Chuyến Tàu Thanh Xuân

Chương 50: Duyên phận



Đồng hồ cuối cùng cũng điểm qua con số không tròn trĩnh, đánh dấu chính thức cho tuổi 18 và quãng đường chín tháng ngắn ngủi sắp sửa bắt đầu.

Tôi cố nán lại hơn một giờ, trả lời bài viết của lũ bạn, nghe vài ba bài nhạc và lướt facebook trong vô thức, như đang trông chờ vào một điều gì đó mà chính tôi còn đang phủ nhận. 

Biết trước là không có, nhưng mà vẫn rất đau lòng. 

Chấm xanh kia vẫn còn sáng, nhưng từ hơn ba tháng trước đã không còn tin nhắn phản hồi nữa.

Tôi dạo đây đã không còn khóc, nhưng là hôm nay quá đặc biệt, đặc biệt đến mức, những lạnh lùng trước đó vào bây giờ đều đã nhân đôi lên, khiến gò má từ bao giờ đã ướt đẫm. 

Ngày sinh nhật, không có cậu, hóa ra lại hụt hẫng đến thế. Giá như hôm nay không phải là sinh nhật thì tim đã không đau thế này...

Hôm nay tôi 18 tuổi, điều khác biệt nhất so với Minh Vi của tuổi 17 chính là bên cạnh tôi đã không còn bóng dáng của chàng trai ấy nữa.

...

Năm tôi 16 tuổi, tuy cả nhà đi vắng nhưng vẫn còn cậu ấy bên tôi.

Năm tôi 17 tuổi, tuy cả sáng chiều có chút buồn chán nhưng là đến tối cậu ấy liền xuất hiện.

Nhưng tôi của 18 tuổi, nhận ra rằng, cho dù sáng đến chiều tan và đêm kéo cũng không thể thấy được bóng lưng của cậu...

Vào những giây phút đầu tiên của ngày mới tôi đã tự mình hiểu được loại cảm giác đau đớn ấy, và nó vẫn đang gặm nhấm tôi từng phút từng giây. 

---

Tôi từ lâu đã tắt chế độ thông báo ngày sinh nhật, không muốn trông ngóng vào những lời chúc sáo rỗng nên vào ngày hôm ấy, ngoài tụi bạn thân và gia đình ra cũng chẳng còn ai nhớ. 

Tôi có hay chăng lại bâng quơ nghĩ, người kia có phải đã quên mất ngày hôm nay không... Nhưng rồi lại nhàn nhạt đá bay đi chút vướng mắc ấy. 

Mong cái gì? Người ta có người yêu rồi, tôi mà cứ mãi lụy tình thế này chắc chắn sẽ trở thành loại người đi tương tư vào hạnh phúc của người khác. 

Với tay lấy cốc nước, nhập một ngụm lại chợt nhận ra đã hết từ bao giờ. 

Tôi thở dài chán nản, đặt bút xuống quyển tập vẫn còn đang dở dang bài toán, khó khăn nhấc bước xuống nhà dưới. 

Tiếng lộp cộp từ đá viên chạm vào thành cốc khiến tâm hồn tôi được thư giản hơn, vốn định quay lưng rót thêm nước thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên một hồi ngân. Liếc khẽ qua đồng hồ góc tường cũng có thể thấy bây giờ là quá sớm để ba mẹ tan ca, chẳng biết là ai, cũng không quan tâm gì mấy, tôi cứ thế lê từng bước nặng trĩu ra mở cổng. 

- Minh Vi! 

Giọng nói trong trẻo vang lên, một cái híp mắt dịu dàng, một chiếc váy điểm vài cánh hoa nho nhỏ màu hồng phấn, và một gương mặt thân quen đang rạng rỡ đứng trước cổng nhà tôi. 

Tôi cố quên đi những cảm xúc và kỉ niệm khi còn ở bên hắn, nhưng rồi cứ như trêu ngươi làm sao khi bây giờ em gái của người tôi từng yêu đang đứng ở đây, kéo hết thảy mọi cố gắng trong ngày của tôi về, đầy ắp và dồn dập nơi tâm trí vốn đã bộn bề.

- Em tổ chức sinh nhật cho Minh Vi nhé!

Tôi thoáng cái rất xúc động, gật đầu, tôi mở cửa cho em và có chút gì đó ngóng trông về phía con đường từ nhà em đến đây... Nhưng tất nhiên, chẳng có gì cả... 

