Sau một đêm buông thả, còn đọng lại những gì? Lẽ nào chỉ là chơi bời, không nảy sinh nổi tình cảm thật?
Có lẽ phần lớn mọi người đều tin rằng, sau một đêm tình, chỉ còn lại nỗi chán ngán và trống rỗng. Quả thực, tình một đêm trong đa số tình huống đều lấy tình dục làm mục tiêu. Hoặc chí ít, phần lớn đàn ông đều nói như vậy. Sau một đêm nảy nở tình yêu là chuyện mà lớp người mới hiện nay không tài nào lý giải được.
Chuyện tình một đêm đã thay đổi cuộc đời Dịch Vân. Người tình một đêm của cô trở thành chồng cô bây giờ. Cô không hề nghi ngờ về cơ sở hôn nhân giữa họ. Mặc cho rất nhiều người cho rằng tình yêu được xây dựng trên cơ sở tình một đêm là một thứ tình cảm yếu ớt. Song Dịch Vân vẫn tràn đầy tự tin vào tương lai.
Dịch Vân mặc một bộ đồ đỏ, ngồi trong quán với tôi. Gương mặt cô luôn tươi cười, thấy rõ sự ngọt ngào và hạnh phúc của cô dâu mới. Cô cam đoan chắc chắn tôi không thể tưởng tượng nổi cô một năm về trước và cô bây giờ hoàn toàn khác nhau. Trước đây cô vô cùng đau khổ, trĩu nặng. Sắc mặt rất xấu, ánh mắt vô hồn. Tôi ngước nhìn cô đang ngồi trước mặt. Nước da nhuận hồng, làn da căng bóng, ẩn sâu trong đôi mắt to là những tia sáng lấp lánh, hoàn toàn là một phụ nữ đẹp sống hạnh phúc. Cô cười nói, nếu không có chuyện tình một đêm hôm đó, sẽ không có được người chồng như ngày nay. Có lúc, khó thể khống chế được sự buông thả. Đối với tôi, chỉ cần không giả tạo, chuyện tình một đêm đôi khi cũng đem lại một lần hoan hỉ bất ngờ trong cuộc đời.
Gục ngã từ mối tình đầu bất hạnh
Mối tình đầu khiến tôi bị tổn thương quá mạnh. Bạn trai tôi vốn là bạn thuở thanh mai trúc mã. Chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ năm 17 tuổi, cùng lớn lên ở một khu nhà. Từ cấp một đến cấp ba đều học chung một lớp. Phụ huynh hai bên đều là đồng nghiệp cùng một đơn vị, quan hệ với nhau tốt vô cùng. Tình yêu được nảy sinh trên bối cảnh đó thuần khiết và đẹp đẽ xiết bao. Trong năm năm bên nhau, chúng tôi yêu nhau say đắm, đều cho rằng đối phương là người yêu suốt đời suốt kiếp.
Sau khi tốt nghiệp, tôi làm thư ký văn phòng cho một công ty. Anh làm nhân viên công vụ ở một cơ quan. Chúng tôi bắt đầu chuẩn bị kết hôn. Gia đình hai bên vui sướng khôn xiết. Nhưng ông trời thật tàn nhẫn, đúng ba ngày trước khi cưới, anh vĩnh viễn lìa xa tôi bởi một tai nạn ô tô. Sau đó bạn bè anh kể lại rằng anh định băng sang đường tới siêu thị đối diện để mua nhẫn cưới cho tôi. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột. Hôm nhận được tin dữ, tôi ngất xỉu bên đường. Tỉnh dậy, khóc như mưa, gào tên anh. Người đàn ông mà tôi yêu say đắm như vậy lẽ nào lại tan biến khỏi cuộc đời tôi một cách tàn nhẫn như thế. Chúng tôi đã yêu nhau suốt năm năm. Tôi không biết trên thế gian này, còn ai yêu anh như tôi?
Từ đó, tôi trở thành một cô gái u uất. Những ngày tháng đó thật đau khổ. Hàng ngày tôi đi làm thần xiêu phách lạc, mỗi lần đi làm về lại chìm đắm trong những hoài niệm. Tối nào cũng đều nghe ca khúc "Trên thiên đường không có xe tới xe lui" rồi chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh giấc, mắt luôn đẫm lệ, nhiều lần gặp anh trong mơ. Mơ thấy nụ cười quen thuộc của anh. Tuy giờ đây tôi đã kết hôn, tình cảm với chồng vẫn tốt. Nhưng tới giờ, tôi vẫn thường nhớ đến anh, nhớ đến thời gian chúng tôi ở bên nhau. Anh luôn sống trong kí ức của tôi.
Là một phụ nữ, tôi ân hận suốt đời vì luôn từ chối anh không cho tiến thêm bước nữa. Tôi là một cô gái truyền thống, lại hay ngượng, luôn nghĩ sẽ hiến tặng anh đúng ngày kết hôn. Không ngờ chúng tôi không bao giờ có ngày đó.
