Chap 12: Tôi sẽ chờ
Hạnh phúc là gì? Tôi chẳng rõ.
Định nghĩa về hạnh phúc cũng có vô số như định nghĩa về tình yêu vậy, hiển nhiên không có định nghĩa nào chính xác 100%. Và hai từ “hạnh phúc” hình như luôn gắn liền với “yêu” thì phải.
Nếu vậy, thế nào là một tình yêu hạnh phúc? Câu hỏi này xem ra lại càng khó trả lời.
Có phải là một tình yêu đẹp đẽ, giản dị nhưng mãnh liệt không?
Hay là một tình yêu được xây dựng từ hai trái tim chân thành, nguyện vì một nửa của mình mà cả cái chết cũng không từ?
Tôi thật sự không nắm rõ.
Nhưng, đối với tôi mà nói. Có lẽ hạnh phúc là được người mình yêu nói lời yêu với mình. Tình yêu hạnh phúc chỉ đơn giản là cả hai đều yêu thương nhau là đủ.
Thế mà bây giờ tôi mới rõ, cái gì cũng có ngoại lệ. Và thật không may, tình cảnh của tôi lại rơi vào cái gọi là “ngoại lệ” đó.
Kể từ cái đêm người tôi yêu nói lời yêu với tôi, tôi đã tự hỏi lời yêu của người đó dành cho tôi có bao nhiêu phần là thật. Không nghi ngờ sao được khi giữa tôi và người đó tồn tại một khoảng cách xa như vậy. Nếu như tôi cũng nổi tiếng và tài giỏi như người đó tôi sẽ xem đó chuyện thường tình. Có điều tôi đâu có nổi tiếng, à không phải nói là tôi rất nổi tiếng, nổi tiếng với sự vô dụng của mình. “Danh tiếng” của tôi ai mà chẳng biết cơ chứ!
Người đó giống như một Hoàng tử trong chuyện cổ tích, còn tôi là nàng công chúa được chọn sao? Không đâu! Cho dù là công chúa, tôi cũng chỉ là công chúa nhái mà thôi, nói cách khác tôi là một cô lọ lem đội lốt một vị công chúa. Và hiển nhiên là cổ tích chẳng bao giờ có thật. Ngay cả một đứa con nít cũng biết là như thế.
Nghĩ đến đây, trái tim tôi bỗng quặn lại. Và một cảm giác len lói khắp cơ thể làm tôi khó chịu nhưng tôi chẳng hề biết tên. Khẽ ôm lấy trái tim, tôi tự hỏi tại sao Raito lại thích tôi. Thích một con bé lạc loài và vô dụng như vậy? Xung quanh cậu ta, có vô số cô gái, chỉ cần cậu ta muốn, một cô gái hoàn mĩ tài sắc vẹn toàn không cần tìm cũng sẽ xuất hiện trước mặt cậu ta. Không như tôi, luôn luôn cô độc. Không như tôi, luôn tồn tại một bóng tối luôn phủ quanh. Tôi không biết, mình có tình cảm với Raito từ khi nào, chỉ biết rõ một điều là bản thân tôi lúc này cảm thấy rất hối hận. Hối hận vì sao lại gặp gỡ, hối hận vì sao lại quen biết, hối hận vì sao lại thân thiết, hối hận vì sao lại nói yêu. Và xét cho cùng, hạnh phúc vĩnh viễn không thuộc về tôi và tôi…vĩnh viên sẽ không có được…tình yêu hạnh phúc. Vì tôi sẽ bỏ qua lời yêu này.
Ánh nắng cuối ngày lưu luyến trên khung cửa sổ, tiếng chuông gió vẫn đều đặn vang. Tôi một mình, trên chiếc giường nhăn nhúm đã nghĩ vẩn vơ như thế…
Màn đêm buông xuống, đèn phòng tôi được Akêmi bật lên. Cô ấy cười rạng rỡ, đem bát cháo tiến đến gần tôi:
- Bữa tối đến rồi, Emi ăn luôn chứ?
