Chap 42: Mục đích của Kenshin
Lại là nơi này! Cái nơi mà ta chán ghét! Một nơi u ám và luôn phủ một màu đen hư ảo. Nhưng cũng phải nói, đã rất lâu ta chưa thấy qua nơi này rồi, vậy mà hôm nay lại bị đẩy vào nơi này – nơi linh hồn trú ngụ.
Phía bên kia bức tường trong suốt, Emi ngồi đấy, như một bức tượng. Đôi mắt cô ta nhắm nghiền, hiển nhiên là do mất ý thức vì bị ta thu lấy sức mạnh quá nhiều. Sắc mặt cô ta tái nhợt, mái tóc đã dài ra rất nhiều, xõa tung dưới nền.
Có vẻ như cảm nhận được ánh nhìn của ta, Emi khó nhọc mở đôi mắt hổ phách, ngẩng đầu nhìn ta. Nở một nụ cười buồn, cô ta thì thào:
- Gọi cô đến đây thật khó quá!
Ta im lặng chờ đợi lời giải thích.
- Ime, cô đang vắt kiệt sức mạnh có được từ ta, nó sẽ không được lâu nữa đâu! – Ngừng một lúc lấy hơi, cô ta tiếp tục – Còn nữa, ai cho phép cô hỗn láo với mẹ?
- Ôi, Emi! Đừng quên bây giờ người ra quyết định là tôi! Cô chẳng có tư cách gì để ra lệnh cho tôi cả!
Đôi mắt hổ phách quyến rũ của Emi vì câu nói của ta mà rũ xuống, giấu đi nỗi buồn sâu thẳm. Đã đến nước này rồi mà vẫn còn nghĩ cho người khác? Nếu ngay từ đầu cô ta đừng quá ích kỉ, nghĩ được nhiều như hiện giờ thì liệu có thể đi đến bước đường này hay không chứ?
- Cô định làm gì?
- Hừ, ban đầu tôi định lợi dụng việc mình phá được tổ chức làm phản thì có thể có được quyền lực, có chỗ đứng trong Thần điện, từ đó có thể lôi kéo các đại Pháp sư hất chân lão Sonozako và tên khốn đó. Nhưng không ngờ bẫy lồng bẫy, hắn ngay từ đầu đã phát hiện được kế hoạch của ta. Không những thế suýt nữa ta còn bị phát giác!
- Thế à…? – Giọng của cô ta nhỏ lại – Cô có thể làm bất cứ điều gì để trả thù nhưng không được phép làm hại người thân của ta! Nếu không, cho dù mất hết toàn bộ ý thức, ta cũng sẽ dùng cổ thuật để giết cô đấy!
Ta hừ lạnh, ném cho Emi một cái nhìn khinh khỉnh:
- Ý ngươi là cổ thuật phá linh hồn? Đừng có dùng cái thứ ngớ ngẩn đó uy hiếp ta! Nếu ngươi dùng nó, ngươi cũng chết theo ta, cùng ta hồn phi phách tán, không thể đi vào cõi luân hồi!
- Ta có gì để sợ?
Ta không trả lời Emi bởi vì ngay sau đó cô ta đã chìm dần vào trong bóng tối. Ta tỉnh dậy, thoát khỏi nơi linh hồn trú ngụ.
Nhưng ta không thể nào quên được, gương mặt đau thương của Emi. Có điều, hiện giờ đó không phải là điều ta để tâm nhất mà là ta cần phải tìm được câu trả lời cho câu hỏi ta đang ở nơi nào.
Ta đang nằm trên một cái mền được trải trong một căn phòng khá hẹp. Đồ đạc chỉ có vẻn vẹn một cái tủ quần áo, một bộ bàn gỗ nhỏ và một cái giá chứa toàn sách cũ. Trên đầu khung cửa sổ, có treo một chiếc chuông gió và phía bên ngoài là khung cảnh của một khu rừng.
Ta ngồi dậy, lắc mạnh đầu, cố moi ra những sự việc xảy ra trước khi ta mất đi ý thức. Ta đã giao chiến với hai tên zuku, bị thương nặng và người cứu ta là Kenshin. Chẳng nhẽ hắn đưa ta về đây? Và mùi trầm hương thoang thoảng này có là do đây là phòng của hắn?
