Ngày hôm sau Little đã trở lại làm việc, sếp của cô rất bất ngờ vì cô vẫn chưa hết một tuần nghỉ phép. Little nói rằng vì cô đã giải quyết ổn thỏa việc ở nhà nên muốn nhanh chóng quay lại làm việc để tránh ảnh hưởng đến tiến độ chung.
Vì biết Little sẽ quay lại làm việc vào tuần sau nên ngài Phó như mất tinh thần, đi làm cũng không ghé vào chào. Little thấy ngài Phó thì vui sướng vô cùng, chính là đang hớn hở muốn chào ngài thì ngài đi qua mất tiêu. Hành động này của ngài Phó làm Little thật sự rất bất ngờ. Không lẽ từ sau vụ tỏ tình tuần trước ngài Phó đều như thế sao?
Little không nghĩ sẽ làm cho ngài Phó khó xử, cô chỉ muốn cho ngài biết tình cảm của mình để nếu như vào một thời khắc tăm tối nhất của cuộc đời, ngài Phó nhớ tới ở một nơi nào đó trên thế giới này luôn có một người vẫn luôn rất thích mình thì ngài sẽ cảm thấy được an ủi nhường nào. Chính là Little không muốn thấy ngài Phó ủ rũ và mất tinh thần như vậy. Ngài không cần cảm thấy áp lực vì tình cảm của Little, thực sự không cần..
Nghĩ vậy, Little trực tiếp chạy ra ngoài gọi lại ngài Phó.
"Ngài Phó."
Ngài Phó đứng hình, đây chính là giọng của Little mà, không đúng, tuần sau cô ấy mới đi làm mà. Ngài nghĩ rằng chính mình là do nhớ nhung nhiều quá nên sinh ra ảo giác. Nghĩ thế nên không quay đầu lại mà tiếp tục đi thẳng.
Little thấy ngài Phó không quay đầu lại, tưởng rằng ngài đang trốn tránh chính mình, cô lại gọi ngài một lần nữa, trực tiếp chạy lên kéo lại tay ngài Phó.
"Ngài Phó, ngài có thể nói chuyện với tôi không?"
Khoảnh khắc ngài Phó quay đầu lại, trước mặt ngài chính là cô gái nhỏ mà ngài ngày nhớ đêm mong. Không tự chủ ngài ôm Little vào lòng. Little bị hành động của ngài Phó làm cho bất ngờ. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng không vội hỏi, cứ để ngài Phó ôm mình như vậy. Cô ở trong lòng cảm nhận độ ấm và nhịp thở của ngài Phó, dù không biết ngài ôm cô vì lý do gì thì cái ôm này cũng thực sự là điều mà cô mong ước đã lâu, cô thực sự muốn tận hưởng cảm giác này, chỉ một lần thôi, cô thật sự muốn ôm chặt ngài Phó. Nghĩ như vậy, Little cũng vòng tay ra sau ôm lấy ngài Phó.
Người khác nhìn thấy cảnh này chắc chắn nghĩ đây là đôi vợ chồng xa cách đã lâu giờ mới được gặp lại nên mới như thế.
Vài phút trôi qua, ngài Phó cuối cùng cũng buông Little ra. Nhìn ngắm người con gái trước mặt, giơ tay vén tóc cô ra sau tai.
"Là cô thật sao? Tôi không nghĩ sẽ gặp lại cô vào ngày hôm nay. Sếp của cô nói rằng cô sẽ nghỉ phép một tuần."
"Vâng, tôi định sẽ trở lại làm việc vào tuần sau nhưng vì tôi đã xử lý xong chuyện ở nhà rồi nên quyết định đi làm sớm hơn một chút."
Little không dám nói cho ngài Phó biết là do cô quá nhớ ngài nên mới gấp gáp trở lại để được gặp ngài.
"Tôi.."
"Tôi.."
"Cô nói trước đi."
"Ngài Phó.. Um.. Về chuyện tôi tỏ tình với ngài trước đó." Little rũ mắt nói, không dám nhìn thẳng mắt ngài Phó vì cô sợ rằng khi nhìn ngài, cô sẽ không khống chế nổi cảm xúc của mình mà òa khóc mất. "Những ngày qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, liệu tôi làm vậy có đúng không? Liệu ngài sẽ cảm thấy như thế nào? Ngài đừng cảm thấy áp lực, ngài hãy cư xử như bình thường đi, tôi chỉ muốn cho ngài biết rằng tôi thích ngài, ngài không cần phải đáp lại tình cảm của tôi, cũng.."
Little chưa nói hết câu, bờ môi đã bị một đôi môi ấm áp bao phủ. Ngài Phó cúi đầu hôn lên môi cô. Little mở to mắt kinh ngạc sau đó lại nhắm mắt lại, nhón chân lên đáp lại nụ hôn của ngài Phó. Răng môi dây dưa một lúc, nụ hôn thật ngọt ngào nồng cháy.
Ngài Phó dừng lại, ôm Little vào lòng.
Little ở trong lòng ngài Phó thở dốc, nghe được nhịp tim đang đập loạn của ngài. Hai trái tim như chung nhịp đập. Little không ngờ ngài Phó lại chủ động hôn mình. Cô cảm giác đây chính là một giấc mơ nhưng lại là một giấc mơ đẹp đẽ và quá đỗi chân thực.
Hai người yên lặng đứng đó.
Lúc sau ngài Phó mới mở miệng nói: "Tôi thực sự đã rất nhớ em."
Ngài Phó buông Little ra, nhìn thẳng mắt cô, "Tôi thực xin lỗi vì đã không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn. Những ngày không có em ở đây tôi thực sự như muốn phát điên, tôi nhận ra tôi đã sớm có tình cảm với em, chỉ là do em vẫn luôn ở bên cạnh, cho nên tôi mới coi sự có mặt của em như là một điều hiển nhiên."
Nói đoạn, ngài Phó dừng lại, dùng ánh mắt thâm trầm thật sâu mà nhìn Little, "Tôi yêu em."
Tôi yêu em.
Câu nói này Little đã mong mỏi từ rất lâu rồi. Chỉ là cho dù ở trong giấc mơ cô cũng không dám nghĩ đến sẽ có một ngày ngài Phó lại nói với cô câu đó. Nước mắt ngập tràn làm sương mờ đôi mắt khiến Little nhìn không rõ gì nữa. Cô bật khóc. Giọt nước mắt của sự hạnh phúc đến tột cùng.
Ngài Phó vội ôm Little vào lòng. Ngài cũng không nghĩ rằng trong cuộc đời này mình rốt cuộc cũng nói lời yêu với một người. Ngài thực sự đã đắn đo rất nhiều. Ngài dù sao cũng đã sống gần nửa đời người, còn Little mới chỉ là cô gái đôi mươi trẻ trung chưa trải quá sự đời. Thực sự cảm thấy bản thân không xứng với cô gái nhỏ này, chính là tình yêu quá mãnh liệt, ngài cũng muốn ích kỷ một lần mở cửa trái tim để đón nhận tình yêu.
Little trong lòng ngực ngài Phó khóc một lúc rồi cũng dừng lại. Cô buông ngài Phó ra, ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, "Đây không phải là mơ đúng không?"