Khi nhớ lại mối tình đầu cảm động, Lưu Vân không kiềm chế nổi tâm trạng đau khổ, nước mắt cô cứ lăn xuống liên tiếp. Tôi chìa cho cô tấm khăn giấy. Trong tình huống này, từ ngữ nào cũng khó có thể xóa được vết đau trong tim cô. Rất lâu sau, cô mới bình tĩnh lại, uống vài hớp cà phê, kể tiếp.
Tình yêu có duyên không có phận
Sau đó, gia đình và bạn bè làm mai cho tôi mấy đám, nhưng tôi đều cự tuyệt. Tâm trạng tôi lúc đó không thể chấp nhận bất kỳ người đàn ông nào, tuy có lúc cũng cảm thấy cô đơn, muốn tìm người trò chuyện, tìm một bờ vai đàn ông vững chãi để tựa vào. Là một phụ nữ, tôi cũng có nhu cầu về thể xác và tình cảm, nhưng tôi luôn kiềm chế. Ngoài trò chuyện với bạn bè thân, tôi rất hiếm khi tiếp xúc với đàn ông lạ. Cứ mỗi lần nhớ tới anh đang trên thiên đường, tôi không thể nghĩ được về bất kỳ người đàn ông nào.
Những ngày tháng đè nén như vậy cứ kéo dài suốt năm năm. Năm năm đó, tôi gầy và già đi rất nhiều, u uất rất nhiều. Mãi năm tôi 27 tuổi, Hồng xuất hiện. Anh là sếp mới của tôi, giám đốc tiêu thụ, hơn 30 tuổi, người rất cao, cười tươi. Lần đầu tiên gặp anh, tôi tưởng mắt mình bị hoa vì anh khá giống người yêu xấu số của tôi, từ ngoại hình lẫn phong cách. Nhất là nụ cười của anh luôn khiến tôi nhớ đến người xưa.
Tôi và Hồng làm chung trong một phòng. Sau một thời gian gần gũi, tôi trở nên mê mẩn trong mộng tưởng. Có lúc, tôi ngắm trộm khuôn mặt khôi ngô của anh, nghi ngờ không hiểu người đàn ông phía trước có phải là người xưa không. Hồng là một lãnh đạo rất quan tâm tới cấp dưới, cũng rất chăm sóc tôi. Có lúc làm thêm ngoài giờ, anh mời tôi cùng đi ăn cơm, nhưng tôi do lo ngại mình khó giữ được tình cảm, toàn từ chối. Thật không ngờ càng khiến anh quan tâm đặc biệt tới tôi.
Tôi biết, trong con mắt đàn ông, tôi là dạng phụ nữ có sức hấp dẫn. Tôi ngày càng cảm thấy rõ tình cảm của Hồng dành cho tôi. Nhiều khi, tôi rất hy vọng anh ở bên tôi. Nhưng tôi biết rằng điều đó là không thể. Anh đã có một cô vợ xinh đẹp, lương thiện, dịu dàng, thường tới công ty tìm anh. Vẻ nồng nàn khi ở bên nhau của họ khiến mọi người ngưỡng mộ. Tôi là một phụ nữ hiểu biết, không thể chỉ vì thỏa mãn mình mà phá hoại hạnh phúc của người khác. Vì thế, tôi thường cố tình tránh né anh, cố gắng không ở một mình cùng anh, cũng ra sức tránh ánh mắt ấm áp của anh.
Nhưng có những chuyện không thể trốn tránh được. Những gì phải xảy ra vẫn xảy ra. Vào một tối cuối tuần, sau khi làm xong, tôi ở lại phòng làm việc. Hôm đó đột nhiên tôi muốn yên tĩnh suy nghĩ, tự hỏi mình hết lần này tới lần khác có nên bước ra hẳn quá khứ không và làm lại cuộc sống mới.
Cuối tuần, công ty thường không có ai tới, huống hồ lúc đó đã hiện 10 giờ đêm. Nhưng thật không ngờ, Hồng đột ngột tới. Đúng lúc nước mắt tôi đang lăn ào ạt vì nhớ lại chuyện đau lòng xưa, tôi nằm úp mặt lên bàn khóc nức nở thì anh đi vào. Chúng tôi nhìn thấy nhau, không ai nói câu nào. Có lẽ nhìn tôi khóc, anh sợ quá chỉ dám nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm. Rồi anh khẽ đi tới, đập nhẹ lên vai tôi, quan tâm hỏi thăm tôi xảy ra chuyện gì, tại sao lại khóc. Đột nhiên, tôi thấy rất cô độc, liền ôm chầm lấy anh. Lúc đó một cái ôm có cảm giác quen thân nhau từ trước đem lại cho tôi niềm an ủi to lớn. Tôi ôm siết anh, Hồng dịu dàng vuốt ve tôi, an ủi tôi. Cơ thể tôi dần dần như bùng lên, hơi thở của Hồng cũng bắt đầu gấp gáp hơn. Có lẽ vì yêu có lẽ vì Hồng là một người đàn ông xa vợ đã quá lâu anh bắt đầu hôn tôi điên cuồng. Tôi ngất ngây, mãnh liệt đáp lại nụ hôn và những cái vuốt ve của anh...
