Phương Nam bị trượt cầu thang, trước kia hồi còn trẻ cái chân này cũng từng gãy vì đá bóng một lần, giờ lại vì nguyên nhân kia mà gãy thêm lần nữa.
Y nằm đần người trên giường suốt hai tiếng, lại chống nạng đi xuống lầu.
Ngoài cửa im ắng, y khập khiễng đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo xem bên ngoài một chút, nghĩ đến nhìn qua mắt mèo đầy góc chết, do dự một lát y mở hết cửa ra.
Trong sân không một bóng người, đã sớm không còn bóng dáng Phương Bắc từ lâu.
Hai người yêu nhau sống chết đến không thể tách rời, rốt cuộc cũng kết thúc ở cái năm thất niên chi dương này chỉ vì cái nguyên nhân rất buồn cười mà đón nhận cuộc chia tay đầu tiên.
Ban đầu Phương Nam cực kì tức giận, lúc Phương Bắc đi rồi y mới thấy hối hận một chút, nhưng y không muốn thừa nhận mình sai, chỉ là lúc bị trượt xuống cầu thang y mới nghĩ lại, lẽ ra nên chờ chân khỏi hơn rồi đuổi Phương Bắc đi mới đúng.
Có thể nằm úp trên tấm lưng rộng lớn của Phương Bắc mà xuống lầu, giờ chân đau đứng lên cũng khó khăn.
Hôm sau về tới nhà, Phương Nam nhìn căn nhà không có hơi người, trước mắt một màu đen, trên lầu cũng không có ánh đèn ấm áp, cả ngôi nhà như một con quái vật mở lớn miệng, y cầm chìa khoá hơi dừng lại lập tức rút ra, xoay người bỏ đi.
Đi một đoạn ngắn mới nhớ mình còn chưa ăn tối vì thế y ghé vào quán lẩu trước đây hay cùng Phương Bắc ăn.
Không có Phương Bắc lẩu cũng nhạt toẹt.
Đi rồi cũng tốt, Phương Nam thầm nghĩ, tôi mới không thèm chấp nhận quay lại với anh, ông đây muốn ăn cay thì ăn cay, không chỉ là cay mà còn ăn thật cay! Cực kì cay! Cay đến biến thái!
Chủ quán lẩu là người quen nhiệt tình chào hỏi: “Chào anh Nam”.
Phương Nam miễn cưỡng gật đầu cười, đến ngồi vào chỗ vẫn hay ngồi.
Chủ quán cầm thực đơn đi tới hỏi: “Ủa? Sao hôm nay không thấy anh Bắc?”
Câu hỏi này lập tức nhắc nhở Phương Nam rằng bọn họ đã thực sự chia tay rồi, y cầm thực đơn qua, cầm bút như có như không viết lung tung: “Anh ta có việc, hôm nay tôi đi một mình”.
Ông chủ thấy Phương Nam không vui cũng biết điều không quấy rầy y nữa.
Để lại Phương Nam nhìn cái bàn tới ngẩn ngơ
Nồi lẩu được bưng lên rất nhanh.
Phương Nam tỉnh táo lại ngẩng đầu lên mới phát hiện thế mà y không tự giác gọi một phần lẩu uyên ương.
Cùng lúc đó, cách mấy cái ngã tư đường là Phương Bắc đang ngồi trong quán thịt nướng, buồn bực nướng vài miếng thịt.
Anh rất buồn, bực nhất là Phương Nam cứ vậy nói ra câu chia tay, đến cả một giây do dự cũng không có, làm anh không khỏi nghi ngờ liệu có phải Phương Nam đã có dự tính trước rồi hay không, chỉ có điều Phương Nam rất hay ghen, đối với tính tình mẫn cảm không được tự nhiên mà nói, chuyện này cũng bình thường. Nghĩ nghĩ một hồi lại nhớ tới cái chân bị gãy của đối phương, oán trách lại biến thành lo lắng, Phương Nam trông có vẻ là người rất thông minh có chủ kiến, lại không biết vì sao không thể tự chăm sóc bản thân.
Phương Bắc nhíu mày nghĩ thầm, có khi nào vì chân bị gãy mà Phương Nam lại té thêm một lần không. Lỡ mà ngã gãy luôn cái chân còn lại thì làm sao giờ?
Chờ đồ ăn được đem lên anh vẫn đang còn lo lắng, đồ ăn thật vô vị, anh gọi với vô chỗ ông chủ: “Cho hai chai bia đi!”
“Ok!” Chủ quán đáp lại nhanh chóng
Phương Bắc la xong lại ngồi ngẩn ngơ, vốn dĩ còn đang oán trách chia tay thì chia tay, ít ra còn có thể tự do thích ăn cái gì thì ăn, uống rượu đế cũng không có ai lải nhải bên tai nào là uống rượu nhiều hại thân, cũng không cần phải kiềm chế vì ai đó quan tâm tới thân thể mình.
Nhưng anh lại không ngờ là anh vẫn gọi bia theo thói quen.