Chuyện Tình "Sầu Riêng"

Chương 3



9.

Sáng hôm sau, ta vội vã ôm trái sầu riêng tới Thái Y viện.

Nhưng Yến Kỳ đã trở về phủ rồi.

Ta đành phải đến phủ Trung Dũng Hầu.

Tuy ta là công chúa nhưng phụ hoàng cũng không quản thúc ta nghiêm khắc, muốn ra khỏi cung thì chỉ cần mang theo thị vệ bảo vệ là được.

Ta được ưu ái như vậy, công lao đều thuộc về mẫu hậu cả.

Trước kia, phụ hoàng chỉ yêu thương các hoàng tử thôi, nhưng mẫu hậu ta đã hết lòng ủng hộ phụ hoàng, ngày đêm bên cạnh, giúp phụ hoàng bày mưu tính kế giữ gìn giang sơn, cùng phụ hoàng vào sinh ra tử hết lần này tới lần khác.

Hai người bọn họ hỗ trợ nhau, dìu dắt nhau bước lên ngôi vị cao nhất. Sau khi lên ngôi, chuyện đầu tiên phụ hoàng làm là phong mẫu hậu làm hoàng hậu, dọn sạch hậu cung. Cả hậu cung trăm ngàn mỹ nhân giai lệ đều giải tán, chỉ còn lại một mình mẫu hậu.

Mà mẫu hậu, sau khi trở thành hoàng hậu đã vận dụng trí tuệ của mình cải thiện thủy lợi của quốc gia, cải tiến các loại nông cụ, gia tăng năng suất. Đồng thời, dưới danh nghĩa của bà còn xây một trường học lớn, kêu gọi tất cả nữ nhân trong thiên hạ bước ra ngoài đi học.

Thậm chí, bà còn muốn thiêu hủy những loại sách như “Nữ nhân”, “Huấn luyện nữ nhân”, “Nữ nhi truyện”, những quyển sách nhằm hạ thấp nữ nhân. Cũng chính vì chuyện này mà các triều thần bàn luận sôi nổi, còn ở trước mặt phụ hoàng ta vạch tội mẫu hậu.

Bọn họ nói mẫu hậu làm rối loạn triều cương, đảo loạn luân thường, là yêu nữ hạ phàm gây họa cho nhân gian, bọn họ không chỉ muốn phụ hoàng phế mẫu hậu mà còn muốn ngài ép chết mẫu hậu.

Nhưng phụ hoàng vẫn luôn đứng phía trước bảo vệ mẫu hậu, nửa bước cũng không lùi.

Mẫu hậu không nhẫn tâm nhìn phụ hoàng ngày ngày phải chịu áp lực, cuối cùng đành phải nhượng bộ, chỉ thiêu hủy vài quyển nhưng tất cả những loại sách nói trên đều không được phép dạy ở trường học.

Cũng nhờ vào mẫu hậu mà dưới thời cai trị của phụ hoàng, phong tục của đất nước đã thay đổi nhiều, dân tình ngày càng cởi mở.

Tuy nữ nhân trong thiên hạ vẫn chưa thể tự do như nam nhân nhưng ít nhất bọn họ đã tự do hơn trước, được học chữ và có cái nhìn toàn vẹn hơn về thế giới bên ngoài.

Gần đây, mẫu hậu còn yêu cầu cho nữ nhân tham gia thi cử, không biết chừng trong tương lai sẽ có nữ nhân làm quan trong triều.

10.

Sau khi rời khỏi cung, ngồi xe ngựa thêm nửa giờ thì đến phủ Trung Dũng Hầu.

Từ nhỏ, ta đã thường xuyên ghé qua chơi nên rất rành đường đi, ta lẻn vào phủ mà không ai phát hiện.

Ta ôm trái sầu riêng hào hứng đi về phía phòng của Yến Kỳ, nhưng vừa tới cửa sân đã bắt gặp hắn đang luyện công.

"Sao ngươi lại ra đây luyện công?"

Yến Kỳ thấy ta thì hơi kinh ngạc.

Ta ôm trái sầu riêng lắc lắc trước mặt hắn, vui vẻ nói.

