Chuyện Thư Viện Nhạc Lộc

Chương 2: Chết người



"Trương tiểu hữu, Trương tiểu hữu," Đường họa sư gọi nàng, "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"Trương Mẫn Chi khẽ mỉm cười, uống ngụm rượu còn lại trong bát, giọng hơi ngắt quãng nói: "Ta đang nghĩ, rượu hoa lê này có vẻ không chính tông."Nàng tuy nói như vậy, nhưng hai bình rượu hoa lê rất được hoan nghênh, nhanh chóng được mọi người uống hết, Hàn Đại Thông tri tình thức thời, mười phần nhãn lực thấy, lập tức gọi người hầu lại, nói lên lầu giúp mọi người lấy thêm hai bình xuống uống cho thỏa thích, khiến mọi người vui vẻ hò reo. Tuy nhiên, gã sai vặt lúc trước vì đau bụng đã đi vệ sinh, mãi không thấy quay lại, Hàn Đại Thông không muốn làm mất hứng mọi người đã tự mình đi lấy.

Uống được nửa buổi, tự nhiên cảm thấy hơi chán, thấy mình cùng Trương Mẫn Chi trò chuyện vui vẻ, Đường hoạ sư nói muốn tặng nàng một bức tranh. Nói được thì làm được, ông liền cất bước lên lầu. Hai bát mì được hai người ăn sạch sẽ, trên bàn chỉ còn lại nửa đĩa đậu phộng, Trương Mẫn Chi cắn một miếng, muốn nghe các học sinh tán gẫu xem có thể cho nàng thêm thông tin gì hữu ích nữa không. Nhưng nàng vừa ngồi một mình không bao lâu, liền có người tới cửa gây sự.

"Tiểu bạch kiểm, ngươi cùng Đường họa sư là quan hệ thế nào?" Có người vỗ mạnh xuống bàn ăn của Trương Mẫn Chi. Lời vừa nói ra, bốn phía nháy mắt liền yên tĩnh. Mọi người tò mò đánh giá, ánh mắt không kiêng nể gì nhìn hai người từ đầu đến chân.

"Hôm nay vừa mới quen biết," Trương Mẫn Chi quay đầu nhìn người hỏi mình. Lông mày dài thưa chạy thẳng vào thái dương, chiếc mũi khoằm đặc biệt bắt mắt, khuôn mặt dài gầy gò, nhìn thật ra còn rất trẻ nhưng ánh mắt đầy toan tính, không biết đang âm mưu gì.

- Mới quen biết vì sao nói chuyện với ngươi lâu như vậy? Còn chỉ điểm cho ngươi hội họa kỹ xảo? Ngươi lừa ai?

Người nói chuyện tên Lương Trung Khang, hắn có đường riêng, đã sớm lấy được các bức họa chân dung của các lão sư thư viện Nhạc Lộc lần này. Nhìn thấy Trương Mẫn Chi cùng Đường họa sư trò chuyện vui vẻ, hắn không khỏi ghen ghét đố kị, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ai không biết Đường họa sư sẽ dạy hội hoạ tại thư viện Nhạc Lộc năm nay? Ngài dùng một tay ký hoạ nổi tiếng thiên hạ, tên tiểu bạch kiểm ngươi tiếp cận ngài là rắp tâm cái gì, cho rằng chúng ta không biết? Đừng tưởng rằng ngươi có quan hệ là có thể có được tư cách, muốn vào thư viện Nhạc Lộc phải có bản lĩnh thực sự!"

Hóa ra là như vậy, Trương Mẫn Chỉ chợt hiểu, chẳng trách khi nàng và Đường hoạ sư ngồi cùng nhau, một số học sinh xung quanh luôn nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ, hẳn những người này cũng đều nghĩ vậy.

Người trước mặt đã một lời nói toạc, nói vậy trong nhà quan hệ chắc cũng không tầm thường, nàng không muốn tranh cãi với Lương Trung Khang nữa, chỉ hướng hắn gật gật đầu, bình tĩnh nói: "Vậy ngày mai chúng ta liền dùng bản lĩnh nói chuyện."

