Dù muộn tới đâu, kể cả tới hơn ba giờ sáng, Tiểu Hạ vẫn kiên trì quay về nhà. Đó là nguyên tắc của cô, tuy cô lựa chọn phản bội ông chồng . Cô vẫn khẽ rút chìa khóa nhà, cẩn thận mở chìa, nhẹ nhàng bước vào nhà vệ sinh, tẩy trang, mặc chiếc váy ngủ trắng, lau giọt lệ nơi khóe mắt, rồi đẩy cửa buồng ngủ, ôm lấy người chồng đã ngủ say, thì thầm: “Vợ của anh đã về".
Phạm Tiểu Hạ là bạn chat của tôi. Tôi chưa từng gặp cô cũng chưa từng nghe giọng nói của cô. Không thể tưởng tượng được cô là dạng phụ nữ thế nào. Lúc trò chuyện trên mạng, cô kể cho tôi một số chuyện đã trải qua. Nhưng khi tôi mời phỏng vấn, cô từ chối, nói rằng không thể gặp một người lạ như tôi. Rồi cô gửi tới một lá thư dài, trong đó kể về câu chuyện của cô. Để tôi hiểu rõ hơn về cô, trong thư còn gửi kèm một tấm hình. Đó là một phụ nữ xinh đẹp, phải nói chính xác rằng đó là một phụ nữ xinh đẹp nhưng u buồn. Trong hình, cô mặc một chiếc váy đỏ, ôm một đồ chơi lớn đứng cười vui vẻ. Cô kể rằng đó là tấm hình chồng cô chụp năm cô 25 tuổi. Năm đó cô vừa lấy chồng và những tưởng mình mãi mãi vui sướng.
Lấy một người đàn ông tốt
Tôi quen chồng tôi năm 24 tuổi: Bề ngoài của anh rất thanh tú, dáng cao gầy nhưng vẫn rất đàn ông. Anh hơn tôi ba tuổi, lúc đó đang làm việc tại Bộ Thương Mại. Bố anh là một quan chức trong chính phủ, mẹ anh là giám đốc một công ty.
Hoàn cảnh gia đình tôi cũng không êm đẹp lắm. Sau khi trượt đại học, tôi vào làm việc cho một công ty tư nhân và quen anh trong một bữa tiệc do đoàn thể tổ chức. Anh bị nhan sắc của tôi đánh gục. Đó là thứ duy nhất tôi cảm thấy được an ủi. Anh rất táo bạo, cũng rất điên rồ, cứ tán tỉnh tôi mãi. Trước mặt mọi người, tôi rất khó xử. Nhưng anh cũng thỏa mãn được thói hư danh, thích được chú ý của tôi. Tôi không ghét anh, thậm chí còn hơi thích thích. Có cảm giác anh chính là tổ ấm mà tôi từng muốn quay về. Nhưng lúc đó, tôi không hiểu tí gì về anh và hoàn cảnh gia đình anh.
Còn nhớ lúc anh tiễn tôi về, anh từng hỏi tôi có tin vào tình yêu sét đánh không. Tôi đáp không. Anh kêu, em nói dối, vì chỉ nhìn ánh mắt đã biết em có thích tôi. Nghe anh khẳng định như vậy, tôi chỉ biết cười trừ, cảm giác mặt mình rất đỏ.
Sau đó, bạn bè mách với tôi rằng bố anh rất có quyền lực, hoàn cảnh gia đình rất xuất sắc. Hơn nữa, anh lại là con một trong nhà. Thoạt đầu, tôi không nghĩ nhiều. Nhưng sau này, tính ích kỷ và ham danh vọng của tôi lại mách bảo, tôi cần phải trở thành một thành viên chính thức trong gia đình anh. Không lâu sau, tôi bắt đầu yêu. Tuy thói hư danh vẫn trốn sâu trong lòng tôi nhưng tôi tin rằng, tôi rất yêu anh. Lúc đó tôi cũng tin anh sẽ là chỗ dựa duy nhất cho cả cuộc đời tôi. Nửa năm sau, tình yêu ngọt ngào và lãng mạn đã được thay thế bằng đám cưới lộng lẫy. Tôi 25 tuổi trở thành vợ người.