"Ta mang sầu riêng đến cho ngươi nè, ngươi xem."

Yến Kỳ chán ghét nhìn trái sầu riêng, bước lại gần, hỏi.

"Ngươi dùng cái này để đập đầu ta? Cái này thật sự là trái cây à?"

“Đúng nha. Rất đặc biệt, phải không?"

Hắn nhíu mày.

"Mùi gì mà thối vậy?"

Trong lúc chúng ta đang nói chuyện thì nha hoàn và mấy tên lính canh cũng tò mò nhìn trái sầu riêng.

"Mùi thối thật đó công chúa, trái này thật sự có thể ăn sao?" Bọn họ bịt mũi hỏi.

"Ai chưa ăn sầu riêng thì chỉ ngửi mùi sẽ thấy rất thối, nhưng ăn rồi thì sẽ thấy rất thơm."

"Thật không?"

Yến Kỳ nửa tin nửa ngờ hỏi.

"Thật mà, ngươi ăn thử đi. Mẫu hậu ta rất thích đó, trái này do ta giành từ phía mẫu hậu về đó. Để ta lột cho ngươi ăn thử."

Nói xong, ta ôm trái sầu riêng bước vào phòng hắn, đặt lên bàn, bảo Xuân Chi và Thu Diệp cầm dao mở.

Hai người bọn họ đã làm vài lần, rất có kinh nghiệm.

Yến Kỳ đứng bên cạnh, nha hoàn với mấy tên sai vặt đứng ngoài cửa nhìn.

Xuân Chi và Thu Diệp vừa mở ra, một mùi thơm nồng nàn lan tỏa trong không khí.

Ta cầm một múi sầu riêng đưa tới trước mặt hắn.

"Yến Kỳ, ngươi mau nếm thử."

"Chờ chút! Ngươi… ngươi thay đổi rồi!"

Trên mặt Yến Kỳ tràn đầy khiếp sợ.

"Đây rõ ràng là… là phân, Lý Nguyệt Đường, nửa năm không gặp, sao ngươi lại trở thành người như vậy? Sao ngươi lại thích cái này?”

"Chết tiệt, đây là sầu riêng, ăn ngon lắm, ngươi mau thử đi."

Ta tiến thêm một bước.

Yến Kỳ xoay người lùi một bước.

"Tránh xa ta ra, thối quá.”

"Ăn xong thì sẽ không còn thối nữa, thật mà, ngon lắm đó, ngươi xem..."

Nói xong, ta cắn một miếng cho hắn xem.

Yến Kỳ cảm thấy buồn nôn, hắn cố nhịn xuống, quát.

"Đừng tới gần ta, Lý Nguyệt Đường!"

"Yến Kỳ..."

"Ngươi đừng qua đây!"

Ta ôm trái sầu riêng đuổi theo, Yến Kỳ sợ đến mức không tìm thấy cửa ra vào. Đám nha hoàn sai vặt chạy tán loạn. Hắn vậy mà nghĩ chỉ có thể chạy trốn mới bảo toàn được mạng sống.

Chỉ trong ba giây, bên ngoài sân, ngoại trừ Xuân Chi và Thu Diệp cũng chỉ còn sót lại mấy cái lá rụng rơi xào xạc.

Xuân Chi đứng bên cạnh ho khan.

"Công chúa, bọn họ đều không biết thưởng thức."

Sau đó, khắp phố lan truyền tin, nhà xí phủ Trung Dũng Hầu bị nổ, mùi thối lan ra cả ba con phố suốt mấy ngày liền. Tin tức chấn động này lập tức trở thành huyền thoại.

11.

Ta buồn bực ôm sầu riêng về cung.

Sau đó mang đến cung Giao Phương của mẫu hậu để ăn chung với bà.

Ta ăn đến bật cười thành tiếng.

Ăn ngon thật nha.

Tiếc là Yến Kỳ là một tên ngốc, không biết thưởng thức gì cả.

Lần sau hắn muốn ăn cũng không có mà ăn!

Tối đó, ta chìm vào giấc ngủ với hương vị ngọt ngào của sầu riêng nhưng hôm sau ta lại cực kỳ khó chịu.

