Chap 17: Shishigami
Quá hoảng loạn, tôi chạy vụt ra khỏi phòng, như một kẻ điên xông thẳng vào rừng, mặc kệ bóng đêm, tuyết rơi hay gió rít.
Tôi cứ chạy mãi chạy mãi, chạy cho đến khi kiệt sức rồi khuỵu xuống nền tuyết lạnh, đổ gục trước một cây cổ thụ to lớn đã rụng lá. Tuy trời tối nhưng thật ra đã là buổi sáng rồi, cảnh vật xung quanh không thể thấy rõ rệt như có thể phân biệt không gian và vật cản nhờ màu đen nhạt và đen đậm.
Tuyết rơi, trời rất lạnh. Với bộ váy mỏng manh rách bươm trên người, tôi chắc là mình không thể trụ được lâu, nhất là tôi lại không đi giày.
Có lẽ, tôi sẽ chết ở đây, chết trong bóng tối và cô độc thế nữa chứ. Tôi đã lạc đường và tôi cũng không muốn tìm đường ra. Tôi đang rối bời lắm, chả có ai an ủi tôi cả. Thế là tôi cất giọng hát, hát bài hát mà tôi nghĩ nó dành cho riêng tôi, trong khung cảnh u tối này:
Haritsumeta yumi no furueru tsuru yo
Dây cung run rẩy của một cánh cung căng lên
Tsuki no hikari ni zawameku omae no kokoro
Đập thình thịch trong ánh trăng, là trái tim em
Togisumasareta yaiba no utsukushii
Đẹp tựa lưỡi dao sắc bén
Sono kissaki ni yoku nita sonata no yokogao
Em thật giống như mũi kiếm lạnh lùng
Kanashimi to ikari ni hisomu
Ẩn giấu trong nỗi buồn và tức giận.
Makoto no kokoro wo shiru wa mori no sei
Hiểu được trái tim em chỉ có linh hồn của rừng
Mononoke-tachi dake
Chỉ có những linh hồn
mononoke-tachi dake
Chỉ có những linh hồn mới hiểu…
Những tưởng chỉ có mình tôi hát, mình tôi lắng nghe, mình tôi chịu đựng. Ai dè, từ phía trên cao liền có người đáp lại:
In the moonlight I felt your heart
Quiver like a bowstring’s pulse
In the moon’s pure light, you looked at me
Nobody knows your heart.
When the sun is gone, I see you
Beautiful and haunting, but cold
Like the blade of a knife, so sharp and sweet
Nobody knows your heart.
All of your sorrow, grief and pain
Locked away in the forest of the night
Your secret heart belongs to the world
Of the things that sigh in the dark
Of the things that cry in the dark
Dưới ánh trăng sáng, tôi cảm nhận được trái tim em
Rung lên như nhịp kéo dây cung.
Dưới ánh trăng rọi trên mặt hồ, em nhìn lại tôi.
Không một ai có thể thấu hiểu trái tim em.
Khi mặt trời lặn, tôi trông thấy em:
Đẹp đẽ, ám ảnh nhưng lạnh lùng,
Như lưỡi dao, sắc bén và cũng thật ngọt ngào.
Không một ai có thể thấu hiểu trái tim em.
Tất cả gian khổ, phiền muộn và đau đớn mà em mang theo
Đều giấu kín vào khu rừng của màn đêm.
Tâm hồn bí ẩn của em thuộc về thế giới…
Của những gì đang thở dài trong đêm đen,
Của những gì đang khóc thầm nơi bóng tối…
Tôi sợ hãi, ngước nhìn lên. Trên không trung, ngoài những bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi xuống còn có một bóng người ngồi trên cây cổ thụ. Tôi không thể nhìn ra khuôn mặt người đó lại càng không thể xác định tôi có biết người đó hay không. Nhưng mà, giọng hát của người quá hút hồn, khiến người ta mê say. Hiếm có người con trai nào may mắn sở hữu được chất giọng tuyệt vời đến vậy.
Tôi cứ chìm đắm trong tiếng hát đó, bỏ đi tất cả sự nghi ngờ lẫn phòng ngự. Tôi nhìn người đó, im lặng rồi im lặng. Kể cả khi bài hát đó đã kết thúc. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi mới lên tiếng:
- Là ai vậy?
Con người đó không trả lời, cũng ngồi yên không nhúc nhích.
Tôi lấy dũng khí, bước đến gần hơn, cả thân mình áp sát vào thân cây lạnh buốt, chỉ thiếu việc trèo lên đó nữa thôi.
Và rồi đột nhiên từ chỗ tôi đang đứng đến phạm vi bán kính 4 mét bỗng sáng bừng, tuyết bắt đầu tan chảy và không khí ấm lên. Kì lạ hơn, từ trên nền đất cỏ non bỗng mọc lên mơn mởn và cây cổ thụ xù xì tôi đang ôm nhanh chóng biến đổi trở thành một cây diệp anh đào, từng nhành hoa nhẹ nhàng đung đưa trong gió.
Tôi há hốc mồm, hướng đôi mắt về phía con người ngồi trên. Chỉ thấy người đó mặc áo choàng đen, đội mũ che kín nửa khuôn mặt, cổ tay đeo những loại vòng kì dị nhưng đẹp đẽ. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, người đó bỗng nhảy tên trên cây xuống, tiếp đất nhẹ nhàng như một con mèo và từ dưới đôi chân của người đó rất nhiều hoa cỏ mọc lên.
Lông tơ tôi dựng đứng, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là…mình đã gặp quái vật. Nhưng mà trên đời có loài quái vật nào có hình thể cân đối và đẹp thế không hả trời? Đã thế lại còn rất đỗi phòng độ nữa chứ! Có phải tôi đang nằm mơ không?
