Mẫu hậu nói Yến Kỳ ra biên giới đánh giặc bảo vệ tổ quốc rất nguy hiểm và gian khổ. Ta nghĩ Yến Kỳ đã cố gắng đến mức đó, ta không thể bị tụt lại phía sau được. Từ hôm đó ta bắt đầu cố gắng học hành hơn, thơ văn, số học, đá cầu ta đều nỗ lực hơn.
Thu đi đông lại đến.
Trong vườn, hoa cúc đã nở rồi tàn, hoa mai lại nở rộ lần nữa.
Dần dần, ta đã thay đổi nhiều hơn, ta đọc sách càng ngày càng tiến bộ, còn nhận được nhiều lời khen từ sư phụ.
Khi chơi đá cầu với các cung nữ, ta từ thua thảm hại đến bây giờ cũng đã thắng họ được khá nhiều lần. Hiện tại khi chơi, 1 nửa ván là ta thắng.
Vào ngày đông chí, tỷ tỷ vội vàng chạy đến cung tìm ta, tỷ ấy vội đến mức thở không ra hơi.
"Đường nhi, mau đi theo tỷ!"
Mẫu hậu xảy ra chuyện rồi.
Mẫu hậu ta tiếp tục cố gắng thay đổi những luật lệ trước đó. Mẫu hậu muốn nữ nhân trong thiên hạ được phép tham gia thi cử làm quan. Phụ hoàng vừa ban bố thánh chỉ đã vấp phải làn sóng phản đối khổng lồ từ phía bá quan văn võ trong triều. Khi ta và tỷ tỷ chạy đến bên ngoài Kim Lân điện thì mẫu hậu đã bị hàng trăm bá quan văn võ chỉ trích.
Bọn họ đều nói, nữ nhân thì phải ở nhà giúp phu quân dạy dỗ con cái, như vậy mới đúng với luân thường lẽ phải, sao có thể để họ ra ngoài lộ mặt? Lại còn muốn làm quan ư?
Nữ nhân đầu óc hạn hẹp, thiển cận, không hiểu chuyện quốc gia đại sự, học chữ đã khó rồi còn muốn làm quan?
Họ đều khẳng định, nữ nhân vô tài mới là có đức.
Dân tình càng nói càng kích động, truyền miệng cũng có, dâng tấu lên phụ hoàng cũng có. Thiếu chút nữa là đào mồ tổ tiên 3 đời của mẫu hậu dậy kể tội.
Mẫu hậu ta mặt không đổi sắc, đứng thẳng người trên bậc thềm cao nhất.
"Nói năn móc mỉa, chua chát như vậy mà xứng làm học giả, học sĩ, thật buồn cười!."
"Các ngươi không để cho nữ nhân đi học thì làm sao họ biết chữ?"
"Các ngươi không để cho nữ nhân đi thi thì làm biết họ không xứng làm quan?"
"Các ngươi không để cho nữ nhân ra ngoài, nhốt học ở nhà rồi con chê bai họ thiển cận?”
"Các ngươi bắt ép nữ nhân tam tòng tứ đức vậy mà lại để cho nam nhân tam thê tứ thiếp?"
"Các ngươi nói nữ nhân phải giúp phu quân dạy con, chỉ nên để cho nam nhân ra đường làm Hầu, làm Tướng.”
"Các ngươi che miệng người ta, rồi gắn mác người ta câm. Các ngươi che mắt nữ nhân, sau đó chê họ mù. Các ngươi chặn mũi họ rồi bảo họ không thể ngửi."
"Các ngươi tước đoạt hết thảy mọi thứ của nữ nhân, sau đó lại kể lể họ chỉ biết phụ thuộc vào nam nhân.”
“Thử hỏi, đây là đạo lý gì chứ?”
"Nam nhân được học, được biết lễ nghĩa từ ngàn năm nay, vẫn có biết bao nhiêu tên lưu manh vô lại, bao nhiêu tên phản quốc, đạo đức giả đấy?"
"Nếu để nữ nhân được học hành, hiểu biết, để cho nữ ra ngoài, cho nữ nhân có cơ hội tham gia thi cử thì mười hay trăm năm sau, làm sao ngươi biết nữ nhân sẽ không thể làm Hầu, làm Tướng, không thể giúp đất nước giàu mạnh hơn? Sao ngươi dám khẳng định nữ nhân không thể trở thành hình mẫu cho quốc gia, không thể trở thành trụ cột cho đất nước?
