Chuyện Thời Hồn Nhiên

Chương 89



Ngày nọ, Trương Gia Vũ ăn cơm trưa với đồng nghiệp trò chuyện bâng quơ. Một nam đồng nghiệp phàn nàn hạnh phúc: “Cái vị nhà tôi bắt tôi đổi hình đại diện, để hình một nhân vật hoạt hình đáng yêu, lúc nói chuyện với khách hàng, ai không biết cứ tưởng tôi là tên nhóc mới tốt nghiệp.”

Mọi người trêu anh ta: “Vậy anh còn không đổi đi.”

Người đồng nghiệp lắc đầu: “Không dám đâu, vị nhà tôi tính tình ghê lắm, làm không xong là về nhà quỳ bàn phím đấy.”

Mọi người cười ồ lên, người đồng nghiệp ấy cũng cười vui vẻ.

Sau khi tan làm về, Trương Gia Vũ mở di dộng, nhìn ảnh đại diện Lý An Tĩnh, là một ngôi sao nam nổi tiếng. Gần đây Lý An Tĩnh đang xem một phim truyền hình thần tượng đang rất nổi, mê mẩn nam diễn viên chính, ngày nào cũng bàn tán với mấy chị em trong nhóm về những chuyện bên lề hàng ngày của nam diễn viên đó, đúng là fan cuồng.

Trương Gia Vũ mở tấm ảnh đại diện kia, nhìn nhìn rồi cau mày, anh cầm cốc nước trên bàn đi tới vòi nước rót một cốc đầy nước lạnh, uống một hơi cạn sạch.

Lý An Tĩnh mới xem xong tập phim mới nhất, cô vội vàng chia sẻ niềm vui với Trương Gia Vũ: “Tập hôm nay ngọt xỉu, em xem mà trái tim thiếu nữ muốn tràn ra ngoài luôn.”

Trương Gia Vũ vốn định từ từ mới trả lời cô, nhưng lại không đành lòng, vì vậy nói: “Không ngọt bằng em.”

“Anh nói gì?” Lý An Tĩnh ngẩn ra hỏi.

Trương Gia Vũ đành nhắn lại: “Anh nói phim có ngọt cũng không ngọt bằng em.”

Lý An Tĩnh gửi qua một icon tình yêu thật to, hỏi tiếp: “Anh về nhà chưa? Tối nay anh ăn gì?”

“Về rồi, vẫn chưa biết ăn gì, không muốn ăn.”

“Không muốn ăn? Anh sao vậy? Không khỏe ạ?”

“Tâm trạng không vui.”

“Hả? Sao vậy? Nói em nghe xem ai bắt nạt anh, em… em tìm người đó tính sổ.”

“Không có ai bắt nạt anh…”

“Vậy sao anh không vui?”

Trương Gia Vũ ngập ngừng, cuối cùng nói ra suy nghĩ của mình, “Em có thể đổi ảnh đại diện không?”

“Hả?” Lý An Tĩnh không hiểu ra sao.

Trương Gia Vũ giải thích: “Chúng ta làm ảnh đại diện đôi đi, hôm nay nhìn mấy đồng nghiệp đều làm vậy, anh cũng muốn…”

“Hahahaha” Lý An Tĩnh thấy rất buồn cười, “Em tưởng chỉ có phụ nữ mới thích dùng ảnh đại diện đôi linh tinh, không ngờ đàn ông các anh cũng ấu trĩ đáng yêu vậy.”

Trương Gia Vũ: “Tóm lại thì anh không thích em sử dụng ảnh đàn ông khác làm ảnh đại diện của mình.”

“Dạ được, nghe anh, vậy anh muốn em dùng ảnh đại diện nào?”

Trương Gia Vũ nhận được câu trả lời như thế thì cực kỳ vui vẻ, anh mở trình duyệt, tìm cả buổi trời những ảnh đại diện đôi, cuối cùng tìm được ảnh vừa ý, gửi cho Lý An Tĩnh, “Em thấy cái này thế nào?”