"Làm bộ làm tịch, ta thấy ngươi chính là muốn che giấu chính mình là cái gối thêu hoa đại bao cỏ, loại tiểu bạch kiểm như ngươi ta thấy nhiều!" Lương Trung Khang tự nhận bản thân phong lưu phóng khoáng, học thức bất phàm, muốn nhất minh kinh nhân, không nghĩ tới còn chưa vào thư viện Nhạc Lộc đã thấy tiểu bạch kiểm này ở khách điếm quèn hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt các thiếu nữ ngây thơ, ngay cả cô nương giặt quần áo cũng e lệ ngượng ngùng chủ động muốn giúp hắn giặt trước chiếc áo khoác bẩn; làm hắn đầy mình tài hoa đều không có chỗ thể hiện không nói, ngay cả Đường họa sư cũng có mắt không tròng, chỉ biết cùng hắn bắt chuyện, lại không biết Lương đại tài tử mới là "người có bản lĩnh nhất".

Trương Mẫn Chi lắc đầu, nghĩ thầm người tới tham gia thi tuyển nhập học quả đúng là loại người nào cũng có, người này khẩu âm An Khánh rất nặng, câu chữ rõ ràng, hẳn đã ở kinh thành lâu, nhiễm một thân kiêu ngạo của Quốc Tử Giám.

Lúc này, Đường họa sư vội vàng xuống lầu, trên tay dính đầy chu sa, Trương Mẫn Chi chú ý tới chu sa trên tay ông, nói: "Tiên sinh, trên người là..."

Đường họa sư không để ý nói: "Lúc vẽ tranh không cẩn thận làm đổ chu sa." Rồi ông gọi tiểu nhị, phân phó hắn lên lầu giúp mình quét tước phòng sạch sẽ, quay đầu lại cùng Trương Mẫn Chi nói: "Nét mực chưa khô, ngày mai ta lại giao cho ngươi."

Trương Mẫn Chi gật đầu nói tạ, Đường họa sư liền theo tiểu nhị đi rửa sạch thuốc nhuộm trên tay. Các học sinh nhân sự cố của Đường họa sư, liền chuyển đề tài tới chuyện vẽ tranh.

"Đường họa sư nổi tiếng về tài vẽ nhanh, có cơ hội nhìn thấy họa tác, thật là thập phần chờ mong!" Một bên có học sinh hướng Trương Mẫn Chi cười nói: "Trương huynh, ngày mai có thể cho mọi người cùng thưởng thức?"

Trương Mẫn Chi cười đáp tất nhiên.

Người khác lại nói: "Nếu có thể có được đại tác phẩm của Đường Họa Sư, nhất định có thể nghiên cứu ra một ít kỹ xảo, đáng tiếc chúng ta không có duyên phận như vậy."

Mọi người lại một phen nghị luận, trong lời nói đều tràn đầy ghen tị. Đường Họa Sư vừa lúc tiến vào, nghe xong hết thảy, liền đạm cười nói: "Một bức họa mà thôi." Nói liền cầm lấy bút lông của chưởng quầy, lại thuận tay lấy một tờ giấy rồi múa bút. Không bao lâu sau, một nửa số người trong phòng liền hiện lên trên giấy, bộ dạng sinh động như thật kia khiến mọi người đều tấm tắc tán thưởng.

Đường Họa Sư cũng không ở lại, đem bút vẽ trả lại chưởng quầy rồi lên lầu về phòng.

Lương Trung Khang liều mạng muốn thu hút sự chú ý của mọi người nhưng lại không ai để ý tới, khi nhìn người trong tranh, thấy một bên mặt của chính mình đang nghiêng lại đây, bộ dáng đáng khinh, hận không thể xé vụn bức tranh ngay lập tức. Mọi người lại cứ tấm tắc tán thưởng, có người nhận ra còn nhìn hắn ta vài lần để so sánh, càng làm cho hắn phẫn hận gấp bội, liền trừng mắt nhìn Trương Mẫn Chi, cuối cùng chua chát nói: "Nói lên họa kỹ chi diệu, lại không thể không đề Tề Nhuận."