Tôi gật đầu, để Akêmi đút từng thìa cho tôi. Lọn tóc nâu của Akêmi vì chuỗi hành động lên xuống này mà nhẹ nhàng rủ xuống. Dưới ánh đèn vàng, lần đầu tiên tôi chăm chú ngắm nhìn cô bạn này. Akêmi, cô ấy rất bình thường nhưng nét đẹp của cô ấy lại có chút xa xăm và cổ điển, điểm nhấn là đôi mắt hiền và đôi môi luôn nở nụ cười. So với tôi, Akêmi có phần trưởng thành và dịu dàng hơn nhiều. Sở đoản duy nhất của cô ấy là nấu ăn. Nhưng nó đang được khắc phục từng ngày dưới sự chỉ dẫn của tôi. Cô ấy nói học chưa bao giờ là muộn và sẽ làm tất cả để hoàn thiện bản thân.
Akêmi là một cô gái tôi rất ngưỡng mộ, cô ấy không có gia đình nhưng chưa bao giờ tôi thấy cô ấy buồn lòng vì điều đó. Nghị lực của cô ấy khiến tôi khâm phục. So với các cô nàng quận chúa, cô gái tưởng chừng như rất bình thường này lại có một sức hút lạ thường. Hình như tôi có chút ghen tỵ với cô bạn thân duy nhất của tôi. Hình như gần đây, tôi hay làm phép so sánh.
- Akêmi, trước đây bạn nói, bạn và Jun à không… Raito từng sống cùng một cô nhi viện. Nói như vậy là sao?
Động tác múc cháo của Akêmi vì câu hỏi của tôi mà đột ngột dừng lại. Đôi mắt sáng của Akêmi nhìn tôi chằm chặm sau đó cô ấy mới trả lời:
- Jun không phải con ruột của nhà Sonozako. Thân thế của cậu ấy chẳng ai biết. Trùng hợp là trước khi được nhận nuôi, bọn mình đã từng là bạn.
- Vậy…Akêmi thích Raito sao? – Tôi buột miệng hỏi và ngay lập tức nhận ra sai lầm của mình nên lắp bắp chữa lỗi: Ý mình là…mà thôi nếu không muốn bạn không cần trả lời đâu!
Akêmi bụm miệng cười, đặt bát cháo gần hết lên bàn, nói:
- Có gì khó nói đâu, thật sự là mình thích Raito! – Nói đến đây, Akêmi có vẻ xem xét biểu hiện của tôi một lượt rồi mới tiếp tục: cậu ấy như thế ai mà chẳng thích chứ!
Tôi im lặng. Akêmi nói đúng. Cậu ta như thế, không thể thiếu người thích. Tự dưng tôi cảm thấy khó chịu, cảm giác không tên lại hiện về.
- Tình cảm yêu mến giữa người với người có gì xấu chứ? Cái quan trọng là ta có dũng cảm thể hiện không thôi. Đâu phải ai cũng kiên định với tình cảm của mình chứ! – Akêmi nói như than, rồi lại nhìn tôi cười, nụ cười có chút miễn cưỡng: Emi hình như rất nhút nhát!
Đó là lần thứ 2, tôi bị người ta nhận xét như vậy.
Rất nhiều ngày sau đó, tôi hồi phục.
Tôi dần nhận ra tôi cầm tinh con rùa. Mỗi khi gặp điều gì khó khăn là chỉ biết cách rụt cổ vào mai của mình. Điển hình là lúc này, tôi luôn tránh gặp mặt Raito, tự nhủ rằng mình đang nghe lời anh hai chứ chẳng phải do tôi sợ hãi
điều gì cả.
Một ngày.
Hai ngày.
Rồi một tuần.
Hai tuần.
Và một tháng.
Ngày nào tôi cũng lật lịch nên tôi biết rõ, đã một tháng tôi không gặp Raito. Hiển nhiên là rất nhớ cậu ta rồi nhưng mà tôi vẫn cố gắng tránh mặt.
Trong suốt một tháng, tôi đã đúc kết được:
Khi thầm mến một người nào đó, tâm tình của người ta rất dễ rối bời.
Cố gắng tự nhắc rằng hãy quên đi thì hình ảnh ai đó lại hiện về, để rồi ta mới biết, bản thân mình vốn không thể quên mà là đang nhớ.