Bởi vì ta nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

Lúc đó, Yến Kỳ nói ta thích ăn… phân.

Làm sao bây giờ? Hắn nghĩ vậy thật thì sẽ không đời nào thích ta.

Yến Kỳ…

Ta đau khổ ngồi trên xích đu, trong đầu đang tìm xem có câu thơ thất tình nào phù hợp không.

Nhưng lại càng thấy bi thương, bởi vì ta học quá kém, đến một câu thơ để trút buồn cũng không biết…

Haizzz…

Đang lúc buồn rầu thì một đôi giày đen thêu mây xuất hiện trong tầm mắt ta. Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Yến Kỳ đang đứng trước mặt.

"Lý Nguyệt Đường, ngươi ngồi ngây ngốc ở đây làm gì?"

Hắn mặc thường phục, tóc buộc đuôi ngựa cao rất ra dáng thiếu niên, đuôi mắt mang theo ý cười.

Ta ngây người hỏi.

"Yến Kỳ, sao ngươi lại ở đây?"

Yến Kỳ nắm lấy xích đu.

"Ta tới thỉnh an Thái hậu, để cho bà không lo lắng."

Ta lập tức đứng lên.

"Ta đi với ngươi."

Yến Kỳ chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.

"Nếu ngươi rảnh thì đi."

"Được."

Ta vui vẻ đi theo hắn đến cung của Thái hậu.

Đi được mấy bước thì ta chợt nhớ ra.

Thái hậu đâu có biết hắn bị thương, sao có thể lo lắng chứ?

Thái hậu đã lớn tuổi, ai cũng sợ bà lo lắng quá độ, nên lúc Yến Kỳ bị thương cũng không báo tin cho bà biết. Yến Kỳ có biết chuyện này không?

Dù gì thì cũng nên nói cho hắn biết, tránh để hắn tổn thương.

"Ngươi che miệng làm gì?"

Yến Kỳ nghiêng đầu nhìn ta.

"Miệng… miệng ta hơi ngứa."

Yến Kỳ: …

12.

Lần đầu tiên ta gặp Yến Kỳ là ở trong cung Thái hậu.

Năm đó hắn mới năm tuổi đã phải đến cung Từ An thỉnh an Thái hậu.

Đó cũng là lần đầu tiên ta thấy một tiểu ca ca đẹp trai tài giỏi.

Sau đó, lúc nào ta cũng bám theo sau lưng hắn, có nói gì thì cũng vậy.

Thái hậu đã cười không ngớt khi nhìn thấy chuyện đó, cầm tay Yến Kỳ trêu hắn là tiểu lang quân của ta, còn hỏi hắn có nguyện ý làm phò mã hay không.

Năm đó, hắn chỉ mới năm tuổi, phò mã là gì cũng chẳng biết, chỉ biết gật gật đầu.

"Được! Được! Yến Kỳ đồng ý!"

Từ đó, Yến Kỳ thường xuyên đến Từ An cung.

Thái hậu rất thích ăn đồ ngọt nên thường lén ăn thêm. Thái y xem xét tình trạng của bà, sau đó yêu cầu phải kiểm soát chặt chẽ khẩu phần ăn của bà, nếu không sức khỏe của bà sẽ bị ảnh hưởng.

"Thái hậu, chúng ta đi xem vẹt đi?"

Ta vui vẻ nói rồi kéo bà đi.

Sau đó, sự chú ý của bà lập tức bị ta thu hút.

Thái hậu rất thích vẹt, có những con vẹt biết nói chuyện, thỉnh thoảng còn mắng người, lần nào cũng vậy, dù bị vẹt mắng thì bà cũng chỉ bật cười.

Trêu chán con vẹt, Thái hậu đã thấm mệt, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

Trước khi Yến Kỳ và ta rời khỏi thì bà đột nhiên nắm tay hai chúng ta, bà cầm tay chúng ta đặt lên nhau. Đôi mắt bà hiện lên vài tia hưng phấn.