"Tề Nhuận" hai chữ vừa ra khỏi miệng, mọi người nháy mắt đều nhìn về phía Lương Trung Khang, có người nói: "Xác thật như thế, Đường Họa Sư nổi tiếng với tài vẽ tranh vừa nhanh vừa tinh diệu, mà thiếu niên thiên tài Tề Nhuận lại nổi tiếng với những bức tranh phong cảnh sơn thủy chi ý."

Một học sinh khác gật đầu nói: "Này nhị vị tiên sinh mỗi người mỗi vẻ, hôm nay có thể thấy đại tác phẩm của Đường Họa Sư, nếu là có cơ hội nhìn thấy tác phẩm của Tề họa sư nữa, vậy đời này không uổng!"

Lương Trung Khang đắc ý liếc nhìn Trương Mẫn Chi, vênh mặt nói: "Trùng hợp thật sự, nay trong tay ta có một bức đại tác phẩm của Tề Nhuận, mấy tháng trước vừa mới đoạt được, chư vị nếu có hứng thú, để ta lấy ra cho mọi người thưởng thức?"

Nghe vậy, mọi người nháy mắt kích động lên, liên tục bảo Lương Trung Khang không thể tư tàng, một người vui không bằng mọi người cùng vui!

Lương Trung Khang quăng một ánh mắt, tôi tớ lập tức rời đi, chỉ chốc lát sau liền lấy ra một bức hoạ cuộn tròn, thật cẩn thận mở ra.

Bên kia chúng học sinh đã đi đến vây quanh xem tác phẩm mới của Tề Nhuận, lại nghe Lương Trung Khang khoe khoang nói: "Nghe Hứa công tử nói, hai tháng nữa xã bọn họ sẽ tụ họp tại chùa Lư Sơn, đến lúc đó nếu là thư viện cho phép, có khi chúng ta cũng có thể đến tham dự."

Lương Trung Khang nói nhìn như tùy ý, trong lời nói lại ám chỉ giống như hắn đã là học sinh thư viện Nhạc Lộc rồi, liền được mấy học sinh không rõ nội tình tỏ lòng hâm mộ, lại nghe hắn nhắc đến Hứa công tử, không khỏi hiếu kỳ nói: "Ngài nói Hứa công tử, chính là Đông Li họa xã Hứa xã trưởng?" Thấy Lương Trung Khang gật đầu, lại là tấm tắc kinh ngạc cảm thán.

Đông Li xã là một số họa sư trẻ nổi danh vùng Hồ Nam lập thành họa xã, trong đó thiếu niên thiên tài họa sư Tề Nhuận nổi tiếng nhất, nhưng xã trưởng lại là Hứa Nhất Đình họa kỹ thường thường. Nhưng Hứa Nhất Đình kia làm người lợi hại, trước giờ cũng đã kết được không ít thiện duyên.

Mọi người lại chuyển đề tài đến Đông Li xã, tất nhiên đã quên mất Hàn Đại Thông, một lúc sau mới nhớ tới sao mãi không thấy Hàn Đại Thông xuống lầu? Mọi người đều nghĩ thầm thương nhân này quả nhiên là keo kiệt, cũng chỉ là ngoài miệng khách khí, chung quy vẫn là tiếc rượu của bản thân, liền tốp năm tốp ba giải tán.

Trương Mẫn Chi về phòng rửa mặt chải đầu rồi ngủ sớm, sáng hôm sau khi nàng dậy sớm thu thập hành lý, một tiếng thét chói tai nháy mắt đánh vỡ không khí yên lặng của khách điếm.

"Giết người rồi, giết người rồi!" Tiểu nhị vừa lăn vừa bò từ phòng cho khách trên lầu hai xuống, trên tay còn dính một ít máu. Hắn biểu tình hoảng loạn, mặt trắng bệch, vừa xuống lầu liền bị chưởng quầy nổi giận đùng đùng cho một bạt tai, "Kêu tang cái gì, không sợ làm các khách nhân hoảng sợ..."

