Chuyện Thời Hồn Nhiên

Chương 60



Ngày đầu năm học mới, chúng tôi mang những chiếc chiếc chăn đã trải qua mùa đông ra dây phơi nắng, bên ngoài ký túc xá như đại hội phơi chăn, đủ màu sắc, kiểu dáng khiến người nhìn hoa mắt.

Không còn chăn, ký túc xá có vẻ hơi trống trải. Vi Vi nằm tựa đầu giường đọc truyện, Lâm Lỗi nhắm mắt không biết đang nghĩ gì, Lý Tuyết gấp quần áo mang từ nhà lên bỏ vào tủ dưới giường, Dương Phàm – ủy viên học tập đang chăm chỉ làm bài bên trong chiếc giường được kéo màn che kín.

Ngưu Thụy lấy trong cặp ra một túi thức ăn nhỏ chia sẻ cho mọi người.

“Mấy bà nếm thử đi, đây là bánh hạch đào tui mang từ nhà lên, rất ngon.”

Ngưu Thụy đưa túi bánh hạch đào được gói trong bao nilon đưa đến trước mặt Lý Tuyết: “Tiểu Tuyết, bà muốn ăn thử miếng không?”

Lý Tuyết nhìn thoáng qua bánh hạch đào của Ngưu Thụy được gói trong túi nhựa rẻ tiền khiến bánh bên trong nhìn cũng giảm giá trị đi, Lý Tuyết do dự rồi lắc đầu: “Cảm ơn, tui mới ăn cơm xong nên giờ ăn không nổi nữa…”

Ngưu Thụy lại đưa bánh đến trước giường Dương Phàm: “Ủy viên học tập? Bà muốn ăn bánh không?”

Tiếng Dương Phàm lạnh lùng truyền ra ngoài tấm rèm vải: “Tôi không ăn, cảm ơn.” Khi làm bài Dương Phàm sợ nhất là bị người khác quấy rầy, suy nghĩ bị gián đoạn, cô cần tập trung hết mức.

“Vi Vi, Nhị Lỗi, hai bà muốn ăn bánh không?”

Vi Vi vui vẻ đưa tay ra, nhưng ngẩng đầu nhìn cái bụng nhỏ của mình hơi phồng lên, đành quả quyết lắc đầu: “Tui không ăn, tui muốn giảm cân, sau này không ai được đưa đồ ăn vặt cho tui, tui phải nhanh chóng gầy như một tia chớp.”

Từ trước giờ Lâm Lỗi không thích đồ ngọt nên cô nhắm mắt lại, không nói một lời.

Nhìn thấy mặt Ngưu Thụy khó xử, tôi vốn không muốn ăn bánh liền giơ tay lên: “Thụy Thụy, cậu thiên vị thế, sao không cho tớ? Tớ cực thích bánh hạch đào mà.”

Ánh mắt ảm đạm cua Ngưu Thụy lập tức sáng lên, cô giơ cao túi bánh hạch đào đến trước mặt tôi: “Tĩnh Tĩnh, cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được, tớ còn tưởng trước cậu nói ăn bánh hạch đào ngán rồi nên không ăn nữa”

Tôi lấy một miếng bánh to từ trong túi ra, cắn một miếng vẻ thỏa mãn: “Ừm, chuyện đó lâu rồi mà, bánh của cậu ngon quá.”

Ngưu Thụy cười vui vẻ: “Đúng đấy, cái này do bà nội cố tình chừa lại cho tớ, bà còn tiếc không nỡ ăn nữa.”

“Vậy cậu cũng ăn thêm đi, đừng để tớ ăn một mình.”

“Không sao không sao, cậu lấy thêm đi, mình tớ ăn cũng không hết.”

“Được rồi! Cảm ơn cậu nhiều!” Tôi giơ tay lấy thêm một miếng bánh.

Ngưu Thụy cười rất vui, cô ấy nói táo ở nhà đã phơi khô xong, lần sau cô sẽ mang một ít cho chúng tôi ăn thử.

Tôi vừa ăn vừa gật gù, nhớ tới bà nội trước khi bị bệnh đã từng nói với tôi: Đôi khi nhận sự chia sẻ của người khác cũng là điều thiện. Khi ai đó mang đồ ăn đưa cho mình, chắc hẳn họ đang chờ mong mình có thể tiếp nhận, có thể thích; mà những lời từ chối lịch sự ngược lại sẽ vô tình tạo ra khoảng cách.