"Các ngươi nói xem, vì lý do gì mà nữ nhân không nên được đi học và tham gia thi cử?"
"À, chẳng lẽ do các ngươi sợ, các ngươi lo sợ một ngày nào đó, nữ nhân mà các ngươi xem thường sẽ vượt mặt các ngươi đúng không?”
Mấy tên lão thần nghe mẫu hậu ta nói thẹn quá hóa giận, suýt ngất tại chỗ. Bọn họ gào thét.
"Yêu nữ! Hoàng hậu là một con yêu nữ, mụ ta chính là hậu duệ của Võ Tắc Thiên* muốn lập lại thời Võ Chu, giáng đoạn nhà Đường ta, mụ ta chính là yêu phi hại nước hại dân. Cầu xin bệ hạ suy xét lại.”
"Được, nếu sự thật này là điều mà các ngươi lo sợ, vậy Chu Cẩn Ninh ta hôm nay tình nguyện bị phế hậu tại đây, tự phế mình thành thứ dân, để ta xem các ngươi còn có thể nói gì nữa?"
"Mẫu hậu!" Ta vội vàng muốn xông tới nhưng bị tỷ tỷ ôm lại.
"Đừng qua đó, Đường nhi!"
"Tỷ tỷ" Ta khóc, ôm lấy tỷ tỷ.
Phụ hoàng hoảng hốt nhìn mẫu hậu, đám đại thần phía dưới vang lên mấy tiếng cười.
"A Ninh, nàng nói gì vậy?"
Mẫu hậu kiên định nhìn phụ hoàng
"Bệ hạ, ý thiếp đã quyết, thiếp nguyện đổi ngôi vị hoàng hậu, để nữ nhân trong thiên hạ có cơ hội phát triển, xin bệ hạ thành toàn."
Mấy tên đại thần thấy vậy hùa theo.
"Xin bệ hạ phế hậu!"
"Câm miệng!" Phụ hoàng gầm lên.
Mẫu hậu quỳ xuống
“Xin bệ hạ phế hậu."
Phụ hoàng muốn đỡ mẫu hậu dậy những mẫu hậu ngẩng đầu, nhìn phụ hoàng lắc đầu nhẹ một cái. Hai người nhìn nhau hồi lâu và như mọi khi, phụ hoàng ta vẫn là người nhận thua trước. Người ngồi xuống bậc thềm cạnh mẫu hậu nhìn sao cũng không nhận ra đây là hoàng đế của một quốc gia. Qua một hồi lâu, phụ hoàng nói.
"Được, trẫm đồng ý phế hậu nhưng không giáng xuống làm thứ dân. Hoàng tử còn nhỏ, hai công chưa chưa xuất giá, vẫn còn cần mẫu thân, tạm thời....."
Phụ hoàng dừng một chút, thở dài.
"Giáng hoàng hậu xuống làm tài nhân."
Mẫu hậu dập đầu.
"Cảm tạ long ân."
Sau khi bá quan văn võ ra về hết, ta và tỷ tỷ nhào vào lòng mẫu hậu, ôm người thật chặt, khóc không thành tiếng.
Mẫu hậu cười, lau nước mắt cho chúng ta, nhẹ nhàng hỏi.
"Đừng khóc, trong lòng ta rất vui mừng."
Sau ngày hôm đó, nước Tấn cũng không có thêm hoàng hậu nào khác.
Trong hoàng cung vẫn chỉ có duy nhất 1 nữ chủ nhân.
19
Đông đi xuân lại tới, sau đó, lại đến mùa hè.
Ngày tám tháng năm là ngày sinh nhật thứ mười lăm của ta.
Ta vui vẻ chờ đợi rất lâu, chờ đến khi lễ trưởng thành đã kết thúc, trời cũng đã tối rồi mà Yến Kỳ cũng không xuất hiện.
Tên Yến Kỳ đáng ghét, hắn dám gạt ta. Hắn nói nhất định sẽ về trước lễ trưởng thành của ta. Hắn vậy mà dám thất hứa. Aaaa! Ta cầu trời cho mấy kẻ nuốt lời sẽ biến thành heo, càng ngày càng mập, khi trở về sẽ là một con heo.
Ta ngồi trong phòng, cầm bút vẽ con heo Yến Kỳ.
Càng vẽ càng sống động, Yến Kỳ trong tranh mập mạp, đôi chân múp míp dậm xuống đất, trên đỉnh đầu giận đến bốc hỏa. Ta không nhịn được cười to. Bỗng nhiên sau tai ta truyền đến một làn hơi.