Khi nhận ra điều này thì ta sẽ tự nhủ nếu cố quên không được thì không nên miễn cưỡng, hãy để yên như vậy, mọi thứ sẽ dần chìm xuống. Nhưng ai ngờ đã nhớ lại càng nhớ thêm.
Suốt một tháng nay, tôi nhớ những câu than thở của Raito.
Suốt một tháng nay, tôi nhớ những câu bông đùa của người đó.
Suốt một tháng nay, khuôn mặt người đó không ngừng hiện về, ám ảnh ngay cả khi tôi ngủ.
Suốt một tháng nay, không khi nào là tôi không nhớ về cái đêm đầy đom đóm đó.
Nhưng đồng thời trong suốt một tháng, không một giờ nào, phút nào, giây nào là tôi không tự nhủ: Raito chẳng là gì, không là gì, một chút đặc biệt cũng không có! Tôi không hề thích cậu ta!
Và tôi thật sự đã muốn nổ tung trong suốt một tháng dài đó với sự đấu tranh giữa lí trí và tình cảm như vậy. Cho đến khi thời gian bước đến ngày đầu của tháng mới, một ngày mưa, tôi đã gặp Raito, gặp người tôi cố lẩn trốn trong suốt một tháng.
Khác với tôi, Raito có vẻ vẫn rất phong độ, dưới một gốc cây cổ thụ, cậu ta cầm chiếc ô đen, cười cười. Nhưng tôi nhận ra nụ cười đó có chút cứng, không tự nhiên chút nào:
- Tôi cho bạn thời gian một tháng, giờ thì có thể trả lời tôi được rồi chứ? – Lời nói của cậu ta nhẹ nhàng nhưng tôi biết cậu ta khá khó khắn để thốt ra, có cảm giác nó giống như một ván cược lớn, cậu ta buộc phải mạo hiểm vậy.
Tôi muốn đập đầu vào tường…ừm đương nhiên là có đệm gối. Thì ra không phải tôi may mắn trốn được cậu ta mà là cậu ta cho tôi thời gian suy nghĩ.
Thở dài một cái, tôi miễn cưỡng nói ngược với suy nghĩ của mình:
- Xin lỗi, nhưng chúng ta chỉ là bạn, không hơn không kém!
Đôi mắt Raito thoáng nổi sóng. Đôi lông mày chau lại và bàn tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Xin lỗi nhưng có lẽ Raito không biết Khổ nhục kế đối với tôi là vô dụng. Cứ cho đó là thật thì một khi tôi đã quyết định thì tuyệt đối không để xảy ra bất kì sơ hở nào. Có thể tôi là một kẻ lí trí hay phán xét mọi thứ bằng bộ não, sẽ không có kiểu tôi lại gần an ủi Raito đâu. Dứt khoát và mau lẹ, ván cờ tình ái cũng giống như những ván cờ bình thường. Dây dưa không dứt, chỉ có chuốc lấy thảm hại.
Raito không có ý định rời khỏi, ánh mắt ánh lên tia hy vọng cuối cùng, hỏi:
- Tại sao?
- Yêu không cần lí do mà…đúng không? Vậy thì không yêu cũng đâu nhất thiết phải có lí do chứ? – Tôi ung dung trả lời, ngay cả giọng nói cũng tuyệt không có một chút bi thương.
Đột nhiên Raito cười, cười rồi lại cười, cười đến thê lương. Trong màn mưa, tôi không nhìn rõ khuôn mặt của cậu ta. Dù có ô nhưng quần áo của cậu ta vẫn bị ướt nhẹp, mái tóc cũng vì nước mà trĩu xuống, che đi đôi mắt tinh ranh. Nhìn người mình thích thảm hại như thế này tôi dù cố cứng rắn đến bao nhiêu cũng cảm thấy đau xót.
Tôi quay người, dợm bước đi, tôi thấy khó chịu đến mức cả thở cũng nhọc nhằn, trái tim quặn lại kịch liệt. Cảm giác này…là gì?
- Tôi sẽ chờ! Chờ đến khi nào bạn yêu tôi– Raito gào lên, át đi tiếng mưa rơi
- Có chờ cũng vô dụng thôi! Cái tôi cần là quyền lực không phải là tình yêu phù phiếm– Tôi đáp, không quay đầu. Tôi đang cố đóng một vai phản diện, thầm ẩn ý rằng, tôi chỉ yêu một người cũng đẳng cấp. Raito cho dù có là người kế vị của dòng họ Sonozako thì xét cho cùng cũng chỉ là con nuôi, không thể sánh được với một vị Vương tử nào đó.
