Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 48: Mùa hạ không còn nắng



Tôi chợt nhận ra bầu trời dạo đây không còn xanh như nó đã từng... 

Những cơn mưa mùa hạ cứ mãi rả rít, thấm ướt cả con đường và che đi cả ánh Mặt Trời. Tôi thường dành hàng giờ mỗi ngày để ngắm những đám mây, cho dù có mưa hay không, nó cũng không còn mùi nắng nữa. 

Kể từ khi kì nghỉ bắt đầu tôi ít khi ra ngoài hơn, đa phần thời gian đều dành cho phim truyện, giết thời gian qua những giấc ngủ dài và những bữa ăn nhàm chán. 

Kể từ ngày cuối cùng của năm học, tôi cũng không còn thấy người ấy nữa.

Tiếng mưa vẫn còn reo tí tách, như mua vui, như tâm sự lại như đang an ủi cõi lòng đã sớm cô đơn. 

Tôi vẫn luôn ghi nhớ ngày hôm ấy, ánh nắng, cái giao mắt ngắn ngủi và cả giọng hát trầm ấm của cậu. Bóng lưng của cậu lúc rời đi, tựa như lời chào dịu dàng mà đau đớn nhất mà tôi buộc phải chấp nhận, chấp nhận việc mối quan hệ này đã không thể cứu vãn được nữa, chấp nhận việc tôi bắt buộc phải buông tay cậu, và chấp nhận cả việc... cậu cũng đã từ bỏ tôi.

Mùa hạ cuối cùng, cậu ấy rời đi và mang cả nắng của tôi đi mất. 

Một mùa hạ không còn nắng nữa... chỉ còn những ảm đạm bao trùm.

...

"Ba, năm, bảy, 3 giờ 15 phút chiều, 01/07"

Tôi cười méo mó, những tin nhắn dù cho ít ỏi nhưng cũng đủ làm tôi kiệt sức khi nghĩ đến. Dù cho nhiều đêm tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao thời gian lại trôi nhanh như thế, nhớ cái thời vừa mới biết tin đỗ vào trường, trở thành hậu bối khóa 25 đáng yêu trẻ trung như nào, còn chưa nếm được vị tươi ngon tuổi 17 đã phải nhanh chóng tạm biệt mà trở thành đàn chị năm cuối già khắm khú rồi. 

Lớp 12 nghĩ sao cũng thấy thật mệt mỏi, chỉ cần nhớ đến kì thi Đại Học chỉ chưa đầy 365 ngày nữa đã bắt đầu khiến tôi uể oải đến chẳng buồn hô hấp.

Vì là năm cuối nên chắc chắn không thể tiếp tục lơ là thêm nữa, ba mẹ và cả lão anh liên tục đăng kí học thêm cho tôi ngay từ khi tiếng ve vẫn còn rộn ràng ngoài sân vườn. Và cũng thật tuyệt khi tôi có thể học tập để lấp đầy những thứ không nên tồn tại, bận rộn sẽ khiến tâm trạng tôi tốt hơn.

- Xem nào, Toán... Tiếng Anh... Ngữ Văn... 

Tôi lầm bầm, chăm chú viết lịch học thêm vào cuốn lịch ở góc bàn mà bấy lâu nay chỉ dùng để ghi chú ngày công chiếu phim. 

Khá là đau đầu đấy, vì tôi đặt mục tiêu đến trước khi thi học kì 1 phải hoàn thành tất cả chương trình lớp 12 để kịp cho việc luyện đề cho kì thi thử thứ nhất tại trường. Khổ nỗi sau khi gò bó bản thân thức và ngủ như thời gian biểu khiến tôi bị kiệt sức đến lâm bệnh. Tuy không phải bệnh nan y phải đi nằm viện nhưng so với cảm vặt thì khó chịu hơn nhiều. Trận ốm khiến tôi nghỉ học đến tận bốn ngày, và tiêu hao cả sức lực ngăn việc tiếp thu kiến thức của tôi. 