Phòng của thiếu gia độc nhất nhà Sonozako lại vừa hẹp vừa đơn giản thế này đúng là thật khiến người ta kinh ngạc.
- Tỉnh rồi sao? – Giọng nói trầm trầm của Kenshin nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ của ta.
Hắn khép cửa, đặt cái khay lên bàn và cầm lấy cốc sữa trên đó đưa cho ta.
Ta đón lấy và uống không một chút khách khí. Cổ họng ta đang khô khốc lắm đây và ta chẳng có thứ gọi là sĩ diện như Emi.
- Là ngươi đã cứu ta? – Ta vừa liếm cánh môi vừa hỏi.
Kenshin lắc đầu
- Vậy sao? – Ta chép miệng – Thật may là như thế! Bởi cho dù là thật thì nó cũng chẳng khiến ta mang ơn ngươi mà quên đi hận thù với ngươi đâu! Ta không cầu cứu ngươi, là ngươi tự ý, thế nên ta sẽ không cảm ơn!
Hắn ta bật cười, ngồi xuống ghế, làm một bộ mặt nghiêm túc rồi hỏi:
- Sao cô không hỏi ngoài ta ra, còn có ai hay không? Bóng ngươi đó, hẳn là cô cũng nhìn thấy!
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
Bóng hình đó, ta cứ ngỡ mình nhìn nhầm.
Bóng hình của một người đã chết!
Bóng hình của Ryan!
Ryan, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào đều giống như thần hộ mệnh của Emi vậy. Trước đây hay bây giờ Ryan không bao giờ bỏ mặc Emi, vẫn cứ bảo vệ Emi một cách âm thầm như vậy. Nếu như anh ta biết, Emi bây giờ không còn nữa thì anh ta sẽ ra sao nhỉ? Hẳn là đau lòng lắm, hồi sinh chỉ vì cô em gái, thế mà bây giờ cô ta đã tự phong bế mình rồi. À quên, không phải hồi sinh, bởi vì có lẽ Ryan chưa bao giờ chết.
Ryan còn sống!
Tất nhiên, đó chỉ là suy đoán của ta. Bóng người đó rất có thể là do kẻ khác giả danh lắm chứ.
- Anh trai ta còn sống sao? – Bỗng dưng ta có chút hồi hộp.
Kenshin chau mày, có vẻ như không hài lòng. Đôi bàn tay hắn đan lại và hơi thở dường như nặng hơn.
- Cô hy vọng hắn ta sống sao? Cô đâu phải là Emi?
- Đương nhiên! Ta hy vọng Ryan sống hệt như hy vọng ngươi chết đi! – Ta gằn giọng, không che giấu sự chán ghét trong giọng nói.
- Thật đáng tiếc! – Kenshin cười nguy hiểm, dường như là do bị câu nói của ta chọc giận – Cho dù hắn ta còn sống thật thì cũng chỉ giống như một con chuột, bởi vì cô đang lấy thân phận của hắn!
Ta bật cười khanh khách:
- Chỉ là thân phận, ta hoàn toàn có thể hoàn trả!
- Cô có vẻ vui mừng quá! Nhưng tôi cho cô hay, Misuzu không dùng dễ đâu!
Ta trừng mắt nhìn Kenshin, nụ cười trên môi vì sự kinh ngạc mà trở nên cứng ngắc. Hắn ta…sao có thể biết?
- Sao vậy? Giật mình? – Hắn ta cười khẩy, có vẻ như hắn thấy rất thú vị khi thấy ta dễ dàng bị bóc mẽ- Nhớ lấy, ta chưa từng cứu cô, người ta cứu là Emi! Đừng bao giờ tự đắc nghĩ rằng có thể qua mặt ta!
- Sao ngươi có thể biết được Misuzu là ta? – Ta khó hiểu, dần mất bình tĩnh. Cứ nghĩ đến thái độ trêu đùa, cợt nhả với Misuzu của hắn làm ta không thể không nghĩ hắn đã nhận ra từ trước. Chỉ là, bằng cách nào? Hắn thật sự đáng gờm như vậy sao?