Sau khi khai giảng không lâu, thầy chủ nhiệm Đỗ Uy nhắc đến cuộc thi viết văn cùng cuộc thi cúp kiến thức, yêu cầu những người đã đăng ký chuẩn bị, đồng thời nhấn mạnh thứ hai khi đi học phải nhớ mặc đồng phục, nếu quên sẽ bị phạt dọn WC.

Thời tiết tháng 3 rét lạnh, nhiệt độ vẫn dao động trên dưới 0 độ, rất nhiều người mặc áo lông mùa đông cồng kềnh, còn khoác thêm đồng phục thì nhìn không khác gì bao tải khoai, nhìn thì đồng bộ nhưng không thoải mái hoạt động, cũng không đẹp.

Từ lớp 10 đến lớp 12 có 62 lớp, xếp thành 62 ô đồng phục xếp hàng dưới cột cờ, nhìn rất hoành tráng.

Vi Vi thích đẹp bất kể thời tiết nên cởi áo lông ra, mặc đồng phục bên ngoài áo len cổ lọ bên trong, nhìn rất “mảnh mai” trong đội quân “khoai tây” béo ú.

Chào cờ xong, hiệu trưởng và chủ nhiệm giám thị lại lên bục phát biểu, vì lễ chào cờ đầu năm nên hai vị lãnh đạo nói nhiều hơn bình thường. Vi Vi mặc quần áo mỏng manh đứng lâu trong thời tiết rét lạnh có phần không chịu nổi, cô lạnh đến môi tím tái, đút tay vào túi áo không ngừng than thở: “Sao hai ông già này còn chưa chịu xuống, nói toàn mấy điều vớ vẩn mà nói nhiều thế.”

Bài phát biểu đã hơn nửa tiếng, chưa kể còn có vẻ sẽ kéo dài nữa, Vi Vi có phần suy sụp, cô ôm tay mình, muốn dựa vào ý chí để giữ ấm.

Lâm Lỗi đứng ở hàng sau cởi áo lông của mình ra, nhờ bạn đứng trước chuyền lên cho Vi Vi.

Vi Vi mặc áo lông vào thì không lạnh nữa, cô cảm kích quay đầu lại nhìn Lâm Lỗi, thấy Lâm Lỗi đứng đó như cây cột điện cao gầy thẳng tắp, cô ấy ngẩng cao đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía Vi Vi, khóe môi hiện nụ cười nhẹ.

Chủ nhiệm đã sử dụng thời gian cả một tiết học để phát biểu, nội dung chỉ là mấy chuyện vụn vặt như quy định, kỷ luật trường học quái dị, triển vọng công việc cho năm mới.

Tan họp, lớp trưởng dẫn đầu các lớp rời khỏi sân trường, bọn học sinh cuối cùng được giải phóng bắt đầu ríu rít ca cẩm về buổi chào cờ dài lê thê.

Lâm Lỗi nhanh chóng quay về lớp, khẽ hít mũi, cô chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim rất mỏng, chóp mũi đỏ ửng lên vì lạnh.

“Nhị Lỗi? Cảm ơn áo của cậu.” Vi Vi cởi áo lông ra đưa Lâm Lỗi.

“Không cần, tớ không lạnh, cậu mặc đi.” Lâm Lỗi lạnh đến đầu lưỡi không thẳng nổi vẫn một lòng lo cho Vi Vi, cô thà mình bị lạnh đông cứng cũng không muốn Vi Vi bị cảm lạnh.

Vi Vi khoác áo lên người Lâm Lỗi: “Ngoan, cậu mặc đi, lát nữa tớ về ký túc xá thay quần áo.”

Áo lông được Vi Vi mặc nên còn mang hơi ấm, Lâm Lỗi nắm tay để trước mũi, ho khẽ, nước mũi trong chảy ra, cô bị cảm lạnh thật.

Vi Vi đến gặp Dương Phàm lấy chìa khóa ký túc xá, bị ủy viên học tập nghiêm túc và bà tám Lý Tuyết trêu chọc trước mọi người: “Nhị Lỗi nhà ta đúng là quá lịch thiệp, đúng chuẩn nam chính phim thần tượng, đây đúng là cốt truyện lãng mạn!”

“Lý Tuyết, cậu gây rối đủ chưa?” Vi Vi liếc Lý Tuyết.

Lý Tuyết cười gian: “Tui nói này Vi Vi, bà với Nhị Lỗi kết thành một đôi cho xong, tui cảm thấy hai người cực kỳ xứng đôi hahahaha.”

