Chuyện Thời Hồn Nhiên

Chương 63



Một ngày trước khi thi cúp tri thức, tôi và Vi Vi đến quán net tìm thông tin, Lâm Lỗi không chịu nổi mùi trong quán net nên ngồi ở cửa trông xe giúp chúng tôi.

Sau khi đăng nhập QQ, avatar của tôi nhấp nháy liên tục, tôi click vào thì thấy người có nickname Đại Hải đã nhắn: “Xin lỗi, tôi mới đi giúp người nhà chưa trả lời tin của bạn kịp.” “Bạn của bạn thật tuyệt!” “Tiểu Loa? Bạn còn ở đấy không?”

Tôi nhìn ngày, cũng đã hơn một tuần rồi nhưng vì lịch sự nên cũng nhắn đáp lại một câu: “Không sao, chúc bạn một ngày vui vẻ.”

Không ngờ mấy giây sau người bạn trên mạng Đại Hải này nhắn lại: “Cảm ơn, chúc bạn cũng có một ngày vui.”

Tôi nhắn lại bằng một icon, tò mò hỏi: “Bạn là học sinh à?” Nhìn giới thiệu trên thông tin cá nhân người đó thấy ghi 18 tuổi, nam, sống cùng khu vực với tôi.

Đại Hải: “Đúng rồi, còn bạn?”

Tôi xóa dòng chữ đã gõ “Tôi cũng là học sinh” đi, trả lời: “Tôi đi làm.”

Lâm Lam trước kia đã nhắc nhở ba đứa tôi không được tùy tiện tiết lộ thông tin thật của mình, tôi còn đổi cả giới tính trong hồ sơ cá nhân của mình thành nam, dù sao ở thời đại internet này, những kẻ lừa đảo thủ đoạn rất nhiều.

Đại Hải: “Giỏi thật! Tôi rất ngưỡng mộ bạn có thể tự mình kiếm tiền, sau khi thi đại học xong tôi cũng sẽ đi làm.”

Tôi không ngờ anh ta lại dễ tin vậy, bắt đầu mở chế độ nói xàm: “Có gì đâu mà ngưỡng mộ, người đi làm vất vả lắm, đi học vẫn sướng hơn, cậu nên trân trọng cuộc sống ở trường đi, gia đình có điều kiện thì đừng nghĩ đến việc đi làm thêm.”

Đại Hải: “Có thể mạo muội hỏi là bạn làm công việc gì không? Nếu không tiện trả lời cũng không sao.”

“Tôi mở một cửa hàng.”

Đại Hải gửi qua một icon vẻ ngưỡng mộ, lại nói: “Tôi quen một người bạn, lúc còn nhỏ cô ấy mơ mình sẽ mở một cửa hàng.”

Tôi cho là người này lại bắt đầu lôi kéo làm thân, thật ngu ngốc, không biết nên tìm cách nói khác, vì thế tôi gửi một biểu tượng mỉm cười kiêu ngạo.

Đại Hải: “Hôm nay tôi khá bận, sau này có dịp chúng ta trò chuyện nhiều hơn. Tạm biệt.”

Tôi còn đang định xem anh ta định dùng chiêu trò gì để bắt chuyện tiếp, không ngờ người này lại offline trước, tôi thấy không phục, kiểu như ném một bao cát vào góc rồi lại không tìm thấy nó. Tôi không nhắn lại, tắt luôn khung chat.

Vi Vi đã tìm tư liệu xong, cô chép vào USB, đi tới vỗ vai tôi: “Tĩnh Tĩnh, đi thôi!”

Lâm Lỗi đứng dưới gốc cây, tay cầm ba chai nước chờ chúng tôi. Vi Vi chọn chai mình thích, nhờ Lâm Lỗi mở nắp rồi uống một hơi gần hết nửa chai.

Tôi cầm chai coca, ngửa cổ lên định uống thì nhìn thấy Trương Gia Vũ và Lục Kiều từ trong tiệm net đi ra.

“Lý An Tĩnh!”