Mấy năm trước, trí nhớ của Thái hậu bắt đầu suy giảm, có lúc bà nhớ rõ từng chuyện trong quá khứ, có lúc bà lại không nhớ ra mình là ai. Nhưng dù quên hay nhớ thì bà vẫn luôn nhớ một chuyện, đó là thích mai mối cho người khác.

Từ sau khi ta chào đời, Thái hậu đã mai mối ta cho rất nhiều người, còn đòi làm mai cho cả thái giám, cung nữ, Phương cô cô, Xuân Chi, Thu Diệp.

Không phải là ta không thích, chỉ là mong bà làm mai Yến Kỳ cho ta.

Cuối cùng thì ngày này cũng tới.

Trong lòng ta vui sướng tột cùng.

Chỉ có Yến Kỳ bên cạnh cau mày hỏi.

"Thái hậu?"

Thái hậu vỗ lên hai tay đang chồng lên nhau của chúng ta.

"Hai ngươi là người một nhà, đây là nữ nhi của ngươi, A Nha."

Mặt ta cứng đờ.

A Nha? Đây chẳng phải nhũ danh của tiểu cô cô ta sao?

Chuyện gì vậy? Thái hậu nghĩ Yến Kỳ là phụ thân ta hả?

Đáp lại Thái hậu là hai khuôn mặt đầy bối rối.

"A Nha, trở về là tốt rồi, đừng giận nữa, mau gọi một tiếng phụ hoàng đi."

Tiểu cô cô là nữ nhi nhỏ nhất của Tiên đế, năm 16 tuổi đã bị gả đến Tân Cương.

Nghe nói trước khi cô cô đi đã cãi nhau với Tiên đế, quan hệ cũng vì đó mà tệ đi rất nhiều. Sau khi cô cô đi, Thái hậu đã buồn đến sinh bệnh trong một khoảng thời gian rất dài.

Thái hậu hứa với cô cô, một ngày nào đó sẽ đón cô cô về, nhưng ai cũng biết, đó là chuyện không bao giờ có thể xảy ra. Cô cô đã qua đời trong một lần bệnh nặng.

"Mau, mau gọi phụ hoàng.”

Ánh mắt Thái hậu tha thiết hơn.

Yến Kỳ đứng một bên mỉm cười, liếc nhìn ta.

"Mau gọi phụ hoàng, Lý Nguyệt Đường, ngươi phải nghe lời Thái hậu."

Phương cô cô cũng nói thêm.

"Công chúa, cầu xin công chúa, đừng làm Thái hậu thất vọng."

Thái hậu quay sang Yến Kỳ nói.

"Sau này ngươi cũng phải đối xử tốt với nó, biết không?"

"Được, ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng."

Yến Kỳ nhịn cười, vươn tay xoa xoa đầu ta.

“Nữ nhi ngoan.”

Ta bị nghẹn, không nói ra được lời nào.

Sao ta có thể gọi hắn là phụ hoàng chứ?

Yến Kỳ hắn dám xem ta là nữ nhi hắn?

Nhưng nhìn ánh mặt mong đợi của Thái hậu, ta không muốn để bà thất vọng, ta cố mở miệng gọi "Phụ hoàng".

Nghe ta gọi, Yến Kỳ cười lớn.

Thái hậu cũng hài lòng mỉm cười.

"Tốt lắm, tốt lắm! Phụ thân và nữ nhi phải như vậy."

Sau khi rời khỏi cung Từ An, ta cảm thấy tâm trạng mình càng lúc càng tệ.

Yến Kỳ chậm rãi đi theo ta.

"Nữ nhi ngoan, ngươi sao vậy?"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

"Yến Kỳ, ta không phải nữ nhi của ngươi!"

Nói xong, ta nổi giận chạy về cung.

Đêm đó, ta mơ thấy ác mộng. Trong mơ, ta thật sự trở thành nữ nhi của Yến Kỳ, bị hắn gả đến một nơi rất xa. Ta gào thét khản cổ nhưng không ai nhìn ta. Nửa đêm hôm đó, ta giật mình tỉnh giấc, nha hoàn trong cung khuyên thế nào ta cũng không dám ngủ tiếp.

Ta cứ ngồi như vậy đến sáng.

Cũng vì vậy mà ta ngủ suốt cả ngày hôm sau