Cuộc sống sau hôn nhân rất ngọt ngào. Bố mẹ chồng đối với tôi rất tốt. Tôi cũng ra sức làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người vợ. Tất cả mọi việc nội trợ và những việc vặt vãnh, tôi đều đảm nhận. Dù vất vả nhưng tôi thấy rất hạnh phúc. Hàng xóm láng giềng đều ngợi khen tôi, nào là xinh đẹp nhưng giỏi giang, chăm chỉ, đều nói anh có phúc phận. Bố mẹ anh rất mừng, anh cũng rất tự hào.
Sau nửa năm lấy nhau, tôi vào làm việc trong một công ty danh tiếng, tất nhiên dưới sự hậu thuẫn của bố chồng. Lúc mặc quần áo đồng phục đi làm, tôi vui mừng chỉ muốn nhảy cẫng lên. Anh nhìn tôi say mê: Không ngờ, em mặc đồng phục rất hợp, cực kỳ đẹp.
Tôi thích ân ái với chồng. Đối với tôi, tuy ham muốn không mãnh liệt lắm nhưng mỗi lần được anh vuốt ve, tôi lại không kìm nổi ham muốn. Anh cũng rất tham lam, rất điên cuồng. Bất kể thời gian chúng tôi làm dài hay ngắn, tôi đều dễ dạt tới đỉnh cao.
Chúng tôi từng nói đến chuyện có con. Anh nghĩ cứ thuận theo tự nhiên, không cần khống chế. Nếu em có thai thì đẻ. Tôi hỏi anh thích con trai hay con gái. Anh nói, dù trai hay gái cũng là con chúng ta. Tuy anh nói vậy, tôi vẫn chưa yên tâm. Có lẽ tôi vẫn hơi nhà quê vẫn rất muốn sinh cho anh một đứa con trai. Vì anh cũng là con một. Tất nhiên bố mẹ anh chưa nhắc đến vấn đề này. Tôi biết, những chuyện như vậy rất khó nói. Rồi tôi có thai. Đến tháng thứ 10, anh rất chịu khó dẫn tôi đi dạo mỗi chiều. Tôi ưỡn bụng đi đi lại lại trên đường, nom anh rất tự hào. Anh thường giúp tôi lên giường hoặc nằm trên ghế bành, vuốt ve cái bụng căng cứng, áp tai lên đó nghe tiếng con thở.
Mùa đông sắp tới, tiếng gió rít thê lương kéo theo cả cát bụi vàng. Đứa con của chúng tôi ra đời ngay trong trận hoa tuyết đầu mùa khiêu vũ cùng gió bụi. Đó là một đứa con gái. Năm đó tôi 26 tuổi. Trong tưởng tượng đẹp đẽ của tôi, cuộc hôn nhân tươi trẻ đó sẽ hạnh phúc và ngọt ngào hơn vì sự xuất hiện của đứa con. Đương nhiên gia đình sẽ được củng cố hơn. Tôi biết anh rất yêu tôi, cũng như tôi rất yêu anh, sâu đậm và mãi mãi.
Trải qua thời kỳ đầu lãng mạn, hôn nhân bị bào mòn theo thời gian và vô số những điều vụn vặt, đi lệch vào một dạng tình cảm không tên. Tôi đã bắt đầu lo lắng và suy nghĩ, nhưng đứa con như một vật ủy thác và gửi gắm vào tôi. Trong nhà, đứa con như một nốt nhạc trong trẻo, cũng là chiếc cầu để tình cảm chúng tôi có chỗ vịn và tiếp nối.
