2 Review: Sawada Emi – cô gái khuyết thiếu về tâm hồn lẫn sức mạnh (không phải chương chính chuyện)
Truyện xưa kể về một Hoàng tử và một nàng Lọ lem yêu nhau tha thiết. Trải qua nhiều sóng gió, gian truân của số phận, họ đã đến được với nhau và sống trong hạnh phúc tràn ngập. Thế nhưng kết tinh tình yêu của họ lại bị nguyền rủa – một đứa trẻ khuyết tật ra đời – Sawada Emi – công nương duy nhất của thế giới pháp sư.
Viết review về nhân vật nữ chính này, tác giả đã rất đau đầu bởi vì mọi suy nghĩ lần tính cách của Emi đều đã được thể hiện rất rõ ràng trong truyện rồi. Nhưng nếu viết review mà không có nhân vật chính thì hơi kì bởi vậy Suzu đã cầm bút lên và viết.
Như đã nói, truyện được viết theo ngôi thứ nhất, dưới cái nhìn của Emi. Nhưng nếu để ý mọi người sẽ nhật thấy, toàn bộ nội dung câu truyện chính vì thế đều không khách quan, thậm chí mà những lời Emi tự nhận xét về mình cũng không khách quan nốt. Vậy nên Suzu sẽ viết về Emi dưới cái nhìn của người viết.
Thành thật mà nói Emi là công nương, nhưng bản thân cô ấy không có một đặc điểm gì chứng tỏ mình là người đứng trong Hoàng tộc cả. Cô ấy không mấy dịu dàng, tất nhiên là càng không có một chút gì gọi là tao nhã, quý phái, nói thẳng là cô ấy khá du côn. Trong đầu cô ấy có chứa hàng tỉ suy nghĩ ngớ ngẩn và cô ấy còn hay văng tục nữa. Có thể mọi người suy nghĩ rằng Emi như thế là sống thực với bản thân, không chịu bất cứ chi phối hay sự rằng buộc của bất cứ một quy tắc nào mà một công nương cần phải có. Nhưng xin lỗi ạ, theo Suzu thì Emi chỉ làm màu thôi. Cô ấy chẳng khác gì mấy cô nàng tiểu thư ương bướng, ngỗ nghịch thậm chí có thể nói là thiếu giáo dục nhưng hay ở chỗ là cô ấy hay tự lừa mình dối người, cô ấy khoác lên người một vỏ bọc đáng thương, không ngừng than vãn và ca cẩm cốt để lấy sự thương hại, đồng tình của kẻ khác, che giấu đi bản chất ích kỉ, hay dố kị, hay so sánh và sắn sàng làm việc xấu bên trong.
Well, chẳng hắn là các bạn đều giật mình? Tin Suzu đi, thử lật lại các chap truyện đầu mà xem suy nghĩ của Emi, các bạn sẽ có ngay câu trả lời.
Ừm tất nhiên, Suzu thích Emi vì chính điều đó. Mẫu người như cô ấy trên đời này không thiếu, rất nhiều là đằng khác. Vậy nên Emi rất thật và Suzu thích.
Nếu để ý kĩ, mọi người sẽ thấy Suzu hay miêu tả đôi mắt của hai nhân vật chính, trong đó Emi có đôi mắt màu hổ phách kiêu hãnh và cao quý hệt như người ba rất được kính trọng của mình nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đó là một nét rất buồn.
Có lẽ mọi người sẽ thấy mâu thuẫn, nhưng bên trên mới chỉ là dạo đầu về Emi thôi, bản chất con người vốn rất phức tạp, nội tâm con người lại càng phức tạp hơn. Và những gì mà Suzu đã nhận xét bên trên chỉ là một phần trong hỗn hợp phức tạp ấy.
Đầu tiên hãy xét về thân thế của Emi, cô ấy là con gái của Bá tước điện hạ và con gái của Cựu thống lĩnh Kị pháp, là công nương duy nhất của thế giới pháp sư, là em gái song sinh của một công tước mang trong mình 5 nguyên tố, có Bác trai là Nam thần Bệ hạ đương nhiệm, bác gái là Nữ thần Nương Nương đương nhiệm nữa.
Hừm, đó hẳn là một gia thế đáng ngưỡng mộ, một thân phận không phải cứ mơ là có được. Nhưng có lẽ ông trời không có cho ai hoàn hảo cả nên Emi khuyết tật. Chính vì điều này mà người đời kì thị cô, khinh ghét cô. Sự kì thị, khinh ghét ấy sâu sắc đến mức ngay cả quyền lực tối cao của người thân và vương vị công nương mà cô có cũng không thể xóa nhóa được. Và đến đây Suzu có thể chắc chắn một điều rằng, Emi bị trói buộc bởi những nguyên tắc và quy củ rất nhiều, nhất là sự soi mói của người đời. Đã vậy, cô gái ấy lại lớn lên trong sự “ghẻ lạnh” của cha mẹ và sự “xa cách” của anh anh trai.