- Bé con mặt đần độn, xông vào lãnh địa của người khác quả là không tốt chút nào! – Người lạ mặt dựa vào gốc cây, ung dung đưa tay vuốt ve một nhánh diệp anh đào.
Tôi lắp bắt, không biết bắt chuyện thế nào. Mà khoan đã, bé con mặt đần đần? Là đang nói về tôi sao?
Này này, bà đây hôm nãy đã tức lắm rồi nhá, dám bảo bà mặt đần đần à? Đừng tưởng đây là lãnh địa gì đó là có thể diễu võ dương oai nhá!
Nghĩ thế, tôi dậm chân, chỉ thẳng vào mặt người đó, giọng oang oang chửi:
- Này nhá tên khốn, dựa vào cái quyền gì mà có thể đánh giá người khác như thế hà? Muốn bà đây tẩn ột trận không?
- Khụ…! – Tên khốn đó phì cười rồi đột nhiên búng tay một cái, rễ của cây diệp anh đào liền nổi lên, tạo thành một cái ghế hoa mĩ. Hắn thản nhiên ngồi xuống, mở cái giọng trầm trầm: Trước hết cháu gái mặt đần đần phải kéo vạt váy vào đã!
Tôi khó hiểu nhưng cũng đưa mắt nhìn xuống và kêu lên một cách khủng khiếp mà quên béng mất thằng cha này vừa nói tôi là cháu, lại còn nói tôi đần đần, bởi vì phần ngực của tôi…bị lộ một mảng!!!!!!!!
Theo bản năng, tôi đưa tay che ngực, lùi xa vài bước, gắt:
- Này tên sở khanh kia, mi …mi thấy gì rồi hả?
Tên đó nhún nhún vai, thản nhiên trả lời:
- Yên tâm, cup B nên tôi không để tâm đâu!
Đây là lời nói dối trắng trợn nhất mà tôi từng biết. Này nhé, không nhìn thì làm sao biết tôi cup B?
Tôi giận run người, bắt hoả nhãn về phía tên khốn đang nằm ườn ở ghế. Lòng tự hỏi làm thế nào để cữu vãn danh dự đây? À, đúng rồi. Vẫn còn một khả năng…đó là:
- Anh là gay đúng không?
Yên lặng…
Tôi cảm thấy quạ đen đang bay đầy đầu tên sở khanh đó. Khẽ nuốt nước bọt, tôi khẳng định: Tôi sai rồi! Sát khí toả ra ngùn ngùn đủ để tôi biết mình… sắp thăng thiên.
Lạy ông thái giám, lạy Đông Phương Bất Bại, xin phù hộ cho tôi qua khỏi kiếp nạn này, tôi thề sau này sẽ không lôi dòng họ gay nhà ông ra chửi nữa mà chỉ rủa thôi, tôi xin cam đoan mà.
- Hahahaaaaaaaa!
Một tràng cười nổ ra làm tôi rợn tọc gáy, thiếu điều ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự. Nụ cười này…thật là kinh dị quá. Á Á Á Á!
Cố nén cười, tên sở khanh nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, phán:
- Mặt đã đần hoá ra đầu cũng chẳng khá hơn! Cháu gái mặt đần đần chẳng lẽ không biết một tên gay sẽ không bao giờ phán xét ngực phụ nữ hay không? Trừ khi…- Hắn cố kéo dài âm điệu, tôi cố dỏng tai lắng nghe: Trừ khi…cháu gái mặt đần đần không phải phụ nữ!
Con bà nó!
Tôi mà không giống phụ nữ á? Khoan, phụ nữ á? Tôi còn chưa có lấy chồng!
Tôi phỉ, tôi nhổ, tôi nguyền rủa tổ tông tên khốn này. Giám giỡn mặt với bà à? Bà đây thiến cho bõ ghét!
Thế là tôi hùng hổ xông lên, tinh thần chiến đấu nâng cao ngùn ngụt. Tôi sẽ khiến tên khốn này tuyệt tử tuyệt tôn.
Nhào vôoooooooooooooooooooo!
Í…
Hình như tôi bị vấp rồi…
Và hình như bến đáp của tôi không ổn lắm…
Nhìn ngang ngó dọc…
Và…
What the hell? Second kiss của tôi…
Á Á Á Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Tôi trợn tròn mắt, đơ người nhiều giây, quạ bay ngang đầu, não bộ trống rỗng.
- Không ngờ mới gặp mà bé con mặt đần đần lại hâm mộ tôi thế này! Hazzzzz, tôi biết là lực hấp dẫn của mình rất lớn, cho dù đã 1800 tuổi vẫn đủ mị lực làm xiêu lòng các thiếu nữ trẻ trung. Nhưng rất tiếc, tiêu chuẩn của tôi rất cao! 34C trở lên, nhé!
- 18…..1800 tuổi á? – Tôi mấp máy mở miệng, chẳng nhận ra tư thế vô cùng…đen tối giữa hai người!
Tên khốn đó gật gù:
- À…tôi là shishigami của khu rừng này!
Ôi mẹ ơi, thần thánh bốn phương trời ơi…hãy về đây chung vui!
Con vừa mới mất second kiss trong tay một lão già tự mãn 1800 tuổi. Không những thế, còn bị lão xúc phạm thân hình… gần chuẩn của tôi. Tôi không thiến hắn, thề không làm người!!! (Suzu: Emi thân yêu, đừng quên mi là Pháp sư =_=)!
* Shishigami: thần rừng.