Sau khi con ra đời, cơ thể và sức lực tôi đều dồn lên đứa con, có phần hơi hờ hững với anh. Tôi tin anh hiểu được bởi anh rất yêu con. Đối với tôi, mỗi ngày đi làm, tan làm, mọi thứ vẫn bình thường theo thông lệ. Vì anh bận nên rất nhiều tối, tôi ở nhà một mình. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái gọi là cô độc. Những suy nghĩ lộn xộn luôn đến hành hạ tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy bất an, thường giật mình trong ác mộng. Có lần, tôi nói với chồng: Anh có thể làm việc khác được không? Chỉ riêng chuyện lái xe của anh đã khiến em không yên tâm. Anh ôm chặt tôi, cười nói: Ha ha, sợ anh có chuyện sao? Không sao đâu. Anh đã coi bói rồi, sẽ sống tới năm 99 tuổi...
Trời không lặng gió
Tôi không ý thức được rằng nguy cơ đáng sợ đó sẽ tác động tới cuộc đời tôi, khiến tôi trở nên thay đổi hoàn toàn, rẽ ngoặt theo hướng trụy lạc và hủy diệt. Vào tối anh xảy ra chuyện, trời đổ mưa. Tiếng chuông điện thoại cấp cứu réo vang. Người tôi như bị nổ tung vì cái tin đột ngột đó. Trên đường tới bệnh viện, trời vẫn mưa vần vũ. Nhớ hồi nhỏ, mẹ cõng tôi bị sốt cao, đường núi cũng bị mưa ướt đẫm như vậy. Căn bệnh lúc đó suýt nữa cướp mất tính mạng của tôi. Trong bệnh viện, bác sĩ nói anh ấy bị thương rất nặng, may mà vẫn giữ được tính mạng. Trái tim tôi mới bớt căng thẳng nhưng tôi ngất xỉu vì phần đầu anh bị thương rất nặng, chưa kể các bộ phận khác trên người. Sau khi phẫu thuật xong, chữa trị và dưỡng thương mất gần một tháng, anh mới dần bình phục.
Nhưng bác sĩ nói rằng thần kinh của anh bị tổn thương nghiêm trọng, trí nhớ bị suy giảm, tư duy sẽ trì trệ. Tuy bác sĩ không nói thẳng nhưng tôi hiểu được tình hình này sẽ tác động tới cuộc sống sau này. Dù vậy tôi vẫn an ủi và vui vẻ vì cho rằng chưa mất anh, tôi vẫn còn cảm nhận được hơi thở và sự gần gũi của anh.
Cuộc sống mới của chúng tôi lại bắt đầu. Nhưng cùng với thời gian, những đau khổ mới lại dày vò tôi. Tôi có thể chịu đựng được nỗi khổ về thể xác, nhưng dày vò về tinh thần khiến tôi tiều tụy, xơ xác.
Lần tai nạn này khiến anh mất đi chức năng tình dục. Là một phụ nữ mới kết hôn chưa đầy năm năm, nhất lại là một phụ nữ bình thường, con đường sống sau này sẽ luôn là bóng đêm, là chịu đựng, đầy nỗi chua xót và đau lòng. Nhưng tôi có thể làm được gì? Có thể làm thế nào? Chỉ biết âm thầm chịu đựng để linh hồn và da thịt biến thành mụ mẫm, không biết tức giận. Biết khóc với ai? Kể lể với ai? Mới 29 tuổi, tôi đã già nua. Những muộn phiền che phủ trên mặt.
Trước một người chồng bất động, trước một gia đình không hoàn chỉnh, tôi thử ôm lấy mọi trách nhiệm, cố dẹp bỏ những suy nghĩ lung tung, khóa chặt dục vọng và bản năng.
Nỗi đau của cuộc hôn nhân không tình dục
Thời gian cứ lặng lẽ trôi theo sự lãnh đạm của chúng tôi, hết cả bốn mùa từ xuân hạ thu đông. Nhưng sự lãnh đạm đó không che lấp nổi hơi ấm vốn có trong gia đình. Đứa con mang lại cho tôi niềm an ủi, giúp tâm lý tôi được tĩnh lặng. Có lúc tôi cũng ôm ấp hy vọng, dẫu biết rằng đó chỉ là ảo tưởng: Tôi ao ước một ngày nào đó kỳ tích sẽ xảy ra như thiên sứ giáng trần. Anh sẽ khỏi bệnh, sẽ đem lại cho tôi niềm an ủi, để tôi cảm nhận lại tình yêu, sự dịu dàng của anh.