Bạn đừng quá bất ngờ khi Minh Vi bỗng dưng chăm học một cách bất thường như thế, đừng quên tôi cũng từng là học sinh giỏi và giành học bổng ở trường cấp hai đấy, chỉ là lên cấp ba ham chơi nên tụt hạng thôi. Và nếu không tính việc tôi phải học tập để chuẩn bị cho kì thi vào cuối tháng sáu tới, thì tất nhiên, đây chính là nỗ lực cho cái lí do chết tiệt mà tôi đã mụ mị kết thúc mối tình đầu tươi đẹp. 

Đúng, tôi đang cố trở nên giỏi giang, để xứng đáng với hắn. 

Tuy rằng... bản thân tôi còn không biết người kia liệu có còn chấp nhận tình cảm này hay không. 

"Cậu nên uống thuốc và ngủ nhiều vào."

Tiếng tin nhắn từ Messenger, vừa hiển thị tên người gửi đã khiến tôi phiền phức muốn chết đi. 

Tôi đăng story gói thuốc cùng cổ tay truyền dịch không phải để cho tên này quan tâm, mục đích chính là để người kia thấy mà thôi. 

Cơ mà... tôi tại sao lại muốn hắn thấy? Cũng không còn quen nhau, hắn chắc chắn sẽ không thể nào hỏi thăm tôi, cũng không thể mua thuốc và cháo đến nhà cho tôi. Hình như từ buổi lễ tổng kết tôi không còn thấy hắn, có lẽ như năm trước, hắn đã tham gia cùng câu lạc bộ võ thuật mà ra Hà Nội thi đấu rồi. 

Đôi khi tôi hành xử một cách không suy nghĩ như thế, trong tôi nửa muốn nửa không muốn sự quan tâm của hắn, nhưng mà tất nhiên càng không phải tên này. 

"Ừ."

Đừng bảo tôi lạnh lùng, cơ bản khi bạn không thích người nào đó, thì từng hành động quan tâm của người ấy chỉ khiến bạn thấy rất phiền phức, chỉ mong đừng vì quá ngông cuồng mà tiếp tục theo đuổi, từ cảm giác phiền nhiễu sẽ biến thành ghét bỏ. 

Mà tên này, vốn đã đủ đau lòng để tiếp tục nhận được một đả kích tình cảm khác. 

Tôi tất nhiên cũng không quá máu lạnh mà tỏ vẻ ghét bỏ người ta, dù sao cũng rất can đảm để ra mặt theo đuổi. Tôi chỉ là cảm thấy đối với những người mình không có tình cảm, nên đối xử một cách rõ ràng để tránh cho người ta đau lòng hơn nữa. Thà từ chối và đau một lần còn hơn cứ mãi dây dưa, cho cơ hội rồi lại tước đoạt đi thì khốn nạn lắm. 

"Cuối tuần có Jurassic World 2, không biết cậu có muốn đi xem với tôi không?"

"Tôi nghĩ lúc đó tôi vẫn chưa hết bệnh."

"Vậy thì khi nào cậu hết bệnh sẽ cùng xem."

"Đến đó có lẽ phim cũng ngừng chiếu rồi."

"Vậy thì xem phim khác là được mà."

"Tôi đi du lịch đến vào năm học mới về, cậu cứ rủ ai khác đi."

Tại sao tôi lại rơi vào cái hoàn cảnh chết bầm này kia chứ? 

Cái tên này, chính xác là người đã-sắp-hẹn-hò với con nhỏ đầm bó như loài bò sát mắc cạn kia. Trái Đất tròn đến mức khiến tôi học cùng lớp Tiếng Anh với hắn, lại còn ngồi cạnh nhau khác dãy. 

Ban đầu việc gặp gỡ khiến tôi có chút bất ngờ, dù sao cũng đã từng quen biết nên tôi cũng rất hòa đồng tiếp chuyện. Chỉ là chưa đầy một tuần nhập học, bạn liền hẹn tôi lên sân thượng của trung tâm tỏ tình. 

Chưa bao giờ tôi lâm vào tình cảnh oái ăm như thế, được tỏ tình nhưng một chút cũng không hề vui vẻ, dù có lịch sự từ chối nhưng có lẽ tên này đã đọc quá nhiều tiểu thuyết mà sau đó liền nắm tay tôi lại và hùng hổ tuyên bố. 