- Phải rồi, ta đôi khi cũng tự hỏi sao mình có thể nhận ra Emi! – Đôi mắt đen của hắn cụp xuống, những lọn tóc vì gió từ cửa sổ mà khẽ đung đưa.
Ta nhíu mày. Thái độ của hắn bây giờ…rất khác so với ban nãy. Hắn đang nói với Emi sao? Nói với Emi đã tự phong bế?
Thật đáng cười, đúng là một tên không biết xấu hổ. Bây giờ hắn trưng ra cái vẻ này, định diễn cho ai xem chứ!
- Kenshin, sao ngươi lại chĩa mũi nhọn về gia đình ta chứ? – Ta chuyển chủ đề, dò hỏi.
Hắn nhìn ta rồi lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ, chính xác là nhìn về phía chiếc chuông gió đang rung rinh trên đó. Đằng xa là là khu rừng phủ đầy tuyết trắng. Trong không gian đang tĩnh lặng này, những tiếng leng keng trong trẻo của nó đột nhiên trở nên quỷ dị.
- Không phải nhắm vào gia đình Emi! – Đôi mắt hắn vẫn đăm đăm nhìn vào chiếc chuông gió – Là vì gia đình đó có chỗ đứng trong giới pháp sư thôi!
Vậy thì sao? – Ta tự hỏi
- Mẹ ta là phù thủy lai, đã vậy lại có quan hệ với một pháp sư bóng tối thế nên bà ấy bị giới phù thủy săn đuổi. Bố của ta là pháp sư bóng tối, lại có dây dưa với Tsura nên cũng bị giới pháp sư truy đuổi. Cuối cùng, họ cũng chết!
- Vậy ra ngươi đang trả thù đời! – Ta mỉa mai – Lí do của ngươi cũng hay ho quá!
Kenshin hừ lạnh, ánh mắt vẫn không dời chiếc chuông gió:
- Ta mới chỉ làm bố Emi bị thương một chút mà Emi đã hận ta như vậy. Cô nói xem, Kenshin năm xưa nghĩ gì khi thấy cái đầu của bố mình rơi cạnh chân và thấy mẹ mình quằn quại vì bị thiêu sống hả? Kenshin khi ấy mới chỉ mới có 6 tuổi thôi! – Đôi mắt đen của hắn đột ngột nhắm lại.
Ta hơi chấn động một chút nhưng vẫn giữ thái độ dửng dưng:
- Vậy ra ngươi là một Pháp thủy! Nhưng bây giờ ta mới biết là tin đồn đúng là không thể tin, Kenshin 6 tuổi mới mất bố mẹ. Vậy mà thiên hạ lại đồn 4 tuổi ngươi đã giết được quái vật!
Kenshin phì cười sau đó dường như không nhịn được nên bật cười thành tiếng. Lần đầu tiên ta thấy hắn cười tự nhiên như vậy.
- Nói Pháp thủy thì hơi quá! Dù sao ta cũng không có khả năng nhìn thấy trước tương lai!
Biết được mục đích. Ta đứng dậy, bước ra phía cánh cửa. Những vết thương ban nãy đã đóng thành vảy băng, sắp lành và không còn đau nữa. Tuy không biết đây là nơi nào nhưng không đến nỗi là ta không tìm được đường về. Thế nên, bằng cách nhanh nhất, ta dời khỏi đó. Mà Kenshin cũng không làm khó ta. Ta đã từng nói ta ghét ở cạnh Kenshin, ngoài những lí do kia vẫn còn một lí do nữa. Đó là cảm giác tim đập không thể kiểm soát và mạnh máu dường như sôi lên, nó khiến ta sợ hãi và thúc giục ta rời khỏi hắn.
Dù sao bây giờ ta cũng đã biết được mục đích của Kenshin, từ đó cũng hiểu hắn cũng cần thời gian. Trong khoảng thời gian đó, nhất định ta phải xác minh về cái chết của Ryan, về tam chủng thần khí. Nhất là khi lão Ichida đang có dấu hiệu trở mặt thì ta càng phải đề phòng, tuyệt đối không thể khinh xuất như vậy nữa!
Chap này chán quá, đọc đi đọc lại vẫn ko thấy xuôi =_= . Tác giả sẽ cố gắng, ra nhanh và chất lượng. Hic