Tôi biết, đối với một con người thực sự, bất kể là đàn ông hay đàn bà, đều không thể tránh được khát vọng tình dục. Dù cố ý kìm nén mãnh liệt cũng chỉ một thời gian. Vì nỗi đau đó như hằn sâu trong xương cốt.
Tôi là một con người, không phải là một cái máy mụ mẫm. Chồng tôi có gì sai? Anh ấy yêu tôi. Điều đó tôi biết. Nhưng tình yêu giờ đây chỉ thuần túy về tinh thần, nếu hỏi tới một tổ ấm đẹp đẽ thực sự dường như khoảng cách vẫn rất xa vời. Tôi không dám nghĩ quá nhiều. Bởi nghĩ nhiều chỉ thấy bế tắc và chán nản. Tôi không biết mình còn phải chịu đựng và nhẫn nhục bao lâu, chỉ ao ước tất cả các đêm tối đều biến mất để tôi quên đi những giày vò trong những đêm dài.
Tôi là vợ người ta, không phải là một phụ nữ độc thân. Đó là lý do tự an ủi duy nhất mà tôi có được lúc đó. Hết xuân qua hè về, thu tới rồi lại mùa đông tuyết rơi, cuộc sống vẫn lặp lại như vậy không chút sức sống. Anh nằm trên giường vuốt ve tóc và vai tôi. Tôi ôm chặt anh. Anh hỏi có phải tôi khóc không, vì thấy hơi ẩm ướt trên mặt tôi. .
Tôi đã dùng thử rất nhiễu cách để giúp tính dục trong anh thức tỉnh. Anh cũng rất kiên nhẫn, rất chân thành, nhưng vô ích, chỉ có tiếng thở dài của hai chúng tôi. Tôi đã từng lặn lội bốn phương tìm thầy chạy thuốc, đã thử hàng trăm loại nhưng không có tác dụng. Cuối cùng tôi vứt hết mọi hy vọng, chỉ dám âm thầm cầu khấn. Một năm đã trôi qua, một hôm anh nhìn tôi rất u uất, nói: Chúng ta ly hôn thôi. Tôi không phản ứng, cũng không trả lời. Anh khóc, rất thương tâm: Anh đã không còn là một người đàn ông nữa. Đó là do anh hại em. Em có quyền lựa chọn lại. Anh không trách em.... Tôi cũng khóc, ôm anh, nói: Không, em yêu anh, em mãi mãi không rời xa anh.... Anh vuốt ve mặt tôi: Không, em còn trẻ. Anh nói thật đấy, chúng ta ly dị thôi . . .
Tôi chưa từng nghĩ tới việc rời xa anh. Tuy trong lòng rất nhiều áp lực và nỗi đau khó nói, tuy bị dày vò về những khát thèm rất bản năng. Nhưng tôi thực sự chưa từng nghĩ tới điều đó. Chỉ sau lần đề nghị bất ngờ đó của anh, đột nhiên tôi thấy tư tưởng của tôi phức tạp lên rất nhiều. Vì phức tạp, nên tâm niệm vốn kiên cường trước đây bỗng lung lay. Tôi cũng vì thế cảm thấy xấu hổ. Rất nhiều lần, tôi bừng tỉnh trong mơ. Có những giấc mơ dẹp, nhưng cũng có những giấc mơ đau thương. Trong hai giấc mơ mâu thuẫn đó, tôi thực sự bị lung lay và bắt đầu mắc phải bệnh yếu thần kinh và mất ngủ.
Ngắm mình trước gương, tôi thấy thật đáng thương cho sắc đẹp của mình. Bầu ngực đầy đặn vươn cao, thân hình khỏe mạnh với các đường cong hợp lý, mớ tóc tơ, đôi mắt, bờ môi . . . tất cả như chìm đắm trong sa mạc sâu thẳm. Tất cả dần như tan ra, mờ mịt, khô héo. Lẽ nào cuộc đời lại bất công đến vậy? Lẽ nào tôi lại đày đọa cơ thể mình như vậy? Lẽ nào tôi cứ phải tiếp tục sống những chuỗi ngày lê thê không tình dục, không có gì đeo đuổi?
