Ban đầu bé con hay đi theo Phương Bắc, Phương Nam không thích trẻ con, cũng không có kinh nghiệm chơi đùa với trẻ con, y hơi áy náy nên buổi tối sẽ chủ động nằm thẳng ra nhiều hơn.
Sau đó nghĩ lại thấy cứ như vậy hoài cũng không ổn, vì thế y bắt đầu học cách gần gũi với bé con. Nhưng chờ đến lúc y học được tư thế bế con tiêu chuẩn thì Phương Bắc đã chuyển qua bế con bằng một tay rồi, tay kia còn có thể gọi điện thoại, pha sữa bột, bla bla.
Cho nên từ nhỏ bé con đã thân với Phương Bắc hơn.
Phương Nam cũng không quan tâm chuyện này lắm.
Năm kết hôn thứ tám, năm yêu nhau thứ mười một, Phương Bắc phát hiện Phương Nam ngày càng dịu dàng hơn, loại dịu dàng này không thể dùng từ ngữ để diễn tả được, mà giống như là trải qua năm tháng hình thành nên, không chỉ nhân nhượng anh trên giường, mà còn tăng thêm tình cảm và sự bao dung vô hạn cho anh.
Anh cũng biết tất cả sự dịu dàng này chỉ dành cho một mình anh mà thôi.
Nhưng vẫn có chỗ không hề thay đổi, đó là tính tình của Phương Nam, càng nóng giận càng văng tục ghê hơn. Chỉ là lúc trước cơn nóng giận đổ lên đầu Phương Bắc thì giờ đã đổi sang đầu Trung Nguyên rồi.
Cho nên mỗi lần bé con làm sai chuyện gì chọc giận Phương Nam, lúc y nổi giận với Trung Nguyên đến cả Phương Bắc cũng sợ teo không dám hó hé câu nào, cũng không dám chống đối Phương Nam, chỉ dám ôm bé con rúc vô góc trốn.
Đặc biệt nhất là hình phạt “nhéo tai”.
Tuy nhiên mỗi khi Phương Nam nói chuyện với anh dù mặt vô cảm nhưng ánh mắt vẫn đong đầy tình yêu và ý cười tràn lan, anh lại lén mừng thầm.