiến người ta phát nhát hơn vài phần, bước đi có phần thận trọng hơn. Tôi tìm được cây vĩ.

Nhưng không kéo.

Chỉ lặng lẽ ôm nó vào lòng và lặng lẽ rơi nước mắt.

Đã bao nhiêu đêm tôi âm thầm khóc ròng như vậy?



Tôi không có bạn thân. Phong là người bạn thân duy nhất từ trước tới nay của tôi... nhưng tôi chưa từng kể bất kfì điều gì về tôi cho cậu ấy nghe. Cũng không để tâm tình trong lòng mình cho ai biết. Vì, tôi hiểu, mỗi lần tôi gục đầu khóc, là một lần, xung quanh đưa tới một tràng dài, ánh mắt an ủi an ủi và vài lời thương hại.

Tôi không cần những thứ đó, và cũng chẳng muốn nhận được những thứ đó. Nên cứ như vậy, một mình, xù gai lên, cố thủ như một con nhím. Nhưng càng cố thủ, tôi lại càng dễ bị tổn thương, càng muốn hòa n hập với thế giới bên ngoài. Tôi chỉ muốn sống như một đứa trẻ bình thường, nhưng lại càng không muốn người ta ném cho thứ tình cảm thốt lên bằng lời " ôi cậu thật đáng thương". Tôi chợt nhận ra rằng, tôi đang cheo leo giữa lưng chừng tuổi trẻ, 18 tuổi, tôi cũng từng kiêu hãnh nhiều đến thế, chỉ là không thể thoát khỏi nỗi sợ, bị lãng quên đi.

Phòng bên vọng lại một trận ho kịch liệt.

Tôi giật mình, buông cây vỹ, vội vàng bật đèn lên," Dương ơi" tôi gõ cửa phòng cậu ấy. Bên trong có tiếng lê dép loẹt quẹt. Một lát sau cửa mới khẽ hé ra. Tôi thấy mặt mũi Dương, trắng nhợt.

- Cậu có sao không?

- Tớ không sao. - Dương cười, rồi ngồi lên giường, trên chiếc bàn gỗ nhỏ có rất nhiều thuốc, cậu ấy khoanh chân loay hoay xếp lại mấy lọ thuốc. Tay cậu ấy gầy, trắng, xanh, gần như trong suốt. Tôi đã không nhận ra, Dương gầy đến như thế.

- Ngày mai tớ lại phải vào viện rồi, chán chết đi được- Dương thở dài, dẹp đống thuốc sang một bên, rồi vỗ vỗ tay xuống chỗ trống bên cạnh, bảo tôi ngồi xuống vậy.

- Ngày mai tớ vào viện chơi với cậu nhé, được không? -Tôi nhìn vẻ mặt yếu ớt của Dương, nói- Tớ mang đồ ăn theo.

- Cậu vác cả nhà cậu theo, được không? - Dương cười- Tớ nghiện ở nhà cậu luôn rồi...

- Vậy để tớ hỏi bố tớ nhé.- Tôi cười tít, tiện tay cầm một cuốn sách lên.

Dương cũng có nhiều sách như tôi, nhưng toàn là văn học Nhật. Trong số đó còn có cả "Your name" hay"mộ đom đóm'

- Tớ nhiều sách lắm, trước khi đến đây tớ đã mang cả tủ theo đấy, cậu thích cuốn nào thì cứ lấy mà đọc nha.

- Vậy, cậu cũng có thể sang phòng tớ lấy sách và đọc. Tớ cũng có nhiều sách lắm.



Tôi và Dương cùng cười. Ở bên cạnh cậu ấy rất dễ chịu. Dương hiếm khi hỏi về mắt tôi. Cũng như tôi chẳng bao giờ nhìn cậu ấy với thái độ ái ngại, mỗi khi cậu ấy ho, như mọi người vẫn thường hay làm. Chúng tôi hiểu nhau như những kẻ đồng lõa... Vậy, thế nên lúc ở bên cạnh Dương, tôi ít nhiều cũng cảm thấy thân thuộc.

Ừ, thân thuộc tới nỗi an yên.

Nhưng chỉ là thân thuộc thôi, không phải cảm giác bình thản tới nỗi có thể rơi nước mắt ngay trước mặt cậu ấy.

..........................................................................................................

Đó là câu chuyện của một ngày mưa...

Tôi vẫn đến lớp như thường lệ, nhưng vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng tranh cãi cho to nhỏ trong lớp. trong đó lớn nhất là giọng của Dương. Các cậu giỏi thì tự đi mà làm, sao cứ dồn hết việc lên đầu Lam Anh như vậy? Dương trước giờ hiền lành, cậu ấy chẳng lớn tiếng với ai bao giờ, vậy mà hôm nay cậu ấy lại trở nên hung dữ như thế... Chưa kịp thân thiết đã gây sự với đám nam nữ sinh trong lớp rồi.

Cũng đâu đáng phải làm vậy?

Chẳng lẽ cậu ấy không biết tôi không cần những thứ đó hay sao?

Trong lớp có vài tiếng trả lời nhói tai đáp trả. Tôi bước vào lớp, mọi thứ trở lại như cũ. Ngay cả Dương cũng khôi phục lại vẻ mặt tươi tắn bình thường. Chỉ có ánh mắt hằn học khó chịu của mấy đứa con gái trong lớp là không dứt được. Cuối giờ, tôi thấy Phong tiến lại gần chỗ mình. Cậu ấy quan sát tôi một chút rồi hỏi 'Dương là gì của cậu đấy?". Tôi ngẩng lên, cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này. Vậy nên tôi mới đứng dậy, vòng qua chỗ cậu ấy rồi đi thẳng về phía cửa.

Tôi biết Dương đang đợi ở ngoài.

- Cậu làm gì trong đó mà lâu thế? - Dương cầm giúp tôi một ít tài liệu không nhét nổi vào ba lô, thuận miệng hỏi.

- Phong hỏi tớ vài chuyện.

- Về thôi.

Rồi Dương không hỏi thêm gì nữa. Chúng tôi cầm ô cùng đi ra trạm xe buýt. Đám mây trên đầu nặng nề xám xịt. Tôi do dự một lát rồi mới ngẩng đầu lên nói một câu:

- Với lại chuyện hồi sáng cảm ơn Dương.

Dương nghiêng đầu không hiểu lắm, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn ừ một tiếng. Gió lạnh thổi qua, dáng hình mảnh khảnh lẫn vào đám lá bay bay... Thoạt nhìn trông giống Vô Diện.

Tôi quay đầu nói với Dương, lần sau đừng làm vậy nữa, không cần thiết đâu, toàn 1 lũ đầu đất ấy mà... Tớ cũng quen với mấy chuyện này rồi...

Dương hướng mắt về phía xe buýt chầm chậm bò tới. Cậu ấy chẳng nói gì.

Chúng tôi chầm chậm leo lên xe bus. Tôi chợt nhận ra 2 bên đường người ta trồng rất nhiều cây dã hương lớn.

Mùa thu.

Lá rụng vàng quanh gốc...

Như những trái tim vàng đang bay.