Nhưng khi Hồng định cởi quần áo của tôi, tôi cự tuyệt. Có lẽ vì nơi đó là phòng làm việc, môi trường đó khiến người ta căng thẳng. Và quan trọng hơn là lý trí của tôi yêu cầu tôi không thể làm những chuyện như vậy. Đúng thế, tuy tôi không muốn tiếc nuối lần nữa, tôi rất muốn dâng tặng Hồng vì hai người họ quá giống nhau. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng hiến tặng Hồng cũng chính là hiến tặng anh. Nếu Hồng chưa có gia đình, chắc hẳn lúc đó tôi không do dự. Nhưng anh đã thuộc về một phụ nữ khác, tôi làm sao có thể trở thành kẻ thứ ba? Tôi không muốn vì ích kỷ cá nhân mà làm tổn thương tới một phụ nữ khác. Trên đời này, có thể làm được vợ chồng là duyên phận rất lớn.
Tôi nhìn Hồng xin lỗi, cám ơn anh đã giúp tôi tìm lại được cảm giác làm phụ nữ. Nhưng tôi không thể tiếp tục với anh. Tôi khuyên anh phải yêu vợ hơn, rồi ra về.
Đốt đau khổ ở quán bar
Đi trên con phố lạnh lẽo và lộng gió, tôi tự nhủ, đã đến lúc cần phải bước ra khỏi đoạn tình cảm này. Một phụ nữ 27 tuổi, tôi không thể tiếp tục lãng phí tuổi xuân nữa.
Không biết như thế nào, tôi lại bước vào một quán bar đèn đóm nhấp nháy, một hơi uống hết mấy ly rượu đỏ. Tâm trạng tôi lúc đó rất tồi tệ. Trong đầu tôi luôn xuất hiện hình ảnh hai người đàn ông rất giống nhau. Cả hai đều mang nụ cười mê hồn như vậy, cả hai đều khiến tim tôi tan vỡ như thế. Một người hiện đang nằm trong vòng tay của trời đất, một người đã có vòng tay của người phụ nữ họ yêu. Tất cả đều không thuộc về tôi. Tôi hận cuộc đời trái ngang. Sao đúng lúc hạnh phúc sắp cận kề, ông trời lại mang người tôi yêu đi mất? Sao còn phái một người khác giống anh tới dày vò linh hồn tôi? Lẽ nào cuộc đời tôi đã định sẵn số cô đơn? Tôi tự hỏi con đường sau này của mình nên đi tiếp ra sao? Lẽ nào chịu cô độc như vậy suốt đời? Tôi không cam tâm, những bờ vai đáng để tôi nương tựa còn ở đâu? Tối đó, tôi tuyệt vọng vô cùng, không thấy le lói chút hy vọng nào cả. Nhìn cốc rượu một màu đỏ này tới cốc khác, đầu óc bắt đầu chao đảo như cả thế giới quay cuồng. Tôi như sắp rơi xuống vực thẳm xoáy tròn, sắp bị cuốn theo nó điên cuồng.
Không biết từ lúc nào, khi tôi định giơ cốc lên uống tiếp, một người đàn ông đi tới, giằng lấy cốc. Tôi phẫn nộ ngẩng lên nhìn. Đó là một gương mặt rất tuấn tú, thân hình vừa phải, áo quần lịch sự. Anh ngồi xuống trước mặt tôi, kêu bồi bàn mang tới một tách trà nóng. Anh thành tâm hỏi có phải tôi gặp chuyện gì không vui. Anh nói đã chú ý tôi rất lâu, thấy tôi uống quá nhiều, nếu uống tiếp, cơ thể tôi sẽ hỏng hết.