"Ngươi đang vẽ ta à?"
Ta quay đầu lại thì thấy Yến Kỳ đang đứng sau lưng ta.
"......... Yến Kỳ?!"
Ta giật mình vò bức tranh trên bàn thành một cục, ý đồ muốn tiêu hủy chứng cứ.
"Sao ngươi… ngươi quay về rồi?"
Ta lúng túng cười nói sang chuyện khác.
"Ta về để giữ lời hứa với nha đầu ngốc nào đó."
"Nhưng đã trễ thế này, ngươi vào đây bằng cách nào?"
Cổng thành đã đóng từ lâu rồi.
“Tỷ tỷ ngươi cho ta vào."
Hắn vừa nói, vừa móc từ trong túi ra đưa ta thứ gì đó.
"Đây, quà tặng ngươi đó."
Đó là một cây trâm cài màu đỏ rất đẹp, phía trên chạm hoa tinh xảo, hoa văn và màu sắc đều rất khác so với những loại ta từng thấy qua.
Ta kích động nhận lấy cây trâm.
"Aaaa, Yến Kỳ, cám ơn ngươi, ta rất thích nó."
Hắn hắng giọng một cái.
"Ngươi thích thì tốt rồi, cái này ta nhặt được ở trên đèo Vọng Nhạc đó."
Ta nhìn cây trâm xinh đẹp trong tay, kinh ngạc nói.
"Sao người ta để mất được, đúng là không cẩn thận gì hết! Yến kỳ, quà này ta không thể nhận được, người làm mất chắc chắn là tiếc lắm, ngươi đem nó trả lại đi..."
Ta chưa nói xong ngoài cửa đã vang lên tiếng hét.
Ta xoay người lại nhìn, thấy mẫu hậu ngoài cửa, suýt nữa té nhào. Ba người chúng ta trố mắt nhìn nhau.
“Mẫu hậu, ngươi đến đây lúc nào vậy?"
Ta kinh ngạc hỏi.
Mẫu hậu ta cười lúng túng. Yến Kỳ vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Vi thần tham kiến hoàng hậu nương nương."
Mẫu hậu đứng thẳng người dậy, sửa hai ống tay áo một chút.
"Yến kỳ, ngươi thật là to gan, đêm khuya lại dám xông vào cấm cung......."
Ta vội vàng ngăn cản trước mặt Yến Kỳ.
“Mẫu hậu, Yến Kỳ hắn......"
Ta chưa kịp nói hết câu, mẫu hậu đã ghé đầu nói nhỏ.
"Đi cửa sau, mau lên!"
Yến Kỳ không nhịn được cười ra tiếng.
"Tạ ơn nương nương."
Nói xong liền xoay người muốn rời đi. Ta kéo hắn nói.
"Yến Kỳ, còn cái này…”
Yến Kỳ ấn lên trán ta.
"Ngu ngốc, cái này là ta mua, ngươi nhận đi."
“Ngươi mua?"
Ta còn đang hoang mang, Yến Kỳ đã nhảy ra cửa sổ, mất hút trong bóng tối bên ngoài. Ta quay đầu nhìn mẫu hậu, lại thấy ngoài cửa có thêm 2 người nữa ngã xuống đất.
Một người là tỷ tỷ, người kia là phụ hoàng. Tỷ tỷ ta bò dậy, phủi phủi tay.
"Con đứng không vững."
"Mẫu hậu, phụ hoàng, tỷ tỷ... mọi người sao lại tụ tập ở đây?”
“À sao nhỉ?"
"Ngắm trăng!"
"Ngắm sao!"
"Phơi nắng!"
Ba người nói cùng một lúc nhưng câu trả lời đều khác nhau. Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen thui. Trăng ở đâu ra, sao ở chỗ nào, giờ này mà còn có nắng hả?
"Ách...không còn sớm nữa, ta phải trở về chăm sóc đệ đệ của con."
Mẫu hậu vừa nói vừa đi mất.
Phụ hoàng: "Đúng đúng đúng, không còn sớm nữa, ta còn rất nhiều tấu chương phải đọc, ta đi đọc đây."
Tỷ tỷ: "Ta... ta... ta.."
Tỷ tỷ ấp úng “ta” mấy tiếng mới nói ra được một lý do.
"Ta về ngủ"
Tối nay mọi người bị làm sao vậy?