Tôi có thể chấp nhận trò đùa trớ trêu của tạo hóa, nhưng tôi không thể làm mê mụ cảm giác và hủy hoại nhan sắc của mình. Tôi là một phụ nữ, tôi biết tuổi xuân đối với tôi rất quan trọng. Thời gian thật tàn nhẫn. Tôi thật không cam tâm để sắc đẹp của mình tàn phai lặng lẽ như vậy.
Có lẽ thân xác tôi không phản bội lại tình yêu và trách nhiệm đối với gia đình, nhưng tư tưởng của tôi thực sự thay đổi. Thay đổi tới mức tôi không dám nhìn lại mình, thay đổi tới mức tôi cảm thấy mình thật vụn vặt và xấu xí. Từng tin tưởng lời thề tình yêu là thần thánh, không thể thay đổi được. Từng tin tưởng rằng tình yêu và hẹn ước đã định sẵn trong cuộc đời. Chính vì vậy dù thực sự bị giày vò gì, tôi vẫn kiên cường đối diện và ung dung. Nhưng tôi thật không ngờ, nỗi đau đó lại mãnh liệt như vậy, làm rối bời trái tim tôi.
Từng ấu trĩ cho rằng tinh thần và tình yêu là yêu cầu hàng đầu. Nhất là đối với một gia đình, chỉ cần thỏa mãn về vật chất là đủ. Đã có chúng rồi, tôi không còn cần gì nữa, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Sau thất tình lục dục, tình dục của con người cuối cùng vẫn rất khó vứt bỏ. Tôi bắt đầu nhận thức thấy rằng ma lực của nó rất lớn. Khi có, thường chúng ta không để ý. Nhưng khi mất rồi mới thực sự xót xa.
Tôi sợ hãi, tôi chấn động, có lẽ phải hủy diệt chính mình mới có thể cứu được mình. Nếu không như vậy, nếu cứ sống tiếp, chỉ có thể chọn cách buông thả.
Bắt đầu cuộc sống buông thả
Hùng là một đồng nghiệp của tôi, khỏe mạnh, đẹp trai, 26 tuổi. Thực ra từ lâu tôi đã biết anh có tình cảm quý mến tôi. Bốn năm trước khi anh được phân về công ty, tôi đã phát hiện thấy ánh mắt anh nhìn tôi có phần đặc biệt. Nhưng dù sao cũng là quan hệ đồng nghiệp, chúng tôi không hề đi quá giới hạn. Anh ấy không dám thổ lộ tình cảm với tôi. Lúc đó, tôi cũng không thể nhận sự theo đuổi của anh ấy. Thời gian đó, cuộc sống giữa hai vợ chồng tôi rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ... Tôi ngày càng tỏ ra thân mật với Hùng. Cơ hội chúng tôi ở bên nhau ngày càng nhiều, cùng ăn sáng tại công ty. Sau khi tan làm cùng đi bộ rất dài suốt một đoạn đường. Trên đường, chúng tôi cùng kể cho nhau nỗi khổ trong lòng. Vào một tối cuối tuần, tâm trạng không vui, tôi kể rằng cuộc hôn nhân không hạnh phúc, nhưng tôi vẫn không nỡ nói ra nhược điểm của chồng tôi. Đối với một người đàn ông, đó là nỗi ô nhục lớn nhất. Tôi không thể để mọi người biết được bí mật này. Thế rồi tôi bắt đầu nói dối, thật nực cười, dù sao cũng đã đến bước này. Tôi nói chồng tôi không yêu tôi nữa, vì anh đã có người phụ nữ khác. Hùng nhìn tôi rất thông cảm, hỏi tôi tại sao không ly hôn. Anh còn lớn tiếng trách mắng chồng tôi. Tôi vẫn không đủ dũng cảm nói ra nguyên nhân thật. Nghe anh chửi mắng, trái tim tôi như tan vỡ, chồng tôi vô tội. Tôi cảm nhận thấy sự tàn khốc của cuộc đời. Tại sao, tại sao ông trời lại trừng phạt chúng tôi? Tôi ngã vào lòng anh khóc nức nở. Hùng ôm chặt tôi, an ủi rất dịu dàng. Nhưng lời lẽ có tác dụng gì cơ chứ? Cái mà tôi muốn giờ đây chỉ là tình dục. Nhưng đối với một phụ nữ, đó là một yêu cầu khó mở miệng biết bao. Hùng làm sao hiểu được suy nghĩ của tôi? Đối với anh, tôi chỉ là một phụ nữ bé bỏng bị tổn thương, một người bị chồng ruồng bỏ.