- Cho dù cậu có từ chối hàng nghìn lần tôi cũng không bỏ cuộc, tôi chắc chắn sẽ dùng cả sinh mệnh này yêu cậu đến khi có thể toàn tâm ở bên chăm sóc cậu, lo lắng cho cậu và cùng cậu làm nên một gia đình hạnh phúc. 

Tôi khi ấy cảm thấy cậu bạn này thật sự rất sến súa, nhưng vì hành động của bạn mà ngay lập tức sợ hãi rụt cả cổ theo đó biểu cảm cũng trở nên bối rối. Và địt mẹ, tên này liền nghĩ tôi ngại ngùng nên mới từ chối, tiếp đó thì theo đuổi và nhắn tin làm phiền tôi đến hết cả mùa hè.

Tôi chỉ đơn giản nghĩ tình cảm trẻ con này sẽ nhanh chóng kết thúc, nhưng không ngờ đến tận sắp vào năm học mà vẫn chưa buông tha cho tôi. 

Đẹp trai thật đấy, nhưng mà cho xin đi, tôi không muốn liên can gì tới con mụ bò sát kia nữa đâu, không bao giờ. 

...

- Mày có nghĩ tao nên mua cái chân váy này không?, - Mễ đưa cái bên trái lên, nhìn tôi chớp mắt, sau đó lại quay qua cái bên phải phân vân, - Nhưng cái áo này cũng xinh nữa. 

Tôi chăm chú nhìn ngắm và phân tích, sau đó chỉ vào chân váy màu hồng phấn bảo nó mua đi, nhưng vốn là cái con kia hỏi cho có quận chứ nào nghe ý kiến của tôi, lần nữa lầm bầm tự kỉ với hai thứ trên tay. 

Tôi chán nản nhìn nó rồi quay về với cái đám loi nhoi vẫn còn đang lựa đồ, thở dài đến mức muốn lấy xe ra về ngay lập tức. 

Tôi rủ chúng nó đi mua đồ cùng mà tôi lựa xong từ cái thời Thiên Hoàng Minh Trị trong khi bọn nó vẫn còn chạy loanh quanh khắp cửa hàng, như con Lợn còn đang không biết nên mua gì nữa cơ. 

Tôi khổ sở ra ghế chờ đợi tụi kia, rồi xem lại mấy cái đầm với cả áo kiểu các thứ từ nãy đến giờ mình cất công chọn lựa. Nhớ tới tủ đồ toàn áo thun quần thụng của mình làm tôi nản kinh khủng, lại thêm việc bản thân mặc váy cũng xinh phết nên nhân ngày nắng ráo tôi liền rủ Đánh lẻ Team đi mua sắm. Cả một nhóm toàn là con gái, chưa kể bọn nó ngoài tôi và con Lợn đều rất có khiếu ăn mặc, vào hàng liền biến thành những con cuồng váy vóc mà hứng khởi ở đây gần hai giờ đồng hồ, ngay cả bạn cùng bàn cũng không thể tránh khỏi sức hút của mấy món đồ xinh xẻo ở đây. 

Trước kia tôi luôn nghĩ mặc áo oversize cùng quần ống rộng, lưng đeo balo, chân mang giày liền có một set đồ vô cùng cute Hàn Quốc. Nhưng sau đó nhận ra mỗi dịp đi dự tiệc, vận váy mang cao gót, tay cầm túi xách rồi thoa một chút son khiến tôi tự tin hơn rất nhiều. Và lí do chính đáng cho việc tôi đập heo đi mua đồ mới tân trang là muốn thay đổi bản thân, trở nên dịu dàng xinh đẹp hơn, xứng đáng được ở bên cạnh hắn mà không còn lo toan nữa. 

Khi tính tiền xong và cả đám đã yên phận ra xe, đứa nào cũng tay xách nách mang lỉnh kỉnh bao nhiêu là túi. Tôi treo tất cả lên móc rồi đứng đợi cái đám quỷ này dắt xe xuống lề đường, vẫn còn đang nghĩ tiếp theo nên mua trà sữa hay trà đào để đến quảng trường chơi Uno thì cái My bỗng đập vai hỏi tôi. 

