Chuyến Tàu Đêm

Chương 4: Cuộc Gọi Lúc Nữa Đêm



Thấy bạn thân đau, Hồng Lài cũng nhói lòng. Cô đi đến, ôm lấy Kiều My vào lòng cho cô điểm tựa: “Được rồi muốn khóc mày cứ khóc đi. Nhưng khóc hết hôm nay nữa thôi bắt đầu từ ngày mai phải mạnh mẽ lên biết không? Con đường phía trước còn dài, tương lai còn rộng mở mày không thể vì một kẻ phản bội mà huỷ hoại đi cuộc đời mình được.”

“Tao rất nhớ anh ấy.” - Hức hức…

“Mày ra nông nổi này anh ta cũng không thèm đếm xỉa tới, mày còn yêu hắn ta được sao?”

“Không phải lỗi của anh ấy, do tao không tốt, không dành nhiều thời gian cho anh ấy lúc nào cũng biết học với học, tại tao không biết trưng diện, không biết trang điểm, không mặc đẹp nên mới khiến anh ấy chán ghét.”

“Ngốc quá! Người ta yêu là yêu bản tính con người mày chứ còn vẻ bề ngoài quan trọng gì đâu. Mày muốn thay đổi dễ thôi, tao giúp mày trở thành một hot girl xinh đẹp được vạn người mê làm hắn ta phải hối hận được không? Giờ thì nín đi đừng khóc nữa, hai mắt sưng hết rồi này.” - Hồng Lài vừa nói vừa đưa tay gạt đi nước mắt trên khóe mi của cô. Nhìn cô khóc thương tâm như vậy, người bạn thân như cô cũng vô cùng đau lòng. Nếu có thể, cô chỉ muốn moi tim tên đàn ông khốn nạn kia ra xem nó có màu gì tại sao lại đối xử với bạn thân của cô tuyệt tình như vậy.

“Tao chỉ cần một mình anh ấy mà thôi.” - Huhu… “Tao muốn anh ấy quay về bên tao.”

“Được rồi, mày muốn hắn ta về lại với mày thì mày phải mạnh mẽ lên tỏ ra bản thân là người xứng đáng được chọn chứ. Nhìn lại bộ dạng hèn yếu của mày lúc này xem chỉ khiến người ta phát chán thôi.” - Không nói được cô quên đi người đàn ông đó, Lài chỉ có thể kích thích cô để cô vực dậy.

Tự mình gạt đi nước mắt trên mặt, My nói với đầy vẻ quyết tâm: “Đúng vậy! Mày nói đúng tao phải trở nên tốt hơn phấn trấn trở lại, tao sẽ khiến cho anh ấy hối hận vì từ bỏ tao. Tao sẽ khiến anh ấy yêu tao lần nữa.”

“Phải rồi. Như thế mới đúng chứ. Mày là một cô gái tốt chắc chắn sẽ có một người khác tốt hơn đến bên cạnh yêu thương và che chở cho mày. Đừng buồn vì một người không xứng đáng nữa.”

“Ai cần một đứa không còn trong trắng như tao chứ.” - Cô nói với giọng buồn tênh.

Lài phì cười nhéo má cô, nói: “Thôi đi cô Hai, thời đại nào rồi còn quan trọng chuyện trinh tiết. Mày cố gắng làm thật nhiều tiền đến khi đó tiền sẽ giúp mày lấy lại cái màn mỏng đó. Quan trọng gì đâu.” - Tuy hai người bằng tuổi nhưng Lài luôn suy nghĩ thoáng và tỏ ra chững chạc hơn My My rất nhiều.

Hai người cứ thế lời qua tiếng lại tâm trạng của My My cũng tốt hơn rất nhiều. Qua ngày hôm sau cô cũng được xuất viện và nhanh chóng trở lại với việc đèn sách của mình. Cô lao vào học ngày học đêm, vừa để bổ sung lại kiến thức đã mất những ngày nằm viện vừa là để tìm quên người đàn ông kia.

Gần đây, My My cũng thay đổi rất nhiều. Cô bắt đầu học cách trưng diện và chú ý đến hình tượng của mình nhiều hơn. Có lẽ con gái đẹp nhất khi không ai bên cạnh, chẳng bao lâu khí sắc Kiều My đã hồng hào trở lại. Nhan sắc có phần thăng hạn và cũng có rất nhiều nam sinh để ý đến cô. Bắt đầu nhắn tin làm quen tán tỉnh nhưng Kiều My thường ngó lơ, vì vết thương lòng chưa phai, cô hiện tại chỉ muốn chăm chỉ học hành. Hoàn thành tốt kì thi tốt nghiệp sắp tới.

Khi con tim tưởng chừng đã ngủ quên không còn đau âm ỉ mỗi khi nhớ đến người nữa thì bất chợt điện thoại lại rung lên trong đêm. Vẫn số phone quen thuộc, icon trái tim vẫn chưa thay đổi, là anh!

“Mười giờ đêm anh gọi mình làm gì nhỉ? Nhầm số sao?” - My tự hỏi. Trong lòng bối rối không biết có nên bắt máy không?

Miệng nói không quan tâm, không để ý đến anh nữa nhưng sao trái tim không nghe lời cứ đập loạn từ khi thấy số điện thoại của anh. Lý trí nói cô đừng bắt máy, hai người đã không còn gì nữa rồi. Anh gọi một hồi không ai nghe máy, tự biết tắt thôi.

Nhưng con tim thì cứ thúc giục cô mau nghe máy đi, có lẽ anh có việc cần thì mới gọi tới. Không nghe máy nếu lỡ anh có việc gì bản thân hối hận sẽ không còn kịp nữa.

Cuối cùng lý trí không thắng nổi con tim, sau một hồi chuông ngân dài thật dài, đến cuộc gọi thứ năm Kiều My cũng bắt máy.

“Alô, có chuyện gì sao?” - My My nói bằng chất giọng lạnh lùng nhất có thể nhưng vẫn không che đậy được sự lo lắng của bản thân dành cho anh.

Có lẽ yêu một người đến khắc cốt ghi tâm là như vậy. Dù người ta có làm mình tổn thương bao nhiêu đi chăng nữa vẫn không ngăn được trái tim mù quáng yêu người.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm pha chút hờn dỗi của anh: “Anh cứ tưởng em không quan tâm anh nữa.”

Thoáng bất ngờ, cô hỏi lại: “Anh say rồi sao? Anh nhầm số à? Anh có biết em là ai không?”

Hihi, anh bật cười, cô có thể nghe được: “Em hỏi nhiều như vậy anh biết trả lời câu nào trước đây?”

“Trả lời từng câu một đi.”

“Tôn lệnh bà xã.” - Anh chợt gọi nó thân mật như vậy càng khiến cô sửng sốt. “Anh làm sao vậy nhỉ?” - My My tự hỏi, im lặng nghe anh nói tiếp.

“Anh nhớ em lắm! Xa nhau rồi anh mới biết bản thân yêu em đến thế nào,”

Cô im lặng không đáp, nước mắt khẽ rơi. Cô cũng nhớ anh, nhớ đến điên dại. Nếu lúc này, anh ở trước mặt cô, cô sẽ bất chấp tất cả ôm lấy anh, không cho anh rời xa mình nữa.

Nếu đây là mơ, cô mong bản thân không bao giờ tỉnh lại. Cô rất muốn nghe những lời ngọt ngào từ anh.