Tối đó không xảy ra chuyện gì. Hùng là người lương thiện hoặc cũng có thể là một gã đàn ông nhát gan. Anh không dám lấn tới. Tôi lại càng không có mặt mũi nào đòi hỏi anh. Sau khi tôi khóc một trận, Hùng khuyên tôi nên về nhà nói rõ với chồng. Nếu anh ta không hồi tâm chuyển ý thì nên ly hôn ngay. Tôi đau đớn vô cùng. Lau sạch nước mắt xong, tôi đã bình tâm hơn rất nhiều. Nhìn Hùng, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, đã nhiều lần, tôi định mở miệng nói thật. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Hùng an ủi tôi rất lâu, rồi tiễn tôi về nhà.
Sau đó quan hệ giữa hai chúng tôi ngày càng gắn bó. Mỗi lần nhìn thấy anh, tim tôi đập mạnh hơn, rất muốn ở bên anh. Trong đêm tối, Hùng là người đàn ông tôi thường nhớ tới. Thái độ của Hùng đối với tôi cũng thay đổi. Anh mạnh bạo hơn, không cẩn thận giữ gìn như trước nữa. Trong điện thoại, anh tiết lộ đã nhiều năm qua vẫn cố gắng kìm chế tình cảm của anh đối với tôi. Tôi tin anh nói thực. Anh nói đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, và bốn năm qua, anh rất đau khố vì luôn mơ tưởng yêu được tôi. Tôi tin, nhưng có thể trả lời anh ra sao? Tôi chỉ biết an ủi, khuyên anh nên tìm một cô gái tốt, đừng phí lòng vì tôi. Tôi nói tôi là một phụ nữ đã có gia đình, không thể bỏ mặc tất cả. Anh im lặng, lòng tôi cũng não nề.
Nhưng khi nói những lời nói đó, tôi vẫn giữ thái độ dịu dàng với anh. Thậm chí còn làm một số động tác hơi khêu gợi tình dục. Hùng cũng không phải là một khúc gỗ. Rất nhanh, anh đã hiểu được tình cảm của tôi đối với anh, nhưng lại cho rằng đó là tình yêu. Nhưng thật ra, ngoài chồng mình, tôi không thể yêu được ai khác. Cuối cùng, chuyện mà tôi chờ đợi bấy lâu cũng xảy ra. Đối với Hùng, tôi luôn hy vọng và chờ đợi. Vào một đêm sau khi uống say, chúng tôi dắt tay nhau di dạo trong công viên gần nhà anh. Mượn rượu, anh ôm chặt và hôn tôi điên cuồng. Lòng tôi hoan hỉ. Khi tay anh lướt trên người tôi, tôi thích như vậy tôi khát khao như vậy, tôi vui sướng reo lên, reo tới mức tim mình run rẩy. Khi ở bên anh, tôi chỉ muốn tìm thấy vui sướng. Tôi đúng là một con đàn bà hạ lưu, không hề nghĩ tới người chồng bệnh hoạn ở nhà. Đêm đó tôi không về nhà. Trên giường Hùng, tình dục của tôi được sống lại. Đêm đó tôi điên rồ tới mức chính tôi cũng không dám tin. Đúng là tôi thèm khát, quá núi lửa bị đè nén lâu quá cuối cùng cũng bùng nổ. Những vuốt ve kia, những ấm áp khiến người ta ngất ngây kia, tôi đòi hết lần này tới lần khác, thật tham lam, thật hung bạo...