- Mày đã xem mấy mẫu son tao gửi mày trên messenger chưa?

Tôi gật đầu, nhưng vẫn còn mơ hồ về việc chọn màu như nào. Con My liền cười cười bảo cứ yên tâm giao cho nó, chắc chắn nó sẽ giúp tôi chọn được một cây ưng ý.

- Mà sao tự nhiên lại đòi mua son vậy? Thường ngày có thấy mày dùng đâu? Cuối cùng cũng chịu thành con gái rồi hả? 

Thật ra tất cả câu hỏi trên đều quy về một lí do, mà khi nghĩ đến đã không còn làm tim tôi đau đớn nữa. Cơ bản thời gian đều đã làm dịu đi mọi thứ, liều thuốc an thần tuyệt vời giúp con người ta bước tiếp. Tôi của hiện tại đã suy nghĩ ổn định hơn, điều duy nhất chính là tôi phải nỗ lực cho một tương lai tươi sáng, một năm học cuối cấp đường đường chính chính thích cậu ấy và theo đuổi mà không còn sợ hãi bất cứ thứ gì nữa. 

Đám mây trên đỉnh đầu bỗng tan ra như kẹo bông gặp nước, Mặt Trời theo đó cũng xuất hiện và thả những giọt nắng lên vũng nước đã sớm ứ đọng từ cơn mưa rào chớm hè, óng ánh. 

- Tao muốn thật xinh đẹp để đón tuổi 18 sắp tới. 

Tôi nhìn nó cười, trong lòng như đang được sưởi ấm và sống lại sau bao ngày dầm dề những ảm đạm. 

... 

- Mắt Hí! 

Tiếng gọi thánh thót làm những chú chim quanh đó cũng phải vỗ cánh trốn chạy, tôi khó chịu ló mặt ra khỏi màn hình điện thoại, dùng chính âm lượng vừa rồi trả lời. 

- Vâng? 

- Mày mà không mau chuẩn bị tao sẽ không chở mày đi nhà sách. 

Lão anh dậm chân nặng nề lên từng bậc cầu thang, và xuất hiện trước mắt tôi với vẻ mặt nhăn nhó như khỉ đột cùng tông giọng hống hách thường trực. 

- Anh mà tốt thế á? Lại tính mượn cớ đưa em đi đâu để gặp bà chế hoa khôi đúng không? 

- Bớt khùng, chị ấy lên Sài Gòn làm thêm rồi, - Đoạn, lừ mắt nhìn tôi sau đó bỏ lại một câu và quay về phòng của lão ngay sau đó, - Tao cần phải mua một số thứ, mày còn chậm trễ cũng đừng mong có trà sữa. 

Éc! Trà sữa, quên mất vụ này. 

Chẳng ra là tôi giúp lão anh nhắn tin với bà chị kia để lấy ít thông tin về bạn trai của bả. Thật ra hoa khôi không có bạn trai, mà hoa khôi cũng không muốn có bạn trai. 

Tôi đã vờ vịt về việc nhắn tin cho chị ý hỏi về bí quyết skincare các thứ sau khi ông Minh đưa tôi nick Facebook, sau vụ này chẳng những nhận được vô vàn tư vấn chăm sóc da truyền lại của đàn chị xinh đẹp mà còn nhận được thù lao một ly trà sữa ngon sánh mịn ở Bobapop full toping. 

Tính ra tôi hời thật, nhưng tội cho anh trai, sau đó liền buồn bã đến mấy tuần. 

Cái lão này tuy nhìn có vẻ rất sát gái, nhưng lại chưa bao giờ tiếp xúc quá thân mật với nữ nhi nào ngoài việc xã giao gượng cười (tất nhiên là không tính đứa em gái của ổng là tôi). Đơn phương hoa khôi của trường, đồng thời cũng là bóng hồng xinh đẹp duy nhất của khoa khiến lão Minh như một thằng đần chính hiệu. Từ khâu nhắn tin đến tận các món quà dịp đặc biệt đều nhờ vả tôi giúp lão. Mà chị kia rõ ràng chỉ quan tâm đến chuyện học tập và làm việc, sau lần đến nhà tôi làm đề án cho tổ thì rất ít khi trò chuyện cùng anh trai. 