Tôi nói, hỏng kệ nó, anh không cần phải quan tâm. Anh cười, nụ cười thật trong sáng, không phải dịu dàng mê hồn như hai người đàn ông kia. Nhưng nụ cười đó khiến người ta thấy chân thật. Anh hỏi có cần gọi điện thoại cho bạn tôi không. Tôi không phản ứng gì, lòng nghĩ, bạn ư? Bạn bè tôi có lẽ đã chán ngán người phụ nữ suốt ngày mặt mày ủ rũ này rồi. Anh không phải là người biết thuyết phục người khác, mặc dù ánh mắt của anh đầy quan tâm. Đột nhiên tôi có khát khao được buông thả một lần. Lòng nghĩ chọn quách anh ta thôi, mặc xác anh là người như thế nào. Tôi quyết định tối nay không trốn tránh nữa. Đầu tôi quay cuồng, chỉ muốn tìm một bờ vai dựa vào. Đúng lúc tôi còn đang nghĩ ngợi, anh đã bước lại, đỡ lấy thân hình chỉ chực đổ gục của tôi. Anh ngồi bên cạnh tôi tôi tựa đầu vào bờ vai anh, cảm thấy sự ấm áp từ rất lâu rồi. Tôi cứ dựa vào vai anh như thế rất lâu, không hề nghĩ ngợi gì. Thật kỳ lạ, lúc đó không hề nghĩ gì tới hai người đàn ông kia, trong lòng rất bình thản, cứ như mình đang nằm trên bãi cỏ dưới bầu trời xanh vậy. Ánh đèn màu đỏ rọi lên gương mặt tôi ấm áp như ánh mặt trời. Tôi cảm thấy những muộn phiền trong tim dần tan biến. Tự nhủ với lòng, mọi thứ đều đã qua, người tôi yêu đã trên thiên đường rồi. Đó là sự thật không thể nào thay đổi. Tôi không nên khiến mình luôn buồn phiền nữa. Chắc chắn linh hồn anh cũng không mong muốn tôi sống những ngày như vậy. Còn với Hồng, cũng không nên nghĩ tới anh nữa. Bởi điều này không hiện thực, anh đã có vợ, tại sao tôi phải chuốc lấy sầu não? Tôi cứ lần lượt nhắc mình, phải tươi tỉnh lên, trong cuộc sống còn nhiều thứ lấp lánh, cần phải vui vẻ dù đó là niềm vui ngắn ngủi. Cứ nghĩ vậy tôi túm chặt lấy tay người đàn ông nọ, áp vào tai anh nói, hãy đưa em đi. Nom anh rất kinh ngạc, có lẽ đang đoán có phải tôi đùa không. Tôi nói lại lần nữa, tôi không muốn ở đây một mình, có thể theo anh về nhà không. Ngần ngừ rồi anh gật đầu, ánh mắt có vẻ thương hại tôi. Chắc tối nay, tôi là một phụ nữ đáng thương, ai cũng thấy vậy.
Anh đỡ tay tôi, xốc ra khỏi quán, rồi dìu tôi lên xe anh. Trên xe, tôi đòi anh bật nhạc. Anh hỏi tôi thích nghe nhạc gì, tôi trả lời theo thói quen "Trên thiên đường không có xe qua lại”. Anh lắc đầu xin lỗi, nói không thích nghe bài đó, nó làm người ta trĩu nặng. Tôi cười đau khổ, đúng vậy, ai mà biết được mình trĩu nặng bao lâu. Anh bật ca khúc "Em chỉ quan tâm tới anh" của Đặng Lệ Quân. Tôi nghĩ có lẽ đây là kỹ thuật của đàn ông làm phụ nữ hài lòng. Yên lặng nghe, chuyện cũ xuất hiện trong đầu từng tí một, rồi lại dần tan biến từng tí một. Khi anh đưa khăn giấy cho tôi, tôi mới phát hiện mình đang khóc. Anh nói tôi nhất định là một phụ nữ bị tổn thương. Tôi không phủ nhận. Đó là sự thật quá chính xác. Tôi không thể giấu giếm nổi vết thương nữa. Đột nhiên anh hỏi có muốn hát không, có lẽ như vậy có thể thay đổi được tâm trạng. Tôi không muốn hát, vả lại, hát cũng không hay, nên nói, anh hát đi. Thế là anh hát, bài "Bàn tay lùa vào mái tóc em”. Anh hát rất tình cảm, thấy rõ đây là bài anh hằng ưa thích. Tôi thấy mình như bị cái gì đó làm rung động. Quay sang nhìn anh, thấy mắt anh cũng ướt. Tôi nghĩ, có lẽ, anh cũng là một người đàn ông bị tổn thương. Chẳng lẽ trên đời này bị tổn thương nhiều thế sao? Đột nhiên tôi cảm thấy rất gần gũi với người đàn ông xa lạ này. Anh bỗng ngừng hát, dường như rất phẫn nộ. Rồi xe bỗng lao như tên bắn trên đường cao tốc, chỉ nghe thấy tiếng gió rít. Thoạt đầu, tôi còn hơi sợ nhưng dần dần cũng thấy thích tốc độ điên rồ này. Chúng tôi như hai kẻ điên hò hét trên đường, sảng khoái vô cùng.
Nhà anh ở huyện Thông, đường đi khá dài. Khi xe dừng lại ở khu nhà anh ở, tôi đã ngủ thiếp đi. Anh gọi tôi dậy, hỏi có muốn bế lên không. Tôi cười, đáp, tốt quá chỉ sợ anh bế không nổi. Sức của anh không mạnh, nhưng lại không chịu thua, cứ cắn răng trèo lên cầu thang. Nằm trong lòng anh, tôi thấy rất ấm áp, nhớ lại cảnh hồi nhỏ trèo lên lưng bố chơi nhong nhong. Tôi quàng hai tay vào cổ anh bám chặt. Anh thở hổn hển leo từng bước cầu thang khó nhọc. Tôi kêu, thả xuống đi. Anh cười, cố cãi không sao. Cũng may, nhờ anh mới ở tầng ba, cuối cùng cũng tới cửa nhà, tôi nhảy xuống.