Có lẽ gặp được chưởng quầy ngày thường quyết đoán, tiểu nhị run run rẩy rẩy vươn tay tới túm chặt lấy ống tay áo chưởng quầy không buông, môi cũng trắng bệch, đầy mặt nước mũi nước mắt, "Chưởng quầy, vị bán rượu Hàn Đại Thông ở lầu hai kia, hắn, hắn chết rồi."

"Chết rồi?" Chưởng quầy vốn là khôn khéo cũng đại kinh thất sắc, sắc mặt thay đổi mấy lần, hừ vài tiếng, dùng sức hất tiểu nhị đang lôi lôi kéo kéo ra, vội vàng đi đến phòng Hàn Đại Thông đang ở - phòng chữ thiên số 2. Cửa phòng mở rộng, hẳn là lúc trước tiểu nhị phát hiện có biến, kinh hoảng quá đã không đóng lại. Từ ngoài cửa đi vào, trên sàn đầy máu, Hàn Đại Thông có một miệng vết thương lớn trên cổ, nằm ngã xuống đất, đã chết rồi.

Giờ này vốn là giờ mọi người thức dậy, Trương Mẫn Chi nghe được tiếng hô của tiểu nhị, thầm nghĩ không ổn rồi, khách điếm này xảy ra án mạng, không cẩn thận liền phải bị nhốt ở chỗ này. Hàn Đại Thông kia tuy chết cũng đáng thương, nhưng nàng nếu bỏ lỡ kì thi nhập học lần này, tánh mạng người một nhà nói không chừng liền giữ không nổi, tới lúc đó ai thương hại mình.

Tình hình trước mắt vẫn là nhắm mắt làm ngơ, đi trước thì tốt hơn.

Nàng lòng bàn chân liền trơn như bôi mỡ, chạy nhanh như bay, nhưng còn chưa ra cửa khách điếm, chưởng quầy đã lấy lại tinh thần. Quán trọ nhà mình xảy ra án mạng, mắt thấy là trốn không thoát kiện tụng, nhưng người cả khách điếm này cũng không biết ai mới là hung thủ, nếu là có thể bắt được hung thủ, khả năng nhà mình bị liên lụy sẽ thấp xuống rất nhiều.

Hắn đánh lên tinh thần, hét lớn: "A Ngưu, đóng cửa cho kỹ, một người cũng không được thả chạy, miễn cho hung thủ chạy loạn."

Trương Mẫn Chi vốn đã tới cửa, nháy mắt lại bị tiểu nhị ngăn lại, nàng nhíu mày, liền chắp tay nói: "Chưởng quầy, ta là học sinh muốn đi thư viện Nhạc Lộc tham gia khảo thí, quý quán xảy ra án mạng, thực sự bất hạnh, hẳn là phải phối hợp quan phủ điều tra, nhưng kì thi nhập học lửa sém lông mày, bỏ lỡ hôm nay liền phải đợi tận năm sau. Ngài xem, ta có thể hay không lưu lộ dẫn (?) lại làm chứng, ngươi thả ta đi thi trước?"

Nàng nói xong, các học sinh còn lại tức khắc ồ lên, nghị luận sôi nổi, "Đúng vậy, chưởng quầy, chúng ta cực cực khổ khổ lên đường tới còn không phải vì tham gia kì thi nhập học thư viện Nhạc Lộc sao?"

"Ta thấy lời vị công tử này rất có đạo lý, nếu không, chúng ta liền để lộ dẫn lại?"

"Chưởng quầy, ngươi đừng chậm trễ chính sự của chúng ta, Hàn Đại Thông này tuy rằng đã chết, nhưng bất quá cũng chỉ là một thương nhân, chúng ta là môn sinh thiên tử, về sau sẽ kinh lược thiên hạ, há có thể vì một thương nhân nho nhỏ mà chậm trễ thời gian?"