Lý An Tĩnh thoải mái: “Được đó, dễ thương lắm.”

Hai người nhanh chóng thay ảnh đại diện.

Ngày hôm sau đi làm, đồng nghiệp tinh mắt phát hiện ngay ra Trương Gia Vũ đổi ảnh đại diện, nhiều chuyện hỏi: “Anh Trương đẹp trai, có vấn đề ha?”

Là người đàn ông chất lượng cao, trong công ty Trương Gia Vũ rất được mọi người yêu mến, không ít cô gái độc thân tìm cách tiếp cận anh nhưng anh luôn giữ vẻ “người sống chớ gần”, thế nên thậm chí có người nghi ngờ có phải anh không thích phụ nữ không…

Trương Gia Vũ cười, nhẹ nhàng: “Cái vị trong nhà ỉ ôi đòi đổi, tôi cũng bất lực.”

“Chậc chậc chậc, thật sao? Trương Gia Vũ anh khá đấy, giấu kỹ như thế, hóa ra âm thầm mà thu phục con gái nhà người ta rồi.”

Một đồng nghiệp nữ giọng chua lè: “Sao anh biết đó là con gái, lỡ là một anh chàng đẹp trai sao.”

Trương Gia Vũ: “Xu hướng giới tính của tôi bình thường.”

Đồng nghiệp nữ mặt tái xanh như dưa chuột, gượng cười hỏi lại: “Có ảnh chụp không? Cho chúng tôi xem với, khi nào dẫn ra ăn cơm cùng mọi người một bữa.”

“Đúng đó, đêm nay bộ phận chúng ta có tiệc, anh dẫn bạn gái đến đi, đúng lúc chúng ta cùng vui vẻ.”

Trương Gia Vũ định từ chối thì Giám đốc đi ngang qua, hiển nhiên đã nghe thấy mọi người bàn luận, đột ngột nói: “Gia Vũ có bạn gái? Tối nay dẫn đến đi.”

Người giám đốc này rất tốt, đối đãi với Trương Gia Vũ như con ruột của mình, dốc hết tâm sức vào chuyện hôn nhân của anh, thường sắp xếp cho anh hẹn hò xem mắt nhưng Trương Gia Vũ luôn tìm mọi lý do từ chối.

Giám đốc đã lên tiếng, Trương Gia Vũ đành ngoan ngoãn nghe theo. Anh nhắn cho Lý An Tĩnh: “Tối nay tan làm em có rảnh không?”

“Dạ có, chỉ cần gặp anh thì lúc nào em cũng rảnh.”

“Vậy tan làm thì em đến gặp anh đi, ở dưới lầu công ty đợi anh.”

“Đến gặp anh? Định dẫn em đi ăn gì ngon sao?”

“Đúng rồi.”

“Cái gì ngon vậy?”

“Em đến rồi sẽ biết.”

Lý An Tĩnh rất vui, hôm nay cô làm việc ở nhà, một tiếng trước khi Trương Gia Vũ tan tầm thì cô mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình, đeo khẩu trang, đội mũ ra cửa.

Hai người đã quá thân thuộc, thân thuộc đến mức như người thân nên trước mặt Trương Gia Vũ Lý An Tĩnh rất thoải mái, cô có thể tự do làm chính mình, cho dù không gội đầu không rửa mặt, không trang điểm cũng không sợ bị ghét.

Hết giờ làm, Trương Gia Vũ bị các đồng nghiệp vây quanh đi xuống lầu, mọi người ngó nghiêng nhìn trái ngó phải, tò mò bàn tán: “Bạn gái anh đâu? Không phải nói là ở dưới lầu sao?”

“Đúng rồi, sao không thấy em dâu đâu? Bị kẹt xe à?”

