Chuyến Tàu Đêm

Chương 10: Nhớ Nhà



Từng kỷ niệm bên những người thân yêu như một thước phim tua chậm hiện về trong tâm trí khiến nước mắt nó càng rơi nhiều hơn. Không biết hai người giờ này thế nào rồi. Có nhớ nó như nó đang nhớ hai người không? Hy vọng ở phương xa mẹ và em luôn khoẻ mạnh và thật vui vẻ.

Nó nhớ anh,!

Nhớ giọng nói ấm áp của anh gọi nó mỗi đêm. Nhớ mỗi lần cùng anh rong chơi dạo khắp phố phường, đến những nơi đồng nước mênh mông phong cảnh hữu tình. Nhớ mỗi lần anh ôm nó vào lòng hứa hẹn về cuộc sống sau này…

Anh dối lừa nó nhiều lần như vậy nhưng nó vẫn yêu anh một cách mù quáng. Giả câm giả điếc giả ngô nghê mặc kệ cho anh lừa dối hết lần này đến lần khác. Không biết anh giờ có nhớ đến con ngốc như nó không?

Đêm dài cứ chầm chậm trôi qua thật lâu. Nó đã khóc rất nhiều với những suy nghĩ ngổn ngang, những nỗi nhớ dằn xé tâm can. Nếu hỏi nó có hối hận vì quyết định ra đi như vậy không? Nó sẽ trả lời là có!

Nó hối hận rồi. Nó muốn về nhà muốn bên cạnh mẹ và em trai như ngày trước.

Làm con ngốc cho anh vui đùa cũng chẳng sao. Vì những lúc buồn vui nó còn một người chia sẻ là anh. Nó còn có cô bạn thân không bao giờ bỏ nó một mình. Bây giờ thì tốt rồi. Một mình nó trong đêm vắng tịch liêu, cô đơn, không ai bên cạnh không ai vỗ về. Cảm giác này thật khó chịu.

Càng mong chờ thời gian lại trôi thật chậm, không biết đã khóc qua bao lâu nó ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.

Vội chỉnh trang lại bản thân, trang điểm thật xinh đẹp giống như đêm qua bản thân đã ngủ rất ngon nó đi ra khỏi nhà trong tiếng xì xào bàn tán của những người cùng dãy trọ. Nó cũng lễ phép lịch sự chào hỏi mọi người. Gặp ai cũng nói hỏi một cách vui vẻ, hoà đồng khiến mọi người có thiện cảm khá tốt với cô bé mới đến này.

Một tháng sau

Nó hiện tại đã xin được vào một công ty nước ngoài chuyên sản xuất những linh kiện điện tử với mức lương tương đối cao và đãi ngộ rất tốt. Mỗi ca làm tám tiếng sẽ bao ăn một bữa, ngày nào tăng ca mười sáu tiếng sẽ được mời thêm một bữa ăn nửa buổi.

Thời gian đầu tài chính eo hẹp, ngày nào nó cũng ăn ở công ty thật no, đồ ăn tráng miệng để dành mang về nhà ăn bữa tiếp theo để khỏi tốn tiền. Tháng lương đầu tiên lãnh được hơn năm triệu, nó tự thưởng cho mình một chiếc điện thoại cảm ứng có thể nghe gọi và lướt wed. Cũng không tiếc bỏ ra gần một triệu đồng để mua cho mình một chiếc xe đạp để có phương tiện đi lại. (Đây là thời điểm những năm 2014 nên đồng tiền vẫn còn rất có giá trị, mức sống không quá cao.)

Có được điện thoại, người đầu tiên nó gọi đi là mẹ mình, nghe giọng mẹ ở đầu bên kia mà nước mắt nó lại rưng rưng: “Mẹ là con đây.”

Giọng mẹ nó cũng run run không kiềm chế được xúc động, hình như bà khóc. Khóc vì quá vui mừng: “My hả con? Con thế nào rồi? Sống có tốt không? Con mượn điện thoại ai gọi về mẹ hay sao?”

Bật cười, người quan tâm yêu thương mình nhất cũng chỉ có mẹ, nó trêu: “Mẹ này, hỏi nhiều vậy một lúc con trả lời kiểu gì được.”

“Mẹ xin lỗi chỉ là mẹ vui quá! Mẹ còn đang định dắt em vô Sài Gòn tìm con đó.”

Hừm…

Nó tỏ ra không vui: “Con lớn rồi mẹ cứ phải lo lắng quá làm gì? Mẹ không tính để thằng nhỏ đi học sao?”

Đầu bên kia mẹ nó thở dài: “Chẳng phải sắp hè rồi sao? Mẹ sao có thể yên tâm được khi không liên lạc được với con chứ.”

Hihi nó cố làm ra điệu cười vui vẻ nhưng thực tế nơi này nó đang rơi nước mắt: “Tin tưởng con, con lớn rồi có thể tự lo tốt cho mình. Con vừa vô đây là bạn con đón liền, nó giúp con thuê nhà trọ và xin việc làm luôn. Mà kiểu nó đi làm suốt về nhà lại cầm điện thoại gọi ba mẹ, người yêu nên con ngại không dám mượn điện thoại gọi về cho mẹ thôi. Đây là số điện thoại mới của con đó. Mẹ lưu lại đi, từ nay cứ liên lạc với con bằng số này.”

“Ừm con mới lãnh lương rồi sao? Tiền đâu mua điện thoại vậy?”

“Dạ con mới lãnh lương tháng này con làm được tận năm triệu, đó là do không đủ ngày ấy, nếu làm đủ mà tăng ca thì lương cao hơn nữa.”

“Ưm chúc mừng con con chi tiêu tiết kiệm để hờ khi ốm đau con nha.”

“Vâng ạ. Tháng sau mọi thứ ổn định rồi con sẽ gửi thêm cho mẹ phụ lo cho em.”

“Thôi không cần đâu. Con nhớ thường xuyên gọi về cho mẹ là được rồi.”

“Vâng con biết rồi.” - Nó cùng bà Thảo nói thêm vài câu rồi cũng nhanh chóng gác máy.

Nó nhớ nhà lắm!

Nó thương mẹ mình lắm! Vì thương mẹ nên nó cố nén nước mắt vào trong lòng chỉ nói với bà những điều tốt đẹp nó gặp được ở nơi xứ người. Chứ không hề kể cho bà nghe ở nơi này mọi thứ nó phải tự lo. Người tốt kẻ xấu đan xen, bị bắt nạt nó cũng chẳng biết kêu ai.

Tháng vừa rồi nó chỉ ăn mì gói uống nước lã thay cơm. Đã thế, phải ăn mì sống chứ chẳng có nước nóng đâu mà chế. Còn có những ngày một bữa ăn ở công ty, hai bữa còn lại phải buộc bụng đi ngủ để quên đi cái đói vì chẳng còn tiền để ăn.