20.
Thao luật của Tấn quốc, khi hoàng tử và công chúa đến tuổi trưởng thành đều phải vào Hộ Quốc tự để cầu phúc cho thiên hạ trong bảy ngày, trong thời gian này bắt buộc phải có hoàng hậu đi cùng họ.
Mà bởi vì Tấn quốc hiện tại không có hoàng hậu nên tất nhiên việc này sẽ giao lại cho phi tần có địa vị cao nhất trong cung phụ trách. Mà cả cái hoàng cung hiện chỉ có một tài nhân là mẫu hậu cho nên dĩ nhiên là mẫu hậu sẽ đi cùng ta.
Ở Hộ Quốc tự ăn cơm chay bảy ngày, ta đã thèm ăn thịt tới mức mơ cũng thấy được ăn thịt.
Đêm đó ta và Yến Kỳ chỉ có thể lén lút gặp nhau một chút sau đó ta lại phải rời Kinh thành 7 ngày, ta chỉ hận không thể mọc cánh bay về gặp hắn.
Ai có ngờ sau khi ta vất vả trở lại khinh thành, lại nghe tin Yến Kỳ đã có hôn thê.
Tin đồn lan rộng đến mức ta không cần phải hỏi nhiều, ngoài đường mọi người đều bàn tán về chuyện đó.
Nghe nói tổ phụ của Yến Kỳ lúc còn trẻ trong một lần làm nhiệm vụ đã bị trọng thương, may mắn gặp được một lang trung cứu giúp, giữ được tính mạng, vậy nên đã lập nên hôn ước cho con họ. Nhưng không ngờ cả hai bên đều sinh ra con trai, vậy nên hôn ước này liền rơi xuống trên người tôn bối hai bên.
Sau này, thời thế thay đổi, Yến gia và gia đình lang trung kia mất liên lạc.
Hôn ước này cũng theo đó mà bị lãng quên.
Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ không bao giờ nhắc tới nữa, nhưng không ngờ cách đây năm ngày, có một cô gái đến nhờ vả, nàng ấy tự xưng là cháu gái của người lang trung năm đó.
Hóa ra là phụ mẫu của Vân gia đều đã qua đời, nàng ấy bơ vơ, không chốn nương thân, hết cách nên đành phải đến cầu xin sự giúp đỡ.
Yến gia xưa nay vốn nổi tiếng giữ lời hứa nên ngay khi xác nhận thân phận của nàng ấy, Yến lão gia tử ngay lập tức lập lại hôn ước. Yến Kỳ cũng vì lẽ đó mà có thêm 1 vị hôn thê. Chuyện này trong lúc ta ở Hộ Quốc tự đã lan truyền khắp kinh thành.
Dân chúng rối rít khen ngợi Yến gia không cậy quyền quý mà khinh khi kẻ nghèo khổ.
Chỉ có một mình ta sao khi nghe tin dữ một lúc lâu cũng không thể nào bình tĩnh lại được.
21.
Ta đợi nửa ngày trong cung, trước mặt là một bàn món ngon, nhưng không nuốt trôi. Xuân Chi nói.
"Công chúa, nô tỳ nghe được nữ nhân kia dựa vào hôn ước, cố ý làm huyên náo để cả thành đều biết là vì muốn bức Yến gia phải cưới nàng ấy."
Thu Diệp phụ họa nói.
"Nghe có người nói nàng ấy là người rất tâm cơ."
Xuân Chi: "Người như vậy sao có thể xứng đôi với Yến tướng quân trẻ tuổi, tài cao chứ?"
Ta khổ sở: "Dù sau thì nang ta cũng có hôn ước, với lại trên dưới Yến gia đều đã đồng ý."
Thu Diệp: "Nô tỳ đoán nàng ấy chỉ tham lam vinh hoa phú quý. Sao công chúa còn chưa đi gặp nàng ấy nữa? Nếu nàng ấy thật sự không xứng đôi với Yến tướng quân thì chẳng phải hôn sự này thiệt thòi cho Yến tướng quân quá hay sao?”
Ta mờ mịt ngẩng đầu: "Nhưng có..... Có được không?"
Xuân Chi kéo tay ta, gật đầu một cái: "Dĩ nhiên là được rồi công chúa."
22
Ta mơ mơ màng màng đi theo Xuân Chi và Thu Diệp xuất cung.