Nhà anh rất rộng, hơn 100 mét vuông. Không biết anh sống một mình trong căn phòng mênh mang này có cảm giác gì. Chắc hẳn sẽ rất cô đơn. Phòng anh rất bừa bộn, quần áo và túi giả chất đống, trên chiếc giường đôi to đùng, chăn chiếu ngổn ngang. Tôi thấy hơi đau lòng. Nhà đẹp như vậy mà anh làm bừa bãi, bẩn thỉu quá Anh cười ngượng ngùng, nói, nhà hơi bê bối.
Rồi chúng tôi làm những gì, không nhớ nổi nữa. Chỉ nhớ ở nhà anh, tôi lại uống thêm nửa chai rượu vang đỏ. Trước đó, tôi hiếm khi uống rượu, không ngờ tửu lượng mình cũng khá. Thật ra, lúc về đến nhà anh, tôi đã tỉnh rất nhiều. Tôi ghét sự tỉnh táo, thích cảm giác say lơ mơ, thích mình được xoay vòng vòng không phương hướng trong cái thế giới này. Ban đầu, anh không cho tôi uống, tôi đòi mãi, anh đành nhượng bộ khui một chai vang. Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở sa lông, anh tiếp rượu tôi. Chúng tôi vừa uống vừa trò chuyện. Tối đó, cả hai chúng tôi tâm sự rất nhiều. Tôi kể câu chuyện của tôi. Anh cũng kể nỗi buồn trong lòng. Anh tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng. Cũng giống tôi, anh từng có một mối tình kéo dài sáu năm. Cả hai cùng học chung một lớp đại học. Ngay từ năm đầu tiên, họ đã yêu nhau. Hàng ngày, họ cùng tự học, cùng đi dạo, không hề cãi nhau, luôn thắm thiết. Bạn bè coi họ như cặp tình yêu lý tưởng. Nhưng sáu năm sau, lúc sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cô gái đột nhiên tuyên bố định đi du học, và hỏi anh có kế hoạch gì. Lúc đó anh đã cảm thấy tình yêu của họ gặp hiểm nguy. Sao bỗng dưng lại đòi du học cơ chứ, trước đây cô chưa nói với anh bao giờ. Hồi đầu, anh không để ý lắm, chỉ nghĩ cùng lắm mình ra sức học tiếng Anh, sau này cùng du học luôn. Hoặc đợi cô ấy mấy năm quay về cũng không sao. Lúc đó anh rất tin mối quan hệ giữa họ rất ổn định. Nhưng không thể ngờ rằng vào một buổi hoàng hôn mùa thu, cô hẹn anh đi dạo trong trường. Hôm đó đi rất nhiều tới mức hầu như nơi nào cũng in dấu chân họ. Suốt buổi, cô gái không nói năng gì. Anh linh cảm có điều không hay sắp xảy ra. Cuối cùng, cô gái cũng nói, khóc mà nói rằng, chúng ta chia tay đi. Cô nói việc hai người cùng đi du học là không hiện thực. Tiếng Anh của anh quá tồi hơn nữa anh cũng không thích xuất ngoại lắm. Tóm lại, cô ra sức giải thích rất nhiều lý do buộc họ phải chia tay, nỗ lực chứng tỏ cho anh thấy đó là do nhân tố hiện thực khách quan. Vì tương lai của mỗi người, chia tay vẫn tốt hơn. Lúc đó thì anh khó chấp nhận được nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, lòng thầm nghĩ chỉ cần cô ấy vui vẻ là được. Nhưng anh cũng nghi ngờ tại sao cô ra sức khuyên anh nên từ bỏ nỗ lực ở bên nhau? Suốt mấy ngày, anh ngờ vực không yên. Rồi phải dùng tới một thủ đoạn bỉ ổi, anh mới biết được chân tướng sự thật. Sau khi dùng phần mềm phá vỡ mật mã hòm thư điện tử của bạn gái, anh đọc được hơn một trăm lá thư giữa cô với một chàng trai. Thì ra một năm trước, trong một lớp ôn thi Tofel, cô quen một bạn trai mới. Bắt đầu từ đó, họ lập kế hoạch gạt bỏ anh rồi cùng đi du học. Anh phẫn nộ tôi mức toàn thân phát run, không ngờ dược cô ấy lừa anh lâu như thế, hay như thế. Anh có cảm giác mình như một thằng ngốc bị đùa giỡn. Cũng từ đó, tinh thần anh sa sút, mất niềm vui vào cuộc sống. Sau giờ làm, anh thường chìm đấm trong những tháng ngày trụy lạc để làm mụ mị linh hồn anh.