Nếu nói Ryan là một ngôi sao sáng, rất sáng thì Emi là một ngôi sao màu đen, chìm lìm vào bóng tối vô tận. Lí do khiến Suzu còn có thể gọi Emi là ngôi sao bởi vì ít nhất cô ấy còn có quyền lực. Quyền lực không thể khiến người đời ngừng khinh bỉ cô nhưng ít nhất vẫn cho cô lí do để cô tiếp tục sống, theo cách mà những kẻ não rỗng trong giới quý tộc vẫn thế: ích kỉ, đố kị và xấu xa.
Emi chỉ là một cô gái còn rất trẻ thôi (đầu truyện 16 – cuối truyện 20). cô ấy khó mà có thể có chính kiến để phân biệt phải trái được, nhất là khi cô lớn lên trong môi trường khắc nghiệt đầy gian dối với ý nghĩ là mình đã bị bỏ rơi và cô cô độc. Chính vì cô độc nên Emi khát cầu sự yêu thương và sẵn sàng làm tổn hại bản thân để có nó, song Emi cũng cần sự thương hại nữa, đó là lí do cô ấy luôn khoác ình vẻ đáng thương đó. Đê rồi, dần dà, cô ấy bị sự cô độc và nỗi đau bào mòn, đến nỗi cô trở nên lạc lối.
Thật may là Emi sợ chết, có lẽ chính xác hơn là cô ấy sợ bị rơi vào địa ngục, nơi con khủng khiếp hơn cuộc sống hiện tại của cô. Nhưng hẳn là cô ấy cũng không ham sống, bằng chứng là Emi chẳng bao giờ ngần ngại làm bị thương bản thân để đổi lấy vài tia thương hại của kẻ khác, ừm có thể một phần là do cô ấy không biết đau nữa.
Với một người con gái nhưu thế, người yêu cô gấy hẳn phải là một con người đặc biệt. Thế nên Suzu đem đến cho Emi Kenshin – người có thể đạp đổ mọi định kiến để yêu cô ấy. Theo tình tiết thì tình yêu khiến cô ấy trở nên đa cảm hơn và cũng mạnh mẽ hơn song tình yêu ấy lại không đẹp như ba mẹ cô ấy. Ban đầu nó chứa đựng những suy tính, mưu mô và giả dối của người con trai đầy lòng hận thù. Đó cũng chính là lí do khiến tình yêu vốn có thể đẹp biến thành nỗi hận cùng cực, đẩy hai con người ấy ra xa.
” Người độc ác nhất không phải là người nói lời từ chối mà là người trao hi vọng để rồi lại chính tay đập tan hi vọng ấy!”
Emi đã yêu Kenshin hết lòng. Trong cả một quá trình dài, cô gái ấy thích, chối bỏ rồi yêu. Dường như cô ấy đã trưởng thành hơn, biết nghĩ cho người khác hơn kể từ khi có tình yêu ấy nhưng Kenshin lại đập nát nó, khiến cô như người bị rơi xuống vực không đáy.
Trái tim lạnh lẽo hóa băng, yêu biến hận và tâm tình cũng biến đổi. Độc ác ơn, ích kỉ hơn và gian xảo hơn, cô ấy vứt bỏ cái tôi còn có chút thiện lương của mình để trở thành một con người mới. Và lực chọn đấy trở nên lầm lạc hơn bao giờ hết khi cô ấy gây hại đến rất nhiều người.
Thật may, cô ấy có hối hận, tuy rằng cuối cùng vẫn phải trả giá bằng cái “chết”!
Ban đầu, kết cục được định sẵn là Emi sẽ như vậy mà chết, Kenshin sẽ ôm hối hận cho đến cuối cuộc đời. Nhưng Suzu cảm thấy kết cục như vậy quá bi kịch, Suzu viết truyện buồn không phải để lấy nước mắt người đọc mà là mong mọi người có thể tránh đi nhưng nỗi buồn đó nếu chẳng may gặp phải trong cuộc sống. Nếu Emi cứ như vậy mà chết thì quá tiêu cực, vậy nên Suzu cho cô ấy có cơ hội làm lại!
Tại sao thứ có thể cứu Emi là mắt rồng ư? Theo truyền thuyết, mắt rồng khiến người ta có thể thấy được mọi thứ ta muốn thấy, thấu được mọi thứ mà ta muốn thấu. Emi và có lẽ là cả rất nhiều người đã lầm lối đó cần một con mắt như vậy, nhìn mọi thứ với cái nhìn khách quan, chất thực nhất; đặt mình vào vị trí những người mình đánh giá đẻ thấu được nội tâm họ. Có như vậy mói có thể hạnh phúc!
Vài dòng về Emi – dưới cái nhìn của Suzu !