Tôi chưa kịp phản ứng chào hỏi Trương Gia Vũ thì Lục Kiều đã kêu gào ầm ĩ chạy tới y như con khỉ.

“Tiểu Kiều, cậu… cậu hét to vậy làm tôi sợ muốn chết.”

Lục Kiều vuốt gáy cười haha, từ con khỉ biến thành tinh tinh khờ khạo.

“Sao cậu cũng đến tiệm net?” Tôi tránh Lục Kiều qua, đi tới gần Trương Gia Vũ hỏi.

“Sắp thi cúp tri thức rồi, mình đến xem video những cuộc thi trước đó, xem như làm quen với quá trình thi đấu.”

Vi Vi nghe được thì mặt hiện vẻ hối hận: “Trương Gia Vũ, sao cậu không nói sớm, tớ cũng nên xem mấy video đó!”

Trương Gia Vũ vô tội: “Mình không biết cậu sẽ đến tiệm net mà, hay là cậu quay lại xem?”

Vi Vi ném chai nước vào giỏ xe đạp, giang tay chán nản: “Tớ không có tiền.”

Lâm Lỗi sờ sờ túi, lấy hai đồng còn sót lại sau khi mua nước đưa cho Vi Vi: “Nhiêu đây đủ cho cậu lên mạng một giờ đấy.”

Vi Vi mừng như vớ được cọng rơm cứu mạng, vui vẻ ôm tay Lâm Lỗi: “Nhị Lỗi, tớ biết cậu tốt với tớ nhất mà, hay là cậu ở lại với tớ một lúc nhé.” Cho dù không chịu nổi mùi trong quán net nhưng Lâm Lỗi vẫn theo Vi Vi đi vào, xem hết những video về cuộc thi cúp tri thức năm trước.

Tôi và Trương Gia Vũ, Lục Kiều ba người đứng dưới nắng, hai người đẩy một chiếc xe đạp, ban đầu tôi đứng cạnh Trương Gia Vũ nhưng Lục Kiều đã đẩy xe vòng qua, kẹp tôi giữa hai chiếc xe đạp.

“Về trường còn xa, Lý An Tĩnh, hay là cậu ngồi xe tôi đưa cậu về.”

Tôi lắc đầu: “Không cần, tôi thích đi bộ.” Thật ra tôi không hề thích đi bộ nhưng mà không muốn ngồi xe đạp của Lục Kiều.

Trương Gia Vũ nhìn tôi muốn nói lại thôi.

Lục Kiều đột nhiên nói: “Lão Lục, không phải mày nói thầy chủ nhiệm tìm mày có việc sao? Hay là mày đi xe đạp về trước đi, đừng về trễ lão Từ lại nổi giận.”

Trương Gia Vũ nhìn đồng hồ, còn chưa đến 20’ nữa là đến giờ hẹn với thầy Từ Quân, nếu đạp xe nhanh thì có thể kịp giờ.

Cậu do dự hỏi: “Vậy còn mày?”

Lục Kiều cười hề hề: “Hôm nay trời đẹp thế này, tao muốn đi bộ một lúc, tiện thể đi cùng bạn Lý An Tĩnh luôn.”

“Ừm… tôi không cần cậu đi cùng, tôi đâu phải con nít ba tuổi.”

Lục Kiều: “Không được, một mình cậu đi rất nguy hiểm, lỡ như trên đường có sát thủ xuất hiện thì sao.”

“Nhưng tôi muốn đi một mình.”

Đang nói thì một chiếc xe máy phóng như bay ngang qua mặt tôi, tôi không kịp phản ứng thì Trương Gia Vũ đã chắn trước mặt tôi, cậu ấy như một bức tường cao lớn, vững chắc, vẻ mặt ôn hòa từ xưa đến giờ hiện lên vẻ bực bội, “Cẩn thận chứ! Đi đường phải chú ý nhìn xe cộ!”

Lục Kiều đang dại ra bên cạnh từ từ giơ ngón cái lên: “Lão Lục, tốc độ phản ứng của mày quả thực ở cấp sách giáo khoa nha.”