Đêm buông thả rơi lệ
Kể xong, anh không kìm được nước mắt, nói rằng, hiếm khi nói với ai về chuyện này. Rất nhiều bạn bè vẫn cứ tưởng họ chia tay vì vấn đề tương lai của mỗi người. Không ai hay biết sự thật. Tôi xúc động, bước lại gần ôm anh, thấy chúng tôi như những thứ vất đi của thế giới này, đều gặp bất hạnh về tình cảm. Anh úp mặt vào người tôi, khóc như một đứa trẻ, nói từ đó đến nay, anh không thể tin nỗi cái gì mới là tình yêu chân thực nữa, nên chấp nhận tìm kiếm chuyện tình một đêm ở các quán bar, sàn nhảy.
Rồi chúng tôi lại uống rượu như điên. Cả hai đều có cảm giác như ngày tận cùng thế giới. Chúng tôi đều là những người mất hy vọng vào tương lai, đều là những người không có linh hồn. Tôi không biết linh hồn anh có phải đã trao cả cho cô gái lừa dối anh hay không. Nhưng tôi tin rằng linh hồn tôi đã đi theo người yêu tôi cùng vụ tai nạn nọ, như thể làm vật mai táng cùng anh. Nhớ đến nỗi đau bao năm qua, tôi không nhịn nổi ôm anh khóc. Khóc tới cạn kiệt, khóc tới mức anh phát hoảng.
Rồi chúng tôi điên cuồng hôn nhau, ôm nhau. Tôi vừa khóc vừa chấp nhận cái lưởi của anh. Những ngón tay dài, mạnh của anh vuốt ve tôi. Nom anh lúc đó cũng rất đau đớn, nhưng không hề khóc. Tối đó, tình dục không chiếm phần chủ đạo, chúng tôi chỉ muốn an ủi; chia sẻ nỗi khổ của nhau, mặc dù có lúc cơ thể cảm thấy sung sướng.
Tôi đem sự trinh trắng của mình dâng tặng anh- một người đàn ông xa lạ mới quen chưa đầy sáu tiếng đồng hồ. Thế là tôi trở thành đàn bà bằng một cách điên rồ và đau buồn như vậy. Lúc máu trinh bị vương ra, anh vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ được tôi đã tặng anh lần đầu tiên. Nhưng nhìn đám máu hồng, tôi chỉ thấy vui vui, cuối cùng mình đã vượt qua được bước đầu. Mọi thứ đều phải có kết thúc và mở đầu. Tốt thôi, cứ để đêm nay trở thành mớ đầu cho một cuộc sống mới. Tôi không nghĩ nhiều nữa, mặc kệ tương lai sau này ra sao. Nhưng chắc chắn không còn là một cô gái đầy đau khổ và kìm nén nữa. Cùng lắm rơi vào bể trầm luân, vậy thì sao nào, chí ít thì cuộc đời cũng thay đổi. Vậy là được.
Hôm sau tỉnh giấc, anh vẫn đang ngủ. Nhìn căn phòng lạ lẫm, người đàn ông lạ lẫm, tôi đột nhiên hỏi mình đang ở đâu. Tất cả đều xa lạ. Mãi sau, những kí ức tối qua mới lần lượt quay về. Nhìn thấy vệt máu khô trên giường, lòng tôi xót lạnh. Thế là đã kết thúc cuộc đời trinh trắng của mình, dâng hiến cho một người đàn ông không biết cả tên. Anh vẫn ngủ say, lật nghiêng người như một đứa trẻ, gương mặt tuấn tú, da trắng. Ngay cả lúc ngủ cũng khiến người ta cảm thấy u buồn. Anh thực sự là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời tôi. Tôi muốn ngắm anh kĩ hơn, nhưng lại thấy buồn cười. Ngắm kĩ hơn thì cũng được gì? Chẳng qua mọi người chỉ điên cuồng xả hơi sau một cuộc say mà thôi. Rồi ai lại quay về cuộc sống của người nấy. Anh là anh, tôi là tôi, không ai lưu luyến ai, lại càng không nghĩ tới yêu đương. Lòng tôi rối bời, nghĩ bụng đến lúc phải lặng lẽ đi thôi. Nơi đây không thuộc về mình.
Tôi xuống giường, lẹ làng mặc quần áo. Tôi ngắm mình trước gương - tôi vẫn là tôi, trên mặt vẫn đầy những u buồn, thậm chí còn tăng hơn. Tôi đau lòng ngắm mình, tự hỏi mình nên đi theo hướng nào?