- Sao em lại đến đây? 

- Muốn cùng chị đón tuổi 18, không được sao? 

Con bé cẩn thận cởi giày ra rồi cho lên kệ, trên tay vẫn còn đang khó khăn giữ cho chiếc hộp giấy được cân bằng. Rồi đợi tôi cùng đi vào bếp, Bảo An đặt nó lên bàn, mở ra và đáp lại cái nhìn của tôi bằng nụ cười tươi rói. 

- Sinh nhật thì không thể thiếu bánh kem được. 

Tôi nhìn chiếc bánh trước mặt, màu xanh của matcha được phủ lên bề mặt bánh, rắc một ít chocolate và điểm thêm chút hoa tươi xinh xắn ở phía góc. Tên của tôi cũng được viết một cách cẩn thận, cùng một hình trái tim cạnh bên. 

Tôi hình như... có chút hoài niệm và ảo tưởng rồi...

- Minh Vi này, chị thích uống trà sữa chứ? Hay là trà đào? Với lại Vi có muốn ăn tối không? Em nấu cho Vi ăn nhé? 

Chưa đợi tôi trả lời, con bé đã đưa tay ngẫm nghĩ và độc thoại rằng có lẽ nên đi ra ngoài mua một ít nguyên liệu.

Từ nãy đến giờ, cảm xúc trong tôi cứ thay nhau chen chúc làm tâm trí rối ren đến mức ngoài nghe em nói ra tôi chẳng thể làm được gì khác. 

Tôi cảm động vì em vẫn đối tốt với tôi dù chuyện của tôi và Bảo Khoa đã rạn nứt, hoài niệm vì chút gì đó của quá khứ vẫn còn đang hiện diện trước mặt và rối bời vì em xuất hiện ngay khi trái tim đang chênh vênh trên vực thẳm.

Mọi thảy, đều khiến cuống họng như bị thắt chặc, đến một từ cũng khó cất lên. 

Vào lúc này tôi thật sự chỉ muốn chạy đến ôm em, mít ướt với em một chút, tâm sự với em một chút, và muốn vươn tay níu lại chút hi vọng nhỏ nhoi để có thể tiếp tục dõi theo hắn...

- Cảm ơn em!

Bảo An hướng tôi nở một nụ cười dịu dàng, và đó thật sự là tất cả những gì tôi mong em trả lời cho câu tôi vừa mới thốt lên. 

Tiếp đó, tôi phụ con bé làm món sườn xào chua ngọt, một trong những món tôi rất thích, cùng vài ba món ăn kèm cơm trắng đơn giản khác. Hai chị em cứ cặm cụi trong bếp cả buổi, có nói có cười, và đó là khoảng thời gian ngắn ngủi hạnh phúc mà tôi có được trong những tháng ngày rầu rĩ vừa qua. 

Bảo An giúp tôi thắp nến, ngọn lửa bé xíu nổi trên hai con số 18 khiến tôi bỗng chốc chạnh lòng. 

"Tao sẽ cùng mày đón sinh nhật vào mỗi năm, và cũng sẽ cùng mày đi qua những cột mốc quan trọng khác nên là tụi mình đừng rời xa nhau được không?"

Khi ấy nghe cậu nói xong, tôi liền bất giác cười ngọt ngào gật đầu. Nhưng mà bây giờ dù là câu hỏi hay câu trả lời hình như đều không còn giá trị nữa rồi... 

Đột nhiên nhớ đến làm gì không biết, lại cay mắt rồi đây này.

Không giống như năm 16 tuổi, tôi hôm nay chỉ ước một điều giản đơn rằng, trước khi ngày này năm sau đến, tôi sẽ không phải hối tiếc bất cứ thứ gì nữa. Năm 12 này, mọi thảy những điều tôi chưa thể thực hiện đều sẽ được hoàn thành dù tôi có sợ hãi như thế nào. Dù cho là tình cảm hay học tập, vào năm nay sẽ dũng cảm đối mặt tất cả. Bởi lẽ sẽ chẳng còn tuổi 18 nào để tôi có thể ngông cuồng nữa.

Bữa tiệc nhỏ của tôi với sự tham gia duy nhất của bé An cuối cùng cũng kết thúc sau hơn ba giờ mò mẫm trong bếp. Chúng tôi nán lại dọn dẹp một chút, xem vài ba tập phim ngắn trên Disney thì hoàng hôn cũng đã ghé vào ô cửa.