Trương Gia Vũ ngước nhìn thấy dưới gốc cây cổ thụ phía đối diện có một người đang đứng, cô ấy cầm một ly trà sữa, ung dung vừa uống vừa xem điện thoại.

Trương Gia Vũ lấy di dộng gọi cho người đó, “Em ngẩng lên nhìn về phía trước đi.”

Lý An Tĩnh ngẩng lên, nhìn thấy một nhóm người vây quanh Trương Gia Vũ, anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.

Nhưng sao những người đó lại có vẻ mặt kinh ngạc như vậy, nhất là người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh, mắt cô ấy trợn to, nhìn chằm chằm vào Lý An Tĩnh, nhìn cô đang chầm chậm đi tới.

Trương Gia Vũ nắm tay Lý An Tĩnh, tự nhiên giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn gái tôi, Lý An Tĩnh.”

Lý An Tĩnh lo lắng, xấu hổ, cô không ngờ mình lại được Trương Gia Vũ giới thiệu với đồng nghiệp trong tình cảnh thế này, nếu biết trước cô đã ăn mặc chỉn chu trang điểm trước khi đi, ít nhất cũng phải mặc chiếc váy đẹp, hoặc tối thiểu cũng gội đầu. Bộ dạng lôi thôi lếch thếch thế này gặp mọi người rất ngại… Thậm chí cô bắt đầu trách Trương Gia Vũ, sao lại không nói trước để cô xấu mặt thế này.

“Chào mọi người, tôi… tôi có việc đi trước ạ.” Lý An Tĩnh chào mọi người một tiếng rồi muốn chuồn đi ngay.

Trương Gia Vũ gọi cô lại: “Em muốn đi đâu? Lát nữa chúng ta còn đi ăn tối.”

Lý An Tĩnh xua xua tay: “Em không ăn không ăn.”

Giám đốc trấn an tâm trạng xấu hổ của Lý An Tĩnh, bà lên tiếng: “Mắt nhìn của Gia Vũ rất tốt, cô bé rất đáng yêu, chúng ta cùng ăn bữa cơm đi, kể chuyện tình yêu của hai người cho chúng tôi nghe.”

Trên bàn ăn, Lý An Tĩnh không khách sáo, những rụt rè ngại ngùng khi mới gặp sau khi trò chuyện một lúc thì đều bị vứt ra sau đầu. Cô ăn xiên nướng, uống bia, dáng vẻ khiến Trương Gia Vũ lo lắng, bất đắc dĩ phải thay bia của cô thành nước ngọt.

“Hai chúng tôi là thanh mai trúc mã, cũng là mối tình đầu của người kia.” Khi Lý An Tĩnh nói những lời này, mọi người đều ngưỡng mộ, cô đồng nghiệp kia càng thêm buồn bã.

“Thảo nào, tôi mới nói sao Gia Vỹ không để ý những chuyện tình cảm, hóa ra đã sớm có người trong lòng.”

“Khi nào thì đăng ký kết hôn? Hai người đẹp thế này, con sinh ra chắc chắn sẽ rất đẹp.”

Lý An Tĩnh cười hì hì: “Không vội không vội ạ.”

Trương Gia Vũ lại nói nhỏ: “Anh rất sốt ruột mà, sao, chẳng lẽ em còn có tính toán khác?”

“Đương nhiên là không,” Lý An Tĩnh chợt ghé sát tai Trương Gia Vũ, “Ngoài anh ra, ai em cũng không cần.”

Mọi người nghe thấy thì đồng loạt phàn nàn: “Quá tàn nhẫn với đám chó độc thân!”

Mặt Trương Gia Vũ đỏ bừng, không biết là vì uống thay cho Lý An Tĩnh hay là vì những lời kia, anh nhìn Lý An Tĩnh đang vô tư, đột nhiên nắm tay cô rồi hôn nhanh lên môi cô.

Lý An Tĩnh cũng đỏ mặt, cô xấu hổ cười cười, ăn bữa ăn này trong sự chúc mừng của mọi người.