Chuyện Tình "Sầu Riêng"

Chương 7



27.

Ta trằn trọc suốt đêm.

Sáng sớm hôm sau, Yến Kỳ xuất hiện ở hoàng cung của ta.

Hắn nắm lấy tay ta: “Lý Nguyệt Đường, ta đưa nàng đi.”

Đầu ta mơ hồ, lúc đó ta không thể nghĩ được gì cả.

Ta không thể tưởng tượng đến cuộc sống ta sẽ ra sao nếu ta rời nước Tấn đến Bắc Địch xa xôi và không bao giờ gặp lại phụ mẫu, tỷ tỷ, đệ đệ, hoàng tổ mẫu, Xuân Chi và Thu Diệp nữa.

Càng khó tưởng tượng hơn là ta sẽ không bao giờ gặp lại Yến Kỳ nữa.

Ta kéo tay Yến lại, gật đầu: “Yến Kỳ, ta đi cùng chàng.”

Yến Kỳ đưa ta rời đi theo cửa sau, mẫu thân đích thân mở cửa cung cho chúng ta.

"Đi đi, đi càng xa càng tốt."

Ta quay lại nhìn mẫu thân, nhìn bóng dáng bà ấy nhỏ dần, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.

“ Yến Kỳ, chúng ta đi đâu vậy?” Ta hỏi.

Yến Kỳ nắm tay ta, vẻ mặt kiên định: "Đi tới Vọng Nguyệt Quan. Đường nhi, ta sẽ trấn giữ biên giới Đại Tấn, ta nhất định sẽ trấn giữ nó."

28.

Chúng ta ngồi xe ngựa đến cổng thành, sau đó đổi ngựa và phi nước đại suốt chặng đường.

Đây là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa lâu như vậy, xương cốt ta rã rời.

Nhưng ta không hề phàn nàn một lời, ta chỉ ôm chặt eo Yến Kỳ không buông.



Chạy liên tục nửa ngày, cuối cùng Yến Kỳ cũng dừng lại, đưa ta đến quán trà ven đường nghỉ ngơi.

Ta khó chịu đến mức thậm chí không thể nuốt được trà thô và lương khô.

Sau khi ăn được vài miếng, ta lập tức cảm thấy buồn nôn.

Sợ làm bẩn quán trà, ta vội đứng dậy đi sang một bên.

Yến Kỳ vội vàng đi tới hỏi: "Sao vậy? Nàng khó chịu chỗ nào hả?"

Ta nôn khan mấy lần, đứng thẳng lên nói: “Không sao đâu.” Bên cạnh ta có một ông già đang ngồi bên mép ruộng thở dài.

Nhìn thấy mái tóc hoa râm và khuôn mặt buồn bã của ông, ta không khỏi bước tới hỏi: "Lão gia tử, ông bị sao vậy?"

Ông lão lắc đầu than thở: “Năm nay mưa không đủ nên mùa màng sắp thất bát, mà triều đình lại đánh thuế nặng. Một lần nộp thuế thì chỉ còn dư lại chút ít, cả nhà chúng ta chẳng còn bao nhiêu lương thực cả. Cháu trai ta mới ba tuổi cũng phải chịu đói cùng chúng ta..."

Ta đột nhiên không biết phải nói gì.

Sau một lúc im lặng, ta tháo ngọc bội bên hông đưa cho ông lão:

"Lão gia tử, cho ông cái này. Xuân Chi và Thu Diệp nói thứ này rất có giá trị, ông cầm lấy mà mua gạo, sẽ không bị đói đâu."

Ông lão ngây người. Trước khi ông ấy hoàn hồn thì ta đã quay người bỏ đi.

"Yến Kỳ, chúng ta đi thôi."

29.

Yến Kỳ thấy ta cưỡi ngựa không thoải mái, liền hỏi chủ quán trà xem có thể mua xe ngựa ở đâu.

Ông chủ mỉm cười nói: “Nơi này không có đâu, từ đây đi năm trăm dặm đến Tế Châu thành phía Bắc mới có.”