Thế là sắp hết một ngày rồi nhỉ? 

- Vi có muốn đi dạo với em không? 

Tôi nhìn lên đồng hồ, ước lượng thời gian bố mẹ về nhà để kịp đưa tôi đi ăn vào tối nay rồi mới khẽ gật đầu với con bé. Em nhoẻn miệng cười rạng rỡ và tôi thì bỗng dưng lại muốn nói cảm ơn em lần nữa.

Lũ bạn từ team bàn cuối đến nhóm Ami của tôi đều nói sẽ tổ chức cho tôi vào một ngày gần nhất, có lẽ là cuối tuần này vì hôm nay nếu đi cũng không được đầy đủ. Còn riêng với gia đình thì mỗi năm đều là sau 7 giờ tối, đợi bố mẹ tan ca và chuẩn bị mọi thứ cũng mất kha khá thời gian. Và tất nhiên, vì sự hiện diện liên tục hai năm của người kia mà bản thân theo đó cũng trở nên thụ động hẳn trong ngày sinh nhật. Nếu như hôm nay Bảo An không xuất hiện, tôi có lẽ đang chìm trong mớ cảm xúc tiêu cực và dùng cả ngày quan trọng này để giải nốt đống bài tập toán rồi. 

Tôi cùng con bé tản bộ trên bờ hồ gần nhà, Bảo An đi cạnh tôi, khẽ ngâm nga mấy câu hát tiếng anh thơ mộng, còn gió thì cứ như phụ họa mà hết nhảy múa đùa nghịch trên kẽ lá lại lùa xuống vờn tóc của em. 

Tôi đưa chân đá vài viên sỏi dưới nền đất, tiếng hát dịu dàng của An giống như đang vuốt ve nơi trống trải trong tim khiến nơi đó có hay chăng vẫn nhói lên từng chút. 

Đáng chết! 

Lúc này đột nhiên lại yếu lòng, bao nhiêu kỉ niệm cứ thế như một cơn bão lòng ùa về dào dạt đánh mờ cả tầm nhìn phía trước. 

Tôi sẽ chẳng nói là tôi vô thức nhớ về cái ngày tôi gặp Bảo An lần đầu cũng là ngày cậu cùng tôi đón tuổi 16 rạng ngời với tiếng đàn piano làm tôi phải lòng cậu, sẽ không nói về ngày tết năm ấy vô tình gặp cậu đang chụp ảnh cho An và tôi đã vui sướng sánh bước bên cậu dưới nhánh hoa mai rực rỡ, sẽ không nói rằng ngày An rủ tôi đến nhà chơi tôi đã hồi hộp như thế nào để ngóng trông gặp cậu, sẽ không nhớ đến lời An từng nói với tôi cậu đã chuẩn bị cho ngày sinh nhật năm 17 của tôi như nào và nụ hôn ngọt ngào trên tầng thượng cùng lời tỏ tình lãng mạn kia...

Tôi sẽ chẳng nói, sẽ chẳng chấp nhận mình đang nhớ về nó và cũng sẽ đá thứ kí ức đó ra khỏi tâm trí ngay bây giờ. 

Nhưng mà... sẽ cần rất nhiều thời gian để có thể thôi đau lòng...

Rồi bỗng nhiên tên tôi được gọi lên từ phía sau, mà khi nhận ra được chủ nhân của giọng nói ấy thì cả người từ xúc động trước đó liền trở nên hốt hoảng. Lúc nào cũng được, nhưng có thể nào đừng là ngay lúc này hay không? Lúc mà Bảo An vẫn còn đang tròn xoe mắt nhìn cái người đang hớn hở chạy lại chỗ hai đứa đang đứng. 

- Tôi tìm cậu từ sáng đến giờ đấy!

Hưng hướng tôi cười toe toét nói, giọng điệu còn chẳng có một chút trách móc gì và nó bỗng dưng làm tôi thấy tội lỗi. 

Tôi đang sống trong đống đổ vỡ thất tình, cậu ấy thích tôi, tôi không ghét bỏ nhưng là thật sự mong cậu ấy đừng vì tôi mà chuốc thêm đau thương nữa. Nhưng mà sự thật thì hiện tại tôi không muốn có thêm một mối quan hệ nào khác. Cả ngày hôm nay cũng đã tắt điện thoại, vốn là muốn trốn đời một chút, cũng không ngờ rằng Hưng lại tìm đến khu tôi ở chỉ để chúc trực tiếp tôi vài câu sinh nhật như vậy. 