Chỉ đến khi trời sáng, tôi khóc. Khóc vì số phận đáng thương của mình, đáng thương tới mức cần phải dùng cách này để tiếp tục sống. Hùng an ủi tôi, nói rằng sẽ yêu tôi. Thậm chí còn nói sẽ sống với tôi. Khi nghe anh nói "yêu”, tôi như bừng tỉnh. Không thể, không thể để anh ấy yêu tôi, hoặc không thể để tôi yêu anh ấy, tôi không thể yêu. Nếu đúng như có tình yêu, tôi và anh ấy sẽ đau khổ. Không, tôi vẫn yêu chồng tôi. Hùng nhìn tôi ngờ vực, anh không tin tôi không yêu anh. Anh hỏi tại sao muốn lên giường với anh. Tôi cười, nói chỉ vì cần mà thôi. Thế là anh dùng những từ ngữ rất khó nghe chửi tôi. Tôi như mụ mẫm đi. Có thật tôi chỉ cần tình dục không? Tất nhiên là không. Nhưng tôi có thể nói yêu với người khác không? Cuối cùng Hùng vẫn không hiểu được tôi. Anh quát to đuổi tôi đi. Trên đường về, tôi chỉ khóc, cảm thấy oan ức rất lớn.
Về tới nhà, chồng tôi nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ. Im lặng hồi lâu, tôi thấy khóe mắt anh lăn xuống một giọt lệ. Chắc chắn chổng tôi đã biết xảy ra chuyện gì. Tôi bước tới, ôm anh, khẽ nép vào lòng anh, lặng lẽ khóc. Chồng tôi khẽ vuốt tóc tôi, vẫn dịu dàng như trước. Tôi cảm động vì sự dịu dàng và khoan dung của anh. Tôi xót xa cho anh. Hẳn anh cũng đau khổ vô cùng, tận mắt nhìn thấy người phụ nữ mình yêu sâu nặng đã thay đổi mà bất lực. Đối với một người đàn ông, đó là vết thương quá to lớn. Chúng tôi ôm chặt nhau khóc, khóc cho cuộc đời bi thảm của chúng tôi.
Sau đó, tôi lại cố gắng đè nén dục vọng vì không muốn chồng tôi lại bị tổn thương. Mặc dù anh có thể và tha thứ. Nhưng... không được bao lâu, dục vọng khó kìm nén lại bắt đầu bung ra. Tôi dãy đạp nhưng vô ích. Tôi quá thèm muốn. Tôi biết mình như vậy thật khốn nạn, nhưng quả thực tôi quá thèm nó.
Tôi tìm tới Hùng. Lúc đó tôi thật hạ lưu, khẩn cầu không chút ngượng ngập hãy ngủ với tôi lần nữa. Hùng cười phá lên chế nhạo, chửi tôi là con đàn bà dâm đãng, rồi đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi như một con chó vô gia cư không biết về đâu. Đúng lúc đó, tôi nhìn rõ số phận mình. Nhưng tôi còn trẻ, con đường sau này phải đi ra sao?
Một sáng sớm bừng tỉnh, tôi tự nhủ: Hãy khốn nạn đi, bất kể đối tượng là ai, là dạng đàn ông gì, mình cần, cần làm một người đàn bà. Đồng thời, cũng có một tiếng nói khác tự nhắc nhở: Thân thể có thể không trong sạch, nhưng trái tim vĩnh viễn không được phản bội chồng.
Vì thế, tôi bắt đầu buông thả hoàn toàn, thường không về nhà ban đêm, quan hệ với đủ dạng đàn ông. Tôi trở thành một con đàn bà hạ lưu, tôi không biết những ngày tháng đau khổ đó khi nào mới kết thúc. Tôi đã quá mệt mỏi, quá kiệt sức, thậm chí rất nhiều lần nghĩ tới tự sát. Tôi không dám nhìn ánh mắt của chồng, nhưng cũng không kìm được lửa dục trong lòng. Giờ đây, tôi chỉ muốn điểm tận cùng của số phận đến mau mau.