- Bạn cũng thật quật cường, ngay cả một chút ngập ngừng cũng không có.
Tôi không đáp, cầm ô xuyên qua màn mưa như trút nước. Raito, cứ tưởng cái gì cậu ta cũng biết hoá ra mấy vấn đề tự kỉ lại kém như vậy. Chẳng lẽ cậu ta không hiểu đôi khi sự quật cường là do nỗi cô đơn sâu sắc tạo nên, nỗi yếu đuối sâu sắc ghép lại sao? Quật cường là do quá yếu đuối, quật cường là do quá cô đơn mà thôi.
Ai cũng biết tôi tôi hay ngồi tự kỉ, thu mình và khép kín với xung quanh.
Ai cũng biết tôi yếu đuối, chả được tích sự gì.
Ai cũng nghĩ, dù cho tôi là một kẻ khuyết tật nhưng đầu thai đúng chỗ sẽ hơn kẻ thiên tài gấp nhiều lần. Bằng chứng là dù có ức, dù có ghen tỵ hay căm ghét thì cũng chẳng ai dám biểu hiện trước mặt tôi.
Đừng quên tôi là một công nương cành vàng lá ngọc, là cháu gái Chúa tể, là con gái Ba tước. Dù là phế vật, cũng là phế vật cấp cao.
Thế nên tôi ngẩng cao đầu, tuyệt đối không cho phép ai xúc phạm mình và người thân.
Thế nên tôi kiêu hãnh, cố tự diễn cho người khác thấy mình cao quý đến nhường nào.
Một công nương đã vô dụng, yếu đuối lại còn tỏ ra hống hách, chanh chua. Ấy là hình ảnh của tôi trong mắt bao người.
Nhưng mà không ai biết bản chất thật sự của tôi là thế nào.
Không ai biết tôi không chỉ không biết đau mà gần như là vô cảm. Tôi… đối với mọi thứ xung quanh chỉ sự thờ ơ và hờ hững mà thôi.
Tôi cũng rất khó thể hiện cảm xúc, vì toàn bộ đều đã chai sạn.
Tôi chưa bao giờ để tâm đến việc ai yêu tôi, ai ghét tôi, ai quan tâm tôi.
Trong tôi chỉ tồn tại sự tuyệt vọng, nỗi khát khao sức mạnh và nỗi căm hận thế gian. Tất cả như một ngọn lửa âm ỉ, thiêu đốt tôi từng giờ từng phút, nhưng tôi luôn phải chịu đựng một mình.
Nhưng người đó xuất hiện, tôi đã không thể khống chế được mình nữa. Tôi không giám mạo hiểm, tôi sợ.
Cho nên tôi muốn chấm dứt.
Tôi khóc. Thật lạ là khi gặp Raito, tôi đột nhiên yêu cuộc sống và hay khóc hơn rất nhiều.
Mưa to thật là to, cho dù có ô cũng bị nước hất đến ướt cả người. Nhưng tôi không tìm chỗ trú, tôi lang thang đến Thần điện.
Khu vực Thần điện rất rộng, rất nhiều khu đền tạo thành một quần thể kiến trúc đẹp đẽ nhưng thanh bạch. Tôi bước vào, lết cái thân hình ướt lướt thướt vào một căn đền mà tôi biết rõ là không có bất cứ ai ở đó.
Tôi đứng lặng, cầu nguyện.
Raito nói sẽ chờ.
Vậy thì tôi cũng sẽ chờ, chờ đến khi cậu ta không còn yêu tôi.
Tôi nhận ra…
Mình…
Đã… yêu thầm…
Tình yêu của tôi là…bí mật.
Và…đối với tôi, hình như đây mới thật là…hạnh phúc.
Sau ngày mưa đó, tôi và Raito không còn gặp nhau. Thật đáng buồn là ngay cả tình bạn tôi cũng không thể giữ được. Giờ thì tôi đã tin, giữa nam và nữ không có cái gọi là tình bạn, chỉ có thể tồn tại tình yêu.