Xúc động sao? Có chứ, nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp. 

- Hôm nay cậu không online, tôi còn tưởng sẽ không thể chúc cậu sinh nhật nữa chứ, may sao xin được địa chỉ nhà cậu từ trung tâm á! - Hướng tôi nở nụ cười toe toét nữa, thường ngày tôi sẽ xua tay và tỏ vẻ bình thường từ chối nhưng mà cạnh tôi là An, nó vẫn còn đang hoang mang về cậu bạn trước mặt lắm và tôi thì thật sự nghĩ con bé sẽ hiểu lầm mất khi mà bạn bỗng dưng đưa tôi hộp quà với gương mặt ngại ngùng như vậy.

Và cứ như việc này vẫn còn chưa đủ bão tố khi mà tôi vẫn còn chưa kịp nói nổi một câu nào từ nãy đến giờ thì một quả bóng đột nhiên lăn chầm chậm đến và chạm vào chân tôi, tiếp đó là hình dáng cao cao của người nào đó chạy từ phía sân bóng đến. 

Tôi chỉ mong hiện tại mình có thể ngất đi ngay lập tức, mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát và trí tưởng tượng của tôi, nó cứ mảy may vồ vập bao quanh khiến tôi nhanh chóng bối rối cùng hoảng hốt. Hiện tại không khác nào một tình tiết cẩu huyết trong mấy bộ drama tôi hay xem, người mà tôi nhớ thương cả ngày hôm nay, lại xuất hiện trong một tình thế mà tôi không bao giờ muốn. Bảo Khoa gặp Hưng, người mà trước đó đã từng khiến bọn tôi cãi nhau lần đầu tiên, người mà đang đứng đối diện tôi và chìa cái hộp quà màu đỏ hình trái tim kia ra và dúi vào tay tôi trong chính ngày sinh nhật, cũng như... chỉ mới vài tháng sau khi chúng tôi chia tay. 

Tôi lo hắn sẽ hiểu lầm tôi và bạn có gì đó, hiểu lầm lí do tôi nói lời chia tay và hiểu lầm cả tình cảm tôi giành cho hắn. Nhưng rồi đáp lại sự lúng túng đỏ mặt kia của tôi, hắn chỉ đơn giản lướt mắt qua cậu bạn, còn không thèm nhìn qua tôi một giây nào, nhẹ nhàng đưa chân gảy quả bóng dưới chân tôi, bổng lên rơi vào tay hắn, và nhìn qua bé An đang đứng gần đó, lên tiếng một cách lạnh lùng. 

- Em làm gì ở đây? Tối rồi sao vẫn còn la cà không chịu về? 

Con bé đáp lại cái nhìn của anh nó bằng giọng nói bối rối, còn khẽ hướng mắt vào tôi nhỏ giọng. 

- Anh sao vậy? ... Hôm nay... sinh nhật chế Vi mà...

- Thế em hỏi xem, chế Vi của em có cần em đón sinh nhật cùng không? 

- Anh. 

Tôi thấy Bảo An gằn giọng một cái, mang theo đó cả sự tức giận rõ rệt... nhưng là tôi thật sự cảm thấy vô cùng đau lòng, đến mức nghe đoạn đối thoại chỉ vỏn vẹn vài câu vừa rồi cũng đủ làm cả người run rẩy cúi gằm mặt. 

- Anh xin lỗi ngay đi, Bảo Khoa. 

Một sự im lặng bao trùm, tôi lại không đủ can đảm ngước lên để nhìn hoàn cảnh cho đến khi giọng Hưng trầm khàn vang lên lần nữa.

- Xin lỗi đi. 

- Lí do? - Đến lúc này hắn mới lên tiếng, chỉ là tông giọng có vẻ còn bất cần hơn cả trước đó.

- Đừng có thiển cận như vậy, hai cậu chia tay không có nghĩa cậu có quyền làm tổn thương Minh Vi. 

- Biết cả việc chúng tôi chia tay luôn sao? - Một tiếng cười nhỏ vang lên, rồi hắn tiếp tục, - Thế tôi đã nói gì làm tổn thương cậu ấy à? Mà cho dù là có... cậu đau lòng sao? 

- Đúng vậy.