Lâm Lỗi cũng nghe câu trêu đùa này, cô căng thẳng nhìn phản ứng của Vi Vi.

Vi Vi cầm quyển sách trên bàn gõ nhẹ lên đầu Lý Tuyết: “Con nhỏ này suốt ngày nghĩ linh tinh gì đâu không.”

Lý Tuyết lè lưỡi, tiếp tục đùa: “Thật mà, bà nhìn xem lớp Văn tụi mình có mấy người giống con trai, tui cảm thấy Nhị Lỗi còn đẹp trai cả đám con trai cộng lại.”

Vi Vi lắc đầu: “Bà hết thuốc chữa rồi.”

Lý Tuyết không cho là đúng, quay đầu chớp chớp mắt với Lâm Lỗi ngồi phía sau, Lâm Lỗi hoảng hốt quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Dương Phàm lấy chìa khóa trong cặp ra đưa Vi Vi, cảnh cáo: “Nhớ phải khóa kỹ cửa trước khi đi, tiện thể lấy giúp tôi một túi cà phê, ngay cái hộp đựng đồ ở đầu giường tôi.”

“Được, trưởng phòng đại nhân, tui biết rồi.”

Nước mũi Lâm Lỗi chảy như sông Trường Giang, bàn chúng tôi chẳng mấy chốc đầy khăn giấy, nghỉ giải lao ném một lần không lâu sau lại đầy.

Tôi lấy khăn giấy còn thừa trong cặp đưa hết cho Lâm Lỗi: “Nhị Lỗi, hay là tớ đưa cậu đến phòng y tế nhé?”

Lâm Lỗi hít mũi, lắc đầu chậm rãi: “Ký túc xá có thuốc cảm, trưa về tớ sẽ uống.” Giọng cô ấy mang âm mũi nặng nhưng thái độ lại rất kiên quyết.

Nghĩ từ giờ giải lao đến trưa cũng chỉ còn hai tiết, tôi cũng không ép, chỉ lấy thêm khăn giấy từ mấy bạn học ngồi phía sau cho thêm Lâm Lỗi.

Trường trung học Thời Nam buổi sáng sẽ có 20 phút thể dục giữa giờ vào giữa tiết thứ 2 và tiết thứ 3, gần đây hệ thống phát thanh của trường bị lỗi nên bài tập thể dục giữa giờ được bỏ, đa phần các bạn nằm trên bàn ngủ bù.

Tôi mới nhìn thấy bóng Chu công đã bị người khác đánh thức.

Mới ngẩng lên đã thấy hai cô gái không quen đứng trước mặt, trong đó có một cô tóc dài nhìn có vẻ giận dữ, cô ta cắn đôi môi mỏng, nhìn tôi căm giận.

“Mày là Lý An Tĩnh?” Giọng cô tóc dài hung hăng.

“Cậu tìm tôi?” Tôi ngơ ngác.

Cô tóc dài nhìn quanh lớp một lượt, mấy bạn học trong lớp vô thức nhìn về đây, chờ xem trò vui.

Cô cố ý nâng cao giọng cảnh cáo: “Yêu cầu mày không được dây dưa với Trương Gia Vũ nữa, anh ấy là mối tình đầu của tao.”

Hiệu quả của câu nói kinh người này tựa như bom nguyên tử, lớp 11/7 chúng tôi lập tức nổ ra một trận ồn ào, kiểu xem trò vui hả hê khi thấy người gặp họa.

Thậm chí có người còn thì thào: “Hóa ra cô ấy là mối tình đầu của Trương Gia Vũ, đẹp nhỉ! Nhưng mà người đứng nhất ban Văn sao lại thế này? Chẳng lẽ chen chân vào tình cảm của người khác à?”

Tôi kinh ngạc nhìn hai cô gái trước mặt, đầu ong ong, mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ.

Lâm Lỗi đứng bật dậy, không hề khách sáo lôi hai cô gái kia ném khỏi lớp: “Hai người là ai hả? Rảnh rỗi quá đến đây nói hươu nói vượn sao, mau cút ra ngoài.”

Nhìn vóc dáng cao ráo, giọng mũi nặng nề của Lâm Lỗi, hai cô gái kia giận mà không dám nói, nhìn tôi vẻ ghen tị đầy oán hận rồi kéo tay nhau rời đi.

Một lúc lâu sau tôi mới cân nhắc lời cô gái kia vừa nói: “Anh ấy là mối tình đầu của tao.”

Có ma mới tin!