Chuyện Tình Khe Núi - Noãn Dương Tây Tây

Chương 41



Edit: Đậu Xanh
Túp lều nhô cao giữa háng mạnh mẽ co siết ở bên trong, Từ Tư Nhan nhỏ giọng kêu một tiếng rồi buông tay ra, ngã oặt vào lòng anh.
Nước tắm đang bốc hơi nóng hừng hực ở sau lưng, lúc này cô giống như sắp bị hấp chín, mông trần ngồi trên mép bồn tắm, hai chân mở rộng, nơi riêng tư óng ánh đỏ tươi, gào khóc đợi được lấp đầy.
Cửa nhà trước và cửa sân sau không đóng, chỉ có cổng lớn ở bên ngoài đã được cô tiện tay khép lại, hai tay Từ Tư Nhan chống trên mép bồn tắm, bầu vú trắng nõn phập phồng lên xuống, nhìn ra được cô rất căng thẳng.
Cô nói: “Anh đi đóng cửa lại đi.”
Trần Chiêu Hàn: “Không kịp nữa rồi.”
Trong khoảnh khắc lưng quần tụt xuống, gậy th*t ngạo nghễ thô to đột nhiên ngẩng cao đầu về phía cô, người đàn ông tiến về phía trước một bước, tay đỡ quy đầu chạm vào miệng tiểu huyệt, đột phá vòng vây.
“A, không được, chờ một chút.” Cô thật sự rất hiếm khi nhìn thấy gậy th*t ở mức độ này nên ngả người ra sau như một phản xạ có điều kiện.
Trần Chiêu Hàn kịp thời dùng một tay đỡ eo cô, có hơi cường thế chậm rãi đẩy vào trong, “Vợ ngoan, vào lúc này không có lý do gì để dừng lại.”
Từ Tư Nhan rất ít khi nhìn thẳng anh làm cô như thế này, tác động thị giác được nhân đôi truyền vào cơ thể, sau lưng lại là một bồn nước nóng, áp bức chọc trời, huyệt thịt trong cơ thể lập tức co rút dồn dập.
Huyệt thịt cắn mút quấn quýt quá chặt, Trần Chiêu Hàn vừa đau vừa sướng tăng tốc cắm rút mấy trăm cái, người phụ nữ trong lòng rên rỉ liên tục phun nước, chất dịch trong suốt thuận theo lông mao của anh nhỏ xuống sàn nhà.
Tí ta tí tách, từ một hai giọt biến thành một vũng, sau cùng còn hòa lẫn với tinh dịch tanh nồng của người đàn ông, trắng đục một vũng, nhiều đến mức âm cung của người phụ nữ không chứa nổi nữa.
“Ưm a…a…”
Thời gian lâu đến mức hai tay của Từ Tư Nhan không chống đỡ được nữa, chân cũng bắt đầu trượt xuống, khóc nấc muốn leo xuống.
Trần Chiêu Hàn không đành lòng buông tha cho cô vào lúc này, động tác cắm rút phía dưới không ngừng lại, dịu dàng dụ cô bám hai tay lên vai anh, lòng bàn tay hơi chai sạn đặt dưới mông của cô, ôm cô cao hơn một chút, nhưng vẫn đứng bên bồn tắm, nước ở sau lưng đã hết bốc hơi từ lâu, nhưng cảm giác vẫn còn đó.
Không thể lùi bước, chỉ có thế treo trên eo anh tiếp nhận mưa cuồng bão táp, hung hãn xâm lược trong nước trong lửa.
Cho dù ngồi cao hay ngồi thấp, ngồi trên tay anh hay là ngồi trên mép bồn tắm, lực độ đao thịt của người đàn ông cắm giữa háng cô vẫn không chút thuyên giảm, mà chỉ ngày càng nhanh ngày càng mạnh mẽ, càng mạnh mẽ càng bức chết người, năm giác quan và linh hồn sắp bị đâm vỡ vụn, cơn cao trào ấy vẫn ập đến, cùng với anh, cứng rắn hung mãnh.
Khoái cảm trong chốc lát sướng đến mức không biết mình đang ở nơi nào, Từ Tư Nhan chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ và lời âu yếm của anh kề sát bên tai nhưng lại giống như xa tận chân trời.
“A Nhan, sinh cho anh một đứa nhỏ đi.”
Dâm dịch trong cơ thể phun ra từng dòng, tiếng rên rỉ trong cổ họng cũng giống như bị chặn lại, muốn rên nhưng không rên được.
Từ xẩm tối đến nửa đêm, Trần Chiêu Hàn không có quá nhiều kỹ năng giày vò cô, mà là cảm giác vừa đến đã cho cô ngay, dốc hết tâm sức, giữa chừng nghỉ ngơi không đến một tiếng.
Vài tiếng sau.
“Vừa rồi em đã nhìn thấy Bạch Trì ở bên ngoài.”
Từ Tư Nhan xoay lưng với anh, ngón tay bám chặt trên cổ tay đang vắt ngang ngực cô, cổ tay của người đàn ông sờ vào rất có sức mạnh.
“Thằng bé đến làm gì thế?” Trần Chiêu Hàn lại thay nước nóng cho bọn họ, hai người ngồi trong bồn tắm với tư thế ngồi đài sen.
Cơ thể tựa nhau quá gần, Từ Tư Nhan bị quấy rầy bởi hơi thở tản phát của anh, dòng suy nghĩ liên tục đứt đoạn, vốn định rời khỏi anh leo lên mép bồn tắm, chợt bị người đàn ông ở phía sau chắn ngang ngực ngồi xuống lại đùi anh, nơi tư mật cũng không thể tránh khỏi ngồi lên cây gậy th*t cứng ngắc kia, động thế nào thoải mái thế nấy, còn rất ngứa.
Nhưng cô thật sự đã quá mệt, không thể chịu đựng tinh lực của anh nữa, ngoảnh đầu nhìn thấy nụ cười xấu xa cưng chiều bên môi anh, trong lòng nhất thời tức giận, dùng móng vuốt cào anh mấy phát.
“Còn không phải bởi vì anh.”
Trần Chiêu Hàn cười phá lên, càng không chịu nổi cô ngồi trong lòng mình vừa uốn éo vừa cọ lửa, cô cũng không phải cố ý muốn động đậy, mà là cảm giác âm dương mật thiết thật sự quá khó chịu, khiến cô đứng ngồi không yên.