Chuyến Tàu Đêm

Chương 36: Đêm Cuối



Tôi rút vào người anh như một con mèo nhỏ, cái đầu lắc lắc: “Anh không cần an ủi em. Em tự biết nhìn nhận bản thân mà. Miệng thì nói sống vì con quên đi chính mình, nhưng em không làm được. Em vẫn yêu khao khát được yêu.” - Nước mắt tôi rơi, những giọt nước mắt bất lực.

“Em thích anh. Em biết chúng ta không đi được đến đâu vẫn muốn một lần được làm người yêu của anh. Cùng anh tận hưởng những gì thăng hoa nhất trong tình yêu. Nhưng cái cơ thể này đến em cũng không điều khiển được.

“Ngốc quá!” - Anh đưa tay thay tôi gạt nước mắt: “Đừng tự trách như vậy. Nói về trách nhiệm và nghĩa vụ của một người mẹ, em đã làm rất tốt. Tốt hơn rất nhiều người, em không sinh con ra rồi vứt cho ông bà, em vẫn dành cho con toàn thời gian có thể trong quỷ thời gian ít ỏi của mình”

em

Ngưng một chút anh nói tiếp: “Về chuyện cơ thể em không thể tiếp nhận anh thì có thể giải thích là do cơ địa nơi ấy của em quá hẹp, vừa rồi đi vào anh còn tưởng em là gái mới lớn ấy. Điều này chứng tỏ em không phải loại phụ nữ dễ dãi dễ dàng lên giường với đàn ông. Vì phụ nữ khi quan hệ nhiều nơi đó sẽ rất rộng và xấu xí.”

Tôi bị anh chọc cười: “Anh có vẻ từng trải nhỉ?”

Nhẹ véo má tôi, anh cũng cười: “Tất nhiên”

Đêm ấy tôi cuộn tròn trong lòng anh ngủ một giấc ngon lành không bị bất kì tiếng động gì đánh thức. Đến khi những tia nắng ban mai xuyên qua ô cửa kính mới đánh thức tôi khỏi giấc mộng lành.

Mở mắt ra tôi thấy anh đang nằm bên cạnh, hai mắt đăm đăm nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng chất chứa yêu thương, trong con ngươi đen láy kia chỉ phản chiếu mỗi hình ảnh của tôi. Tôi cảm thấy mình là tất cả trong anh, cảm giác này thật bình yên. Tôi muốn thời gian dừng lại ngay giây phút này để tôi được mãi bên anh thế này.“Anh nhìn em làm gì?” - Tôi ngại ngùng vùi mặt vào lòng ngực rắn chắc của

anh.

Hai cơ thể trần trụi va chạm vào nhau, vô tình cử động nhẹ của tôi khiến cơ thể anh nóng bừng lên, nơi đó hình như vẫn còn căng cứng, so với hôm qua nó chẳng hề nhỏ đi hay mềm ra một chút nào.

Anh khẽ rên một tiếng, ghì chặt lấy tôi, nhắc nhở: “Đừng động, nếu không anh sẽ lập tức ăn em ấy.”

Câu uy hiếp của anh khiến tôi khựng lại không dám manh động. Nhưng bỗng dưng tôi lại muốn thử, thử một lần với người xa lạ từng quen xem sẽ thế nào.



Tôi khẽ động, đôi tay mảnh khảnh vươn lên ôm lấy cổ anh, hai mắt nhắm hờ, khuôn mặt nhỏ nhắn, phớt hồng tiến sắt khuôn mặt thanh tao của anh, lần tìm đôi môi hồng nhuận của người đàn ông.

Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời tôi chủ động với người khác phái nên còn bị gượng gạo và có phần vụng về. Nhanh chóng đổi khác thành chủ anh ấn mạnh đầu tôi vào sát mình để nụ hôi được sâu hơn. Cứ như thế môi miệng kề nhau, hai chiếc lưỡi đinh điên cuồng quấn lấy nhau.

Anh nói trong hơi thở gấp gáp: “Là em khiêu khích anh đừng hối hận.

Tôi nhỏ giọng đáp: “Tuyệt đối không hối hận.”

Lời từ cái miệng nhỏ của tôi thốt ra như chất xúc tác khiến anh điên cuồng vật đè tôi xuống giường, không ngừng hôn hít khắp cơ thể tôi. Bàn tay hư đốn của anh trêu chọc những nơi thầm kín của người con gái. Khiến cơ thể tôi theo đó mà vặn vẹo, nóng ran, khắp người đỏ hỏn như con tôm luộc.

Anh còn dùng ngón tay cẩn thận thăm dò nơi mật động ấy, khiến tôi thả lỏng đôi phần, muốn hoà làm một cùng anh. Bên tại tôi là tiếng anh nỉ non: “Cho anh vào trong nha.”Tôi nhẹ gật đầu, khao khát muốn có anh mãnh liệt dâng trào. Đưa thứ to lớn kia vào trong người tôi, anh không vội động mà nằm im một hồi vuốt ve tôi, để cả hai cùng thoải mái hơn. Sau này tôi được anh giải thích là: “Nơi cửa động của em thật sự quá hẹp, thằng anh của anh bị bóp đến đau thắt. Phải ngừng một lúc để hai cơ thể thích nghi với nhau.

Sau cuộc giao hoan hôm ấy tôi thật sự đắm chìm trong biển tình của anh nhiều hơn. Những ngày tôi ở Phan Thiết hai đứa tôi cứ quấn lấy nhau như hình với bóng.

Đêm cuối ở lại bên anh, tôi sụt sùi hỏi: “Anh sẽ quên em sao? Sẽ xem như giữa chúng ta chưa có chuyện gì thật sao?”

Cốc yêu đầu tôi, anh nói: “Ngốc lại hỏi điên gì vậy hả?”

“Anh không cần gạt em đâu.” - Tôi xoa xoa chỗ bị anh đánh, khuôn mặt méo xệch: “Em đã nhìn thấy tin nhắn của anh và người ấy rồi. Không phải em cố tình lục lọi điện thoại của anh đâu, chỉ là vô tình nhìn thấy thôi”

Tôi nghĩ anh sẽ tỏ ra giận dữ vì tôi tự ý cầm điện thoại anh còn xem đoạn chat của anh, anh sẽ mắng sẽ bỏ mặc tôi ngay lúc này. Tôi đã chuẩn bị tinh thần rất tốt, khi anh đi sẽ không khóc không nháo, không níu kéo.

Nhưng bất ngờ thay, anh lại siết chặt lấy tôi hơn, giọng nói nghe sao có chút buồn phiền: “Anh xin lỗi. Nhưng anh yêu em là thật. Tin anh,, cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Đàn ông ai cũng có lúc bị cám dỗ mà em

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc, thật sự không hiểu anh đang nói gì. Im lặng lắng nghe, tôi nghe anh nói tiếp: “Lúc ấy, em ở xa anh rất nhớ em nhưng anh thấy cơ hội chúng ta ở bên nhau mong manh quá. Anh không thể chạy đến bên em mỗi khi em cần, thay em lau nước mắt mỗi khi em khóc, càng không thể ra mặt bảo vệ em khi em bị bắt nạt. Anh ghét sự bất lực đó. Anh nghĩ tình cảm đó là nhất thời chỉ cần anh yêu người khác gần đây, người ta bên anh, cho anh cảm nhận chân thật về một tình yêu sâu sắc thì anh sẽ quên em. Nhưng anh không làm được.