Tôi cứ lặng lẽ bỏ đi như vậy từ chập choạng tới tới sáng tinh mơ. Cái sáng sớm đầu đông thấm đẫm cái lạnh tận xương tủy. Nhìn dòng xe qua lại trên đường, tôi bỗng mất phương hướng, không thể xác định được mình đang đứng ở đâu. Tôi đứng bên đường, hốt hoảng, ánh mắt mù mịt. Tôi gọi điện cho Hồng. Giọng anh qua điện thoại rất sốt sắng. Anh hỏi tối qua đi đâu, người nhà tôi gọi điện hỏi anh. Tôi không biết phải nói với anh thế nào. Kể với anh tất cả mọi chuyện đã xảy ra chăng? Tôi không biết anh sẽ nhìn tôi ra sao. Một người đàn bà xuẩn ngốc. Bỗng nhớ tới gia đình tôi đang lo lắng, nhưng lại không có mặt mũi nào về gặp bố mẹ. Tôi thấy bất lực vô cùng. Tôi khóc trong điện thoại, không biết mình nên làm thế hào. Hồng cuống lên hỏi, rút cục đã xảy ra chuyện gì, và hỏi tôi đang ở đâu. Tôi cũng không biết mình đang ở đâu. Hồng nói sẽ lập tức lái xe đi tìm, kêu tôi đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm ra. Tôi nói cho anh vị trí đại khái và kí hiệu của một tòa nhà gần đó. Rồi đứng chờ đợi trong gió lạnh, lòng mờ mịt.
Chẳng bao lâu, xe của Hồng xuất hiện trước mặt tôi. Anh ôm tôi lên xe. Lúc đó toàn thân lạnh tới phát run. Anh đưa tôi về nhà anh, vợ anh đi công tác. Hồng gặng hỏi mãi, tôi đành thú thật mọi chuyện. Anh lặng đi rất lâu, mãi mới cất tiếng nói. Tôi thương tâm òa khóc, kể hết cho anh nghe về người yêu cũ, về nguyên nhân có cảm tình với anh. Hồng im lặng nghe tôi kể, và nói thực lòng không nghĩ rằng tôi là một phụ nữ có nỗi buồn lớn đến vậy. Anh cẩn thận đưa cho tôi chiếc khăn ướt, nấu cho tôi một bát mỳ, chăm sóc như một người anh vậy. Lúc đó tôi thấy Hồng thật là một người đàn ông tốt, nhất là rất giống anh cả tôi. Nhưng tôi biết tôi và anh không thể có phát triển. Tấm ảnh cưới của vợ chồng anh treo lồ lộ trước mắt tôi. Không ngờ Hồng bắt đầu tự trách mình. Anh nói nếu hiểu rõ vết thương lòng của tôi, anh sẽ nhất định không để tôi bỏ đi. Tôi đau khổ cười nói, vậy thì sao nào, lẽ nào anh ly dị vợ? Mà dù anh có muốn đi nữa, tôi cũng không đồng ý. Anh lặng đi rất lâu, không đáp.
Rồi tôi kêu anh giúp tôi nói dối với gia đình tôi rằng tối qua tôi ngủ lại nhà một nữ đồng nghiệp. Anh bằng lòng. Rồi tôi từ nhà anh đi ra, không xảy ra chuyện gì.
Tôi kinh ngạc vì Dịch Vân đã tặng cái lần đầu tiên quý giá cho một người đàn ông lạ. Cô nói lúc đó cũng rất ân hận, nhưng sự việc phát triển tốt hơn cô tưởng. Cô nói chỉ cần chuyện tình một đêm là chân thành cũng có thể trở thành một quảng hồi ức tuyệt đẹp. Có lúc vận mệnh một con người bị thay đổi chỉ sau một đêm. Có người trở nên tồi tệ hơn, nhưng cũng có người tốt hơn. Cô thừa nhận mình vẫn may mắn. Bởi trong buổi đó, cô may mắn gặp được một người đàn ông chân thành, trọng tình cảm. Nếu gặp phải một gã bạc tình, nhứt định cô giờ đây sẽ trở thành dạng người khác.
Kết cục bất ngờ
Cứ tưởng sự việc kết thúc ở đó. Sau tối đó, tôi trở về cuộc sống cô độc, kìm nén cũ, thậm chí còn tự trách và ân hận nhiều hơn. Thực ra, cô gái nào cũng rất coi trọng sự trinh trắng. Đằng này tôi đem nó tặng ngay cho một người đàn ông xa lạ. Sự thật đó khiến lòng tôi rất khó chấp nhận. Tôi càng không dám tưởng tượng tới tương lai. Dù có gặp được chàng trai nào khiến tôi rung động, tôi cũng sợ mình còn mặt mũi nào chấp nhận lời theo đuổi của anh ta.
Những ngày tháng u uất đó lại kéo dài thêm một tuần, mãi cho tới một buổi chiều, một người đàn ông cầm một bó hoa tươi tới công ty tìm tôi. Còn nhớ hôm đó tôi đang viết báo cáo ở bàn làm việc. Hồng nói với tôi bằng giọng không mấy vui vẻ rằng có chàng trai nào đó đang tìm tôi ngoài cửa công ty. Tôi đi ra trong ngờ vực, khi vừa nhìn thấy chàng trai đó, tôi kinh ngạc vô cùng. Thì ra là anh-người tình một đêm của tôi. Anh mặc một bộ complet ủi thẳng tắp, tóc tai cũng được sữa sang cẩn thận, trên gương mặt là nụ cười trong sáng quen thuộc. Tôi ngạc nhiên quá, thật không ngờ anh lại tới tìm tôi, cũng băn khoăn không hiểu sao anh lại tìm được ra tôi.