Trương Gia Vũ phớt lờ Lục Kiều, cậu ngồi lên xe đạp, dùng chân chống xuống đất, không yên tâm nhìn tôi: “Đưa cặp của cậu cho mình đi.”

“Ừ.” Tôi ngoan ngoãn gỡ cặp xuống.

Trương Gia Vũ để cặp tôi lên giỏ xe đạp, dặn dò tôi y như người lớn dặn trẻ nhỏ là đi đường phải chú ý an toàn, sau đó đạp xe rời đi.

“Chờ chút.” Tôi gọi Trương Gia Vũ lại.

Cậu ấy quay đầu nhìn tôi: “Sao vậy?”

“Cậu chở mình về luôn đi, mình nhớ còn một bộ đề chưa làm xong.”

Lục Kiều lập tức tỏ ý không vui: “Lý An Tĩnh, cậu mới nói muốn đi bộ mà?”

“Nhưng giờ tôi không muốn đi nữa.”

Lục Kiều: “Vậy cậu ngồi xe tôi.”

Tôi đi tới cạnh xe Trương Gia Vũ, nói với Lục Kiều vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, tôi quen ngồi xe cậu ấy, đột nhiên đổi qua xe khác không quen lắm.”

Lục Kiều: “Có gì đâu mà không quen, xe tôi là kiểu xe nhẹ nhất đang thịnh hành, yên sau còn có nệm, ngồi rất thoải mái đấy.”

“Cậu không biết chứ tôi là người đặc biệt, ngủ hay bị lạ giường, lúc mới chuyển đến ký túc xá mấy đêm đầu tôi không ngủ được, ngồi xe cũng vậy.” Tôi nhẹ nhàng nhảy lên xe Trương Gia Vũ.

Trương Gia Vũ biết tôi ngồi vững xong thì dẫm lên bàn đạp đạp như bay.

Lục Kiều đi theo phía sau, lúc thì biểu diễn thả tay, lúc lại thể hiện kỹ thuật lái xe điêu luyện, cố gắng thu hút sự chú ý. Cậu ta không từ bỏ ý định: “Lão Lục, nếu mày chở mệt thì tới lượt tao đi, tao lấy xe mày chở Lý An Tĩnh, cũng không thể làm học sinh giỏi của chúng ta bị mệt được.”

Tuyển thủ đội điền kinh Trương Gia Vũ kiên quyết lắc đầu: “Tao không mệt, mày yên tâm đi.”

“Chậc… sao mà không mệt chứ, đường xa như vậy, lát nữa còn phải lên dốc, huống hồ Lý An Tĩnh cũng đâu có nhẹ.”

“Lục Kiều, cậu cậu cậu… dám nói tôi nặng?!”

“A không phải không phải, cậu nghe nhầm rồi, tôi… tôi nói mình ấy mà.” Lục Kiều vội vàng biện hộ nhưng do không chú ý đến đường phía trước nên đâm xe vào vành đai xanh bên đường.

“Cẩn thận! Cậu có sao không?” Tôi thật sợ cậu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cứ cảm giác mình sẽ bị cậu ta ăn vạ.

Lục Kiều đẩy xe ra khỏi vành đai xanh, vẫn cười láu lỉnh, trên tóc phía bên trái còn vương một chiếc lá xanh, cậu ta cố ý hất tóc lên, đạp một hơi lên trước chúng tôi rồi quay đầu lại: “Lão Lục, mày nhanh lên chứ, thời gian không còn nhiều đâu.”

Trương Gia Vũ quay lại nói với tôi: “Tĩnh Tĩnh, cậu giữ chặt nhé.”

Tôi bất chấp, mặt dày nắm lấy áo Trương Gia Vũ.

Cậu tăng tốc lao nhanh như cơn gió, gió thổi tung quần áo cậu lên như chiếc lều, thi thoảng lại đập vào má tôi, cảm giác tim đập thình thịch này khiến tôi đỏ mặt.