Chuyến Tàu Đêm

Chương 49: Không Hối Hận



Khẽ vén vài sợi tóc mai xõa xuống che đi vẫn trán kho cô đang ngủ, cái động chạm nhẹ dường như khiến cô không vui quay người đi hướng khác, cái miệng chu chu say ngủ trông đáng yêu cực kì. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh ngắm nhìn cô gái của mình gần đến thế. Lâu nay tuy xem nhau là vợ chồng nhưng anh chẳng bao giờ có cơ hội ngắm nhìn người con gái của mình gần như vậy.

Ngày thường My My luôn trang điểm tuy không quá cầu kỳ nhưng cũng không phải là diện mạo thật của cô. Cô nói cô không tự tin khi để mặt mộc. Tôn trọng suy nghĩ của cô, nên chỉ cần My My trang điểm không quá đậm, quá diêm dúa thì anh để mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Đi ngủ cô luôn tắt đèn, chỉ đề mỗi ánh sáng yếu ớt của bóng đèn ngủ nên căn bản anh cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt mộc của cô.

Giờ đây, khi nước mắt làm trôi đi lớp trang điểm, đôi môi vì mím chặt để không để tiếng khóc bật ra thành tiếng nên cũng mờ nhạt đi phần nào. Anh được chiêm ngưỡng vẻ đẹp thuần khiết nhất của người con gái mình yêu.

Khuôn mặt trái xoan có phần bầu bĩnh, đôi mắt khép hờ hàng mi cong vút, đôi chân mày không quá đậm cũng không quá nhạt, sóng mũi dọc dừa cao thẳng chia đôi nửa khuôn mặt một cách cân đối. My My thật sự rất đẹp, chẳng thua kém gì các hot girl trên mạng tiktok cả

Anh và cô đến với nhau hơi vội vàng chỉ qua mấy lần gặp mặt ngắn ngủi, tâm sự cũng không nhiều, chỉ là mấy lời kể vu vơ thiếu trước hụt sau không rõ đầu cuối. Nhưng nếu hiện tại hỏi anh có hối hận vì yêu cô không? Thì câu trả lời sẽ là không!

Anh không may mắn có một gia đình hạnh phúc. Trong tình yêu cũng hết lần này đến lần khác bị phản bội, con tim đã chai sạn. Anh thừa nhận lúc quen cô chỉ là vui chơi qua đường. Tình cảm không có cơ sở nên năm lần bảy lượt anh chủ động nói chia tay.

Nhưng có lẽ duyên phận đã gắn chặt họ với nhau, cô cho anh một đứa con gái dễ dễ thương lém lỉnh. Anh không thể nào ghét bỏ con bé được khi nó thấy anh là luôn miệng gọi baba. Từ ngày về ở với anh nó cũng tỏ ra bám người hơn. Hơn thế, ai cũng nói nó giống y chang anh ngày bé. Anh cảm tưởng như nó chính là đứa trẻ thất lạc của mình, mình có nghĩa vụ chăm sóc, nuôi dưỡng và yêu thương nó thật nhiều. Luôn cảm thấy mắc nợ Gà Ry khi lúc nó sinh anh không bên cạnh, khi nó cất tiếng khóc chào đời anh đã không bế bồng.

Huhu…

"Mẹ ơi..." - Huhu...

Vừa nghĩ đến bé con, bé con đã tỉnh giấc, sợ nó khóc lớn sẽ ảnh hưởng đến My My. Anh vội vàng chạy xuống, miệng nói đủ để bé con an tâm: "Ba đây, ngoan nào để cho mẹ ngủ."

Gà Ry tuy chỉ mới mười sáu tháng tuổi nhưng vẫn luôn là đứa bé hiểu chuyện chỉ có điều không muốn ở một mình. Vừa nghe tiếng anh, con bé nín bặc, dò dẫm đi tới cầu thang đón baba của mình.

Vừa xuống tới nơi, anh liền bế con bé trên tay, hỏi: "Con đói rồi phải không? Baba cho con ăn nha!"



Một cái gật đầu thật mạnh, anh nhìn con bé tươi cười trong lòng vơi hết bao nhiêu muộn phiền. Vừa chơi đùa vừa dỗ dỗ cho bé con ăn, còn anh thì đợi cô gái kia ngủ dậy cùng ăn luôn.

My My thức dậy nghe tiếng cười của trẻ con dưới nhà đoán là anh đang chơi cùng con nên cũng yên tâm phần nào. Mở điện thoại lên xem, má ơi đã là một giờ chiều rồi cô còn chưa cơm nước gì cho hai cha con nữa, mắng bản thân lơ đãng cô vội vàng chạy xuống nhà, nhìn anh vẻ mặt áy náy: "Hai cha con ăn gì chưa em ngủ quên mất."

"Em vào rửa mặt rồi ăn cơm, anh nấu xong hết rồi. Cũng cho con ăn rồi."

"Vâng." - Cô ngoan ngoãn nghe lời bước đi, trong đầu lại nhớ về ngày xưa.

*****

Choang...

"Mày làm gì ở nhà cả ngày mà giờ này cơm nước chưa có hả?" - Người thanh niên đi làm về lục nồi thấy toàn là thức ăn thừa hôm qua, hiện vẫn còn nguội lạnh liền đập mạnh nắp nồi dẫn mâm xáng chén hét lên với vẻ đầy tức giận.

Cô lí nhí trong miệng, khuôn mặt của kẻ biết lỗi: "Em xin lỗi em đi làm về mệt quá nên ngủ quên. Giờ em đi nấu ngay đây."

"Ngủ ngủ ngủ suốt ngày cũng chỉ biết có ngủ. Không cần nấu nữa, tự chế mì ăn đi tôi ra ngoài ăn. Về nhà là thấy khó chịu." - Nói rồi hắn đi đến giỏ xách đi làm của My My lấy ra bóp tiền trong đó rút lấy vài tờ một trăm ngàn rồi lên xe chạy mất hút.

Nhìn theo bóng lưng hắn cô chỉ biết thở dài ngao ngán nhưng không trách hắn. còn cố biện minh cho hắn rằng:

"Có lẽ hôm nay hắn đi học không vui. Hoặc lại bị sư phụ kiếm chuyện chửi mắng gì đó."

Hoàn cảnh của cô lúc này thật trớ trêu, mang thai ở tháng thứ hai nhưng lúc nào cũng trong tình trạng ăn uống không đủ chất, nghỉ ngơi không đủ giấc, vả lại còn liên tục tăng ca làm đêm. Hôm nay cô cũng tăng ca, đi làm từ sáu giờ chiều hôm trước mới về lúc sáu giờ sáng hôm nay. Cả người mệt mỏi buồn ngủ, cô còn quên luôn cả ăn sáng. Hiện tại đã là mười hai giờ trưa nhưng cô chẳng thấy đói, cũng chẳng buồn ăn. Nhưng vì nghĩ đến đứa con trong bụng cô lấy bị sữa không đường uống cho có lệ rồi dậy dọn dẹp nhà cửa.