Tôi hốt hoảng và ngượng ngùng né tránh những ánh mắt tò mò của đồng nghiệp. Hồng cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ. Tôi vội vàng đưa người tình một đêm tới tiệm cà phê dưới công ty. Anh nói tên anh là Nghị và kể cho tôi biết anh tìm ra tôi bằng cách nào.
Hôm đó, tôi đi được rất lâu rồi, anh mới tỉnh giấc, phát hiện không thấy tôi liền cuống cả lên. Anh biết tôi là một phụ nữ u uất. Là một người đàn ông, anh cũng ý thức được rằng trinh tiết đối với người phụ nữ là rất quan trọng. Do vậy anh sợ tôi làm điều gì ngốc nghếch, liền lái xe ra đường tìm tôi. Sau đó đúng lúc Hồng lái xe tới, anh nhìn Hồng bế tôi lên xe. Lúc đó anh cũng lo lắng vì không dám khẳng định Hồng là người yêu hay là họ hàng thân thích của tôi. Rồi anh cứ lái xe theo sau xe Hồng, nhìn thấy tôi vào nhà Hồng nhưng chưa được bao lâu lại đi ra, vẫy tắc xi. Anh vẫn bám đuôi theo sát, khi thấy tôi xuống xe vào công ty mới yên tâm bỏ đi.
Anh kể lúc đó anh rất do dự không biết có nên tới công ty ngay để tìm tôi không. Vì anh vẫn không thể khẳng định Hồng có liên quan gì đối với tôi. Vì thế anh lại lái xe đến cổng công ty tôi bám đuôi vài ngày. Mấy ngày liền, anh đều thấy sau khi tan làm, tôi và Hồng đường ai người nấy đi, tự về nhà của mình. Lúc đó anh mới yên tâm, biết rằng tôi vẫn độc thân.
Lúc kể, Nghị luôn cười ngường ngượng, hy vọng tôi tha thứ cho anh đã theo dõi suốt mấy ngày qua. Tôi không biết phải đối xử với anh ra sao. Mọi việc đều nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới việc anh còn để tâm đi tìm tôi. Cứ ngỡ rằng tôi chỉ thêm vào cuộc đời anh một tối buông thả mà thôi. Tôi thật không thể hiểu nổi người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.
Như nhận ra được sự khác thường của tôi, anh xúc động nói. Dù tôi tin hay không, tối hôm đó đã thay đổi anh, nước mắt của tôi đã thay đổi cách nhìn của anh đối với phụ nữ. Từ trước tới giờ anh chưa từng nhìn thấy một phụ nữ nào khóc một cách thảm thiết vì tình như tôi. Anh thấy tôi là một người rất nặng tình cảm, nên mới luôn nhớ tới quá khứ như vậy. Nhìn tôi khóc, tim anh như vỡ tan. Tối đó, anh tự hứa với lòng, nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho người phụ nữ này. Cô ấy quá cần tình yêu, quá coi trọng tình yêu. Anh tin rằng tôi là một người phụ nữ đáng để yêu chân thành và cũng tin rằng tôi là một phụ nữ tốt, hiểu được yêu người khác một cách chân thành.
Tôi cười, nhìn nụ cười ngượng ngùng của anh. Đúng là một người đàn ông chân thành. Từ ánh mắt anh, tôi đọc được sự thật không phải chỉ là câu nói để tôi vui. Quả thật, tôi cũng rất xót thương anh bởi anh cũng giống tôi, có nỗi buồn quá lớn. Mũi tôi chợt cay xè, nước mắt liên tiếp lăn xuống, dù lòng hoan hỉ ngọt ngào. Có lẽ, tôi đã thực sự tìm được người đàn ông có thể thực sự yêu thương. Một lần nữa, tôi nhìn thấy ánh mắt chân thành của anh. Đúng vậy, tất cả đều không thể sai. Anh là người đàn ông đáng để tôi gửi gắm cả cuộc đời mình.
Gương mặt Dịch Vân lúc này rạng rỡ nụ cười hạnh phúc. Cô lấy trong túi xách ra tấm hình chụp chung giữa cô và Nghị. Họ ôm nhau dưới bầu trời xanh mây trắng tuyệt đẹp. Nghị cười trong sáng và thẳng thắn, ánh mắt hướng về Dịch Vân. Dịch Vân cũng cười sung sướng, ôm lấy anh.
Đúng là một đôi hạnh phúc. Không ai có thể tưởng tượng rằng, trước khi họ quen nhau, mỗi bên đã từng phải trải qua những ngày sống trong đau khổ và cô độc. Lại càng khiến nhiều người khó tin hơn là một đêm tình buông thả như vậy đã đốt lên lửa tình yêu trong họ. Hai con người chân thành, quý trọng tình cảm. Và cuối cùng may mắn đã thực hiện được bước nhảy vọt từ tình một đêm tới tình một đời.