Cũng may là những bài học đã giúp tôi gạt chuyện đau đầu này sang một bên. Tôi có chút hưng phấn vì đây là bài thực hành duy nhất tôi có thể thực hiện: tập cưỡi ngựa.
Là một công nương, từ nhỏ tôi đã được huấn luyện thuấn thục việc này. Cho nên tôi không cần học mà chỉ cần nâng cao trình độ. Và “thầy giáo” là ông anh trai song sinh của tôi. Ở bãi tập rồng rãi, tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên đều đặn. Trên con bạch mã đang phi nước đại, tôi hết nhảy xuống bên này lại đáp xuống bên kia, đôi tay nắm chặt phần yên. Một lúc sau tôi lại leo lên lưng con ngựa, hai tay nắm chặt hai đầu yên, dướn người xuống gần sát mặt đất, dơ ột chân lên trời, giữ tư thế chồng cây chuối trong khi bạch mã không ngừng tung vó. Đây là thứ duy nhất ngoài giọng nói khiến tôi có thể tự hào: kĩ thuật cưỡi ngựa.
Ở bên cạnh, anh hai tôi không ngừng chỉ đạo, dưới ánh nắng chiều, mồ hôi trên trán anh khẽ lăn.
- Giỏi quá, Emi – chan!
Tiếng khen vọng lại khiến tôi quay người và đập vào mặt tôi là Akêmi và người mà tôi rất gượng gạo khi phải đối mặt: Raito.
Anh trai tôi nhíu mày, hỏi:
- Sao cậu lại có mặt ở đây?
- Đây là bãi tập dành cho Hoàng Gia, tôi đương nhiên là ở đây. Còn Akêmi, cô ấy là học trò của tôi! – Raito tỏ thái độ dửng dưng, hoàn toàn không bận tâm đến sự có mặt của tôi. Ngay cả một cái liếc nhìn dành cho tôi cũng không có.
Tôi chợt thấy lòng mình lạnh lại, cảm giác không tên lại ùa về như sóng vỗ. Thật sự rất khó chịu. Chỉ mới vài ngày thôi, không ngờ chúng tôi lại trở nên xa lạ đến thế. Tôi vẫn còn nhớ, Jun nói là sẽ chờ. Ấy vậy mà…thật là nhanh cậu ấy đã quên, quên đi câu nói đó.
Rõ ràng là đây là điều tôi mong muốn nhưng không hiểu sao người tôi lại cứng đờ. Cổ họng nghẹn đắng, không thể thốt một lời.
Đương nhiên là sau đó, tôi không thể đứng đó được nữa. Kiếm một cái cớ ngớ ngẩn, tôi dời khỏi bãi tập trong bộ dạng thất thần.
Tôi không thể chịu được Raito cùng Akêmi cười nói.
Tôi không thể chịu được Raito lại ân cần với người khác ngoài tôi.
Nhưng mà tôi lại chỉ có thể im lặng, không thể phản kháng. Bởi vì sự tình đến nước này là do chính tôi chọn, chính tôi quyết định.
Tôi tuyệt đối không thể hối hận.
Có phải tôi rất ích kỉ không?
Tôi chỉ có thể đứng ở xa, dõi theo người đó mà thôi. Tôi với người đó hoàn toàn không thể đến với nhau.
Không phải bao giờ cứ yêu là có thể ở bên nhau. Tôi không thể bất chấp tất cả để chấp nhận Raito. Tôi không có gì để mất, nhưng Raito lại có rất nhiều.
Cảm giác không tên càng vây chặt lấy tôi, đến thở cũng rất nặng, rất khó.
- Em sao thế, Emi? Khuôn mặt sao tái xanh, nhợt nhạt vậy?
Chẳng biết từ khi nào, anh trai tôi bỗng dưng xuất hiện, xoa nắn khuôn mặt của tôi.
Tôi chẳng biết gì ngoài lắc đầu, khó nhọc nói, giọng nghẹn ngào:
- Em thấy rất khó chịu, em không biết nó là gì, anh hai. Khó chịu, khó chịu lắm!
Rốt cuộc thì cái cảm giác khó chịu đang bộc phát này là gì vậy? Rốt cuộc thì nó là gì?