Tôi lập tức ngước mặt lên, hoảng hốt nhìn chàng trai trước mặt. Nếu hai người còn tiếp tục nói chuyện chắc chắn sẽ gây ra hiểu lầm, hơn thế mọi thứ đã đủ tồi tệ lắm rồi. 

- Tôi thích Minh Vi, và vì hai cậu đã đường ai nấy đi, nên tôi sẽ theo đuổi cậu ấy. Mong cậu nếu đã không còn quan tâm đến Vi thì cũng đừng nói những lời lạnh lùng đó nữa. 

Tôi thấy Bảo Khoa nở nụ cười nhạt, từ dáng đứng cứng nhắc liền đổi thành tư thế bất cần, tay xoay quả bóng và nhún vai một cái. 

- Được thôi, và như cậu muốn, - hắn hướng cái nhìn lên tôi, chạm mắt, tim liền nhói lên một cái, - Xin lỗi nếu vừa rồi tôi nói gì quá đáng, với cả nghe bảo hôm nay sinh nhật cậu, chúc mừng, đón tuổi mới cùng soái ca bên cạnh vui vẻ. - Sau đó lập tức quay lưng bước đi, trầm thấp vọng lại một câu. - Đi thôi An, em không phải muốn đứng đó làm bóng đèn mãi chứ? 

Con bé hướng tôi cái nhìn bối rối, vội nắm tay tôi xin lỗi, mong tôi đừng quá buồn vì anh hai của nó rồi quay bước chạy theo hắn. 

Tôi từ đầu đến cuối, đều đắng ngắt không thể lên tiếng, mà hiện tại khi người kia đã quay lưng đi mất, nước mắt liền rơi ra vội vã. 

Hưng đưa tôi khăn tay, tôi không nhận, chỉ đứng đó nức nở trong cổ họng và đau lòng lên tiếng. 

- Cậu đừng thích tôi nữa... được không? 

- Tôi đưa cậu về nhé!

- Không, Hưng... nếu như hiện tại cậu cứ tiếp tục, tôi sợ sẽ ghét cậu, mà tôi cũng thật sự không thể mở lòng được nữa...

- Tôi chờ cậu là được mà. 

Tôi chỉ muốn giải thích cho cậu ấy hiểu rõ thôi, nhưng cõi lòng xót quá, cổ họng cũng bị chặn lại bởi nước mắt, ngoài đưa tay lau thì không thể nói được câu nào hoàn chỉnh. 

- Tôi sẽ để cậu một mình vậy, tự về nhà sớm nhé! 

Dù tiếng khóc đã át đi cả mọi thảy giác quan, tôi vẫn nghe thấy tiếng thở hắt ra và tiếng bước chân chậm rãi xa dần của bạn. 

Ánh chiều tà dần khuất sau những đám mây, bóng đêm kéo tới, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai run rẩy giữa tuổi trẻ lưng chừng của Minh Vi. Và đâu đó sau những dãy nhà, có một chàng trai đang ngồi thất thần bên lề đường, nước mắt không ngừng rơi.

- Anh bị đa nhân cách có phải không?

- ...

- Người ban nãy nói chuyện với Minh Vi với người mà cả sáng hôm nay cặm cụi trong bếp làm bánh và năn nỉ em đi tặng chị ấy không phải là anh đúng không?

- Tại sao phải tỏ vẻ là một người xấu khi mà anh không hề muốn như vậy? Anh có thể nói với Minh Vi rằng anh nhớ chị ấy và muốn đón sinh nhật cùng chị ấy mà? 

- Anh hai, nếu như anh cứ mãi trốn chạy như vậy thì hai người sẽ bỏ lỡ nhau đấy anh biết chứ?

Tiếng của An cứ vọng mãi trong đầu tôi, và phải mất đến một vài phút tôi mới có thể ổn định lại nhịp thở để trả lời con bé.

- Anh của em không tốt, ngoài việc bỏ lỡ còn làm gì khác được sao?

Vốn là muốn tạo cho cậu một ngày sinh nhật hạnh phúc dù không có tôi bên cạnh, lại vì chút hiểu lầm không đáng có mà độc địa buông những lời gắt gỏng. Chuyện tình của chúng ta, bắt đầu là do cậu chạy đến tìm tôi, gây cho cậu bao nhiêu tổn thương, đến khi có thể bù đắp thì lại tiếp tục gây nên những sai lầm vì bản tính độc chiếm, kết thúc rồi, tôi cũng