Sau khi hỏi thăm khắp nơi, rốt cuộc cũng tìm được cô nương thân cô thế cô họ Vân, Vân Tố Văn kia trong một y quán nhỏ.
Thành tây đột ngột xảy ra hỏa hoạn, đưa tới không ít người bị bỏng nặng.
Trong y quán sớm đã loạn cào cào cả lên. Vân Tố Văn đang chữa trị cho họ. Nàng ấy nghe tin có người đến tìm nàng thì lau mồ hôi trên trán, chỉ vào gian phòng bên ngoài nói.
"Trước mắt còn mấy bệnh nhân cần chữa trị khẩn cấp, xin các vị ra bên ngoài chờ ta một lát."
Nói xong, nàng ấy tiếp tục cúi đầu chữa trị vết thương cho bệnh nhân nọ. Người bị thương là một bà lão, phần lưng bị bỏng một mảng lớn, vết thương đầy những mảnh than cháy đen.
Nhìn qua quả thật rất đáng sợ.
Ta cảm giác lưng ta cũng bắt đầu đau. Tố Văn mặt không đổi sắc nghiêm túc xử lý vết thương, động tác vô cùng tỉ mỉ, chuyên nghiệp, không để ý có người đang chú tâm quan sát.
"Công chúa đừng xem nữa, chúng ta ra ngoài đợi đi."
Thu Diệp vội vàng che tầm mắt ta lại, đưa ta ra ngoài.
Ta ngồi trên cái ghế dài ở phòng bên ngoài, đợi một mạch từ trưa đến khi trời chạng vạng tối. Suốt ba giờ, ta nghiêm túc nhìn Vân Tố Văn cứu hết người này tới người khác, thậm chí nàng ấy cũng không ngừng tay uống chút nước nào.
Nàng ấy không mệt mỏi sao?
Ta chỉ ngồi ở chỗ này quan sát cũng đã cảm thấy mệt mỏi rồi.
Nàng ấy cũng không giống như không chịu nổi.
Có phải ta không nên đến đây hay không?
Trong lòng ta rối như tơ vò thì Vân Tố Văn bước ra.
Nàng ấy rửa tay chân kỹ càng, sửa sang lại tóc tai và y phục một chút. Sau đó đến trước mặt ta, cúi người hành lễ.
"Dân nữ Vân Tố Văn bái kiến Tĩnh An công chúa, vừa rồi đón tiếp chậm trễ, xin công chúa tha tội. Không biết công chúa đến tìm dân nữ có chuyện gì?"
Ta nhìn thấy cổ tay áo và váy của nàng dính đầy máu, tóc trên thái dương được vuốt gọn, ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng vậy. Nhưng vẻ mặt của nàng ấy vẫn rất thản nhiên, tư thế ung dung, cũng không có chút e ngại nào trước ta. So sánh một hồi, ta còn thua nàng ấy vài phần.
"Ta...Ta muốn..."
Ta khẩn trương siết chặt vạt áo, không biết nên mở miệng như thế nào.
Đang lúc căng thẳng thì có tiếng nói truyền tới.
"Lý Nguyệt Đường, ngươi đến đây làm gì?"
Vừa dứt lời, hắn đã gộp ba bước thành hai bước, vừa mới từ cửa thoát cái đã đi nhanh tới bên cạnh ta. Yến Kỳ kéo ta ra sau lưng hắn, vẻ mặt âm trầm nhìn Vân Tố Văn nói.
"Tố Văn, ngươi muốn làm gì nàng ấy? Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi nên cách xa công chúa ra một chút. Ta tuyệt đối không cưới ngươi, chút dã tâm này của ngươi tốt nhất nên buông bỏ đi!"
Ta vội vàng kéo Yến Kỳ: "Yến kỳ, ngươi hiểu lầm rồi, Vân cô nương nàng ấy....."
Tố Văn vẻ mặt bình tĩnh, không lộ ra chút biểu cảm nào, nhàn nhạt nói: "Nếu không có chuyện gì, ta xin phép đi làm việc trước."
Nói xong, nàng xoay người rời đi không thèm ngoảnh lại.
"Vân Tố Văn, ngươi có ý gì?"
Yến Kỳ có chút tức giận.
"Yến Kỳ, ngươi tức giận cái gì, là ta, chính ta đến tìm nàng ấy đấy?" Ta chột dạ nói.
Yến Kỳ bất động một lúc mới nói.
"Lý Nguyệt Đường, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, ngươi đừng có suy nghĩ nhiều."