Chuyện Tình Khe Núi - Noãn Dương Tây Tây

Chương 20



Edit: Đậu Xanh
Cô giật mình lùi về sau một bước, tiếng hét suýt chút nữa phát ra khỏi cổ họng, Từ Tư Nhan bịt miệng, nhìn chăm chăm cánh cửa, một tay khác vô thức với lấy cây gậy bên cạnh cửa.
Người kia đã chạy đi, tiếng bước chân lạch bạch lạch bạch, có lẽ là một con người.
Vô duyên vô cớ bị dọa toát một thân mồ hôi lạnh, cô ném cây gậy trong tay xuống, đôi chân mềm oặt, ngồi bệt ra đất.
Gió trong sân trở nên yên tĩnh, sắc trời thay đổi, cuối cùng từng giọt mưa nho nhỏ rơi xuống.
Trần Chiêu Hàn mở cửa bước vào, lập tức nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi bệt dưới hiên nhà, trong lòng vừa sốt ruột vừa buồn cười. Tiện tay ném cái túi trong tay sang một bên, anh bước vài bước qua đó ôm cô lên.
“Sao không vào nhà ngồi?”
Sắc mặt của cô gái tái nhợt, hai tay vội vã ôm chặt cổ anh, dẩu môi, vô thức mềm giọng oán trách: “Sao giờ này anh mới về.”
“Có phải đói lắm rồi không?” Trần Chiêu Hàn ôm cô đặt lên giường, cởi giày trên chân cô ra, vén chăn trùm lên người cô, “Trước tiên nằm đây đã, anh đi nấu cơm cho em.”
Trước khi đi, anh móc điện thoại trong túi ra đưa cho cô.
Trong điện thoại của anh chẳng có trò chơi, Từ Tư Nhan lướt mãi cũng chán, vừa định tắt màn hình, vô tình nhìn thấy album ảnh ở phía dưới, cô bất chợt tò mò không biết trong album ảnh của người đàn ông sẽ có những gì.
Nhấp mở, một gương mặt phụ nữ cứ thế đập vào mắt cô.
Tuy rằng Trần Chiêu Hàn sống ở trong núi, nhưng vô cùng tài giỏi, mỗi ngày vào núi hái thuốc săn bắn, cần cù chăm chỉ, không sợ cực khổ. Dược thảo trong núi này vô cùng ít ỏi, có thể nói là nguyên liệu khan hiếm trên thị trường, giá bán cũng không thấp. Hai năm trước anh cùng những người trong thôn lập một trạm tiếp tế lâu dài, thu nhập ổn định, cuộc sống cũng ngày càng sung túc hơn.
Người khác có tiền thì muốn xây nhà cưới vợ, còn anh, nhà do chính tay anh tự xây dựng, ăn uống toàn dựa vào những gì săn bắt được trong núi, cũng không thấy anh cưới vợ, không biết dành dụm nhiều tiền thế để làm gì, đã 26-27 tuổi rồi vẫn còn một mình.
Trong thôn từng có người giới thiệu cho anh vài đối tượng, còn chưa nhìn thẳng vào người ta mà anh đã từ chối. Với điều kiện của anh, có rất nhiều cô gái vội muốn gả cho anh, thậm chí có vài người sẵn sàng trao ngược của hồi môn cưới gả, nhưng anh không nói gì cả, cũng không cần một ai.
Khi ăn cơm trưa, Từ Tư Nhan có chút lơ đễnh, gẩy gẩy cơm trắng trong chén, cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Chiêu Hàn tất nhiên đã phát hiện ra, múc một bát canh bồ câu đặt bên cạnh tay cô, đây là bồ câu rừng hôm anh anh lên núi đặc biệt đánh bắt cho cô, để cô bồi bổ thân thể.
“Có lời muốn nói với anh à?”
“Không có.” Cô cắn đôi đũa, lại nói: “Em đã tải game trong điện thoại của anh.”
“Game gì thế?” Anh hiếm khi tiếp lời cô nói, hỏi.
“Khai tâm tiêu tiêu nhạc.” [1]
[1] 开心消消乐: Đây là một game của trung quốc Đậu chả biết là gì nên để luôn covert, nó giống như candy crush bên mình.
“Ừm.”
Hết rồi.
Người đàn ông hễ bước xuống giường, đúng thật là tiếc chữ như vàng, nhưng mà hình như khi ở trên giường, cái mà anh gọi nhiều nhất cũng là tên của cô.
Trần Chiêu Hàn thấy cô rầu rĩ, lại nói thêm một câu, “Ngày mai anh nhờ người mang về cho em một cái điện thoại.”
“Em không cần.” Cô lập tức nói, cuối cùng chỉ một mực vùi đầu húp canh bồ câu.
Canh này thật sự rất ngon, trong lòng Từ Tư Nhan dễ chịu hơn một chút, không nhịn được lại hỏi anh, “Sao anh lại chụp lén em?”
Một đống ảnh chụp trong điện thoại của anh, toàn là cô, là hình đêm đó cô nằm dưới gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ nghe thấy người đàn ông ung dung nói một câu, “Cả người em đều là của anh, huống chi là một bức ảnh.”
Câu nói hợp tình hợp lý này khiến cô hoàn toàn không có chỗ để phản bác lại, Từ Tư Nhan bất mãn, gõ gõ vào cái chén trống không trên bàn, “Em uống hết rồi.”
“Uống thêm chén nữa.” Anh lại múc cho cô thêm một chén đầy.
Ngoài sân mưa rơi lác đác, bọn họ ngồi trong nhà ăn cơm húp canh, thật là thảnh thơi.
Ăn cơm xong, Từ Tư Nhan không muốn ở một mình, bèn đi theo anh vào phòng bếp, tò mò đứng tựa lên khung cửa xem anh rửa chén.
Phòng bếp rất sạch sẽ, một bộ bếp lò thiên nhiên mới toanh, một cái bồn rửa chén tự chế, có thể nhìn thấy hương vị cuộc sống của một người đàn ông sống một mình ở khắp mọi nơi.
Trên núi không có nước máy, ăn uống thì dùng nước giếng, cô nhìn thấy ở sân sau có một cái giếng, chắc hẳn cũng là anh tự mình đào.
Cô bắt đầu bái phục người đàn ông này, không nhiều lời, cái gì cũng biết. Sức lực lớn, còn biết nấu cơm.
Anh sống một cuộc sống hoàn toàn mới mà cô chưa từng tiếp xúc qua, phong phú lại sống bằng sức mình. Đột nhiên cô không thể nhớ nổi bản thân mình từng có một cuộc sống vô dụng vô cùng nhàm chán, bị một đống người vây quanh, không biết làm cái gì cả. Không được tự do, không có quyền lựa chọn, thậm chí vừa sinh ra đã bị mặc định cho một thân phận, ý nghĩa của cuộc sống chỉ đơn giản là để làm vợ của một người đàn ông nào đó, không cần biết cô có thích hay không.
Anh đã rửa sạch tay, đi về phía cô, Từ Tư Nhan vứt những suy nghĩ kia sang một bên, bổ nhào đến ôm chặt anh, ngửa mặt hỏi anh, “Anh có từng có người phụ nữ khác không?”
Người đàn ông không trả lời mà hỏi ngược lại, “Em để ý anh từng có người phụ nữ khác à?”
“Không phải.” Cô trả lời rất nhanh, “Em chỉ muốn nói, hôm nay có một người phụ nữ lẩn quẩn trước cửa nhà anh, chắc là tìm anh đấy.”