Anh tôi trông bề ngoài đào hoa nhưng thật ra bên trong ngây ngô còn hơn cả tôi, thanh niên 20 tuổi đến nơi còn rơm rớm nước mắt sau khi đọc tin nhắn còn-chưa-phải-là-từ-chối của crush. 

Đến khổ! Phận làm em gái tất nhiên tôi có nghĩ cách rồi động viên mà mỗi tội lão anh tiêu cực quá, làm tôi đành phải đêm nào cũng vắt tay lên trán nghiêm túc nghĩ suy. 

Chuyện của tôi còn lo chưa xong mà bây giờ còn đến chuyện của anh trai, thế nào cũng thấy Minh Vi rất đáng thương. Minh Vi cần thấy Bảo Khoa để phục hồi năng lượng hic!

Và Trời không phụ lòng người, tuy có chút bất ngờ nhưng tôi thật sự đã thấy được hắn. 

Lúc gửi xe chợt thấy bóng lưng quen thuộc, cũng không chắc có phải người ta hay không nhưng vẫn lén lút đuổi theo. Người kia chân dài hơn tôi, tốc độ biến mất qua từng dãy sách cũng rất nhanh, tôi vẫn hì hục nhón chân lấp ló đi theo, cho đến khi sơ mi trắng dừng lại trước một kệ sách tham khảo thì tôi mới thở phào nấp sau cột tường gần đó hé mắt nhìn. 

Chỉ là lúc đó tôi bỗng nhận thấy ngoài hắn ra, bên cạnh còn một em gái khác mặc đầm, chân mang hài đang dịu dàng nói chuyện cùng hắn. 

Ở góc nhìn của tôi, vừa đủ thấy người kia dịu dàng như thế nào, từ ánh mắt đến cử chỉ và cái xoa đầu cưng chiều. Từng hành động với người bên cạnh đều rất ôn nhu, như cái lần tôi thấy hắn đối với bé An, như những lần được hắn đặc cách đối đãi là bạn gái. 

Chia tay hơn một tháng, tôi chỉ vừa mới lấy lại tinh thần vậy mà bây giờ lại phát hiện người ta đã có người yêu.

Thoáng nghĩ, hốc mắt hình như có chút nóng rồi...

---

- Sao vậy anh Khoa?

- Hình như anh nhìn thấy người quen, nhưng có lẽ anh nhầm...

Chia tay hơn một tháng, so với lần cuối gặp cô ấy tôi vẫn chưa thể quên được mọi chuyện, không đêm nào không nhớ và không lúc nào tôi ngừng nghĩ tới nụ cười rạng rỡ đó. Thật khó để quên đi một người mà ta đã từng dành trọn tình cảm...

- Em nghĩ là mình mua đủ rồi anh ạ, chúng ta nên về nhà trước khi mẹ em và bác Trâm nổi trận lôi đình vì hai anh em đã đi chơi từ chiều tới giờ.

- Bingo, mẹ anh nhất định sẽ mắng tụi mình một trận cho xem. 

Con bé cười khúc khích, tôi đưa tay xoa đầu nó và nghĩ xem không biết Bảo An có muốn uống trà sữa hay không, có thể sẽ phải mua cho mẹ và mợ một cốc nữa.

... 

Bầu trời đêm ngày hôm ấy đón Bảo Khoa với một con tim đã sớm khuyết đi một góc, và an ủi cùng Minh Vi với sự cô đơn trong giọt nước mắt của sự hiểu lầm không đáng có...

Gió đêm thổi, xào xạc và có chút lạnh lẽo. 

Mùa hạ năm ấy của hai thiếu niên 17 tuổi, đã mang đi cả những tia nắng cuối cùng.

---

Cà Mau, 30/07/2019, 09:48 p.m

Ngoc_vi