Thế là chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục cưỡi ngựa.

Yến Kỳ đã chạy chậm hơn để chiếu cố ta.

Trời dần tối, trước khi đến Tế Chậu thành, bọn ta tìm một thôn trang tá túc nhờ một đêm.

Khi ta vừa đến cổng thôn, một người phụ nữ mặc quần áo rách rưới, đầu tóc rối bù lao tới muốn bắt ta.

May mắn thay, bà ấy đã bị Yến Kỳ ngăn lại, bà ấy quay sang nắm lấy tay Yến Kỳ và hỏi: "Ngươi có thấy con trai ta không? Ngươi có thấy con trai ta không? Có thấy nó đâu không hả?"

Yến Kỳ cẩn thận bảo vệ ta, vừa đẩy người phụ nữ đó ra vừa nói: “Ta không nhìn thấy, người tìm người khác hỏi đi.”

Người phụ nữ không bỏ cuộc mà quay sang nói với ta: "Ngươi có thấy con trai ta không? Ngươi có thấy con trai ta không? Nói nhanh cho ta biết đi! Ngươi có thấy con trai ta không? Tại sao nó không về nhà?"

Ta sợ đến mức lắc đầu liên tục: “Ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy.”

Người phụ nữ tỏ vẻ đau buồn, khóc lóc thảm thiết: "Con ơi, con đã đi đâu rồi? Sao con chưa về? Mẹ chờ con mãi, con ơi!"

Yến Kỳ dẫn ta tránh khỏi người phụ nữ đó, đi vào trong thôn. Tìm một gia đình trong thôn để tá túc.



Nhưng không hiểu vì sao, tiếng khóc buồn bã của người phụ nữ luôn đọng lại trong tâm trí ta.

Ta hỏi chủ nhân ngôi nhà chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ ở cổng thôn.

Gia chủ tỏ ra buồn bã: “Chồng của người phụ nữ đó mất sớm, bà và con trai nương tựa vào nhau. Mấy năm trước, quan phủ tới chiêu binh và bắt con trai bà ấy đi đánh giặc, mấy tháng sau tiểu tử đó chết trận. Khi tin báo tử được truyền đến, bà ấy đã phát điên. Bà ấy không muốn tin rằng con trai mình đã chết nên ngày nào cũng đợi ở cổng thôn. Bà ấy cũng điên được ba năm rồi…”

Sắc mặt Yến Kỳ trầm xuống và hắn không nói nên lời trong một thời gian dài. Đêm đó, nụ cười trên khuôn mặt hắn không còn nữa, mà ta cũng không thể ngủ được.

30.

Sáng sớm hôm sau, Yến Kỳ để lại rất nhiều tiền cho chủ nhà và nhờ ông ấy giúp chăm sóc những người phụ nữ ở cổng thôn.

Khi chúng ta rời đi, người phụ nữ vẫn còn đứng ở cổng thôn lẩm bẩm một mình: "Con trai, con đã đi đâu vậy? Sớm quay lại nhé, con trai..."

Yến Kỳ và ta lại lên đường về phía bắc.

Sau một ngày hành trình, cuối cùng chúng ta cũng đến được Tế Châu thành.

Tình cờ gặp một đội đón dâu ở ngoài thành, chiếc kiệu đỏ lắc lư, trông thật náo nhiệt!

Yến Kỳ muốn làm ta vui nên hắn cười nói với ta: "Đường nhi, có người thành thân kìa, chúng ta cũng đi xin kẹo cưới cho vui nhé."

“Được.” Ta gượng cười.

Nhưng khi đến gần hơn, chúng ta nhận thấy thay vì là khuôn mặt tươi cười thì mọi người trong đội đều tỏ ra buồn bã.

Yến Kỳ dừng lại, kinh ngạc hỏi người qua đường bên cạnh: “Sao người nhà này thành hôn mà không vui vậy?”

Người qua đường lắc đầu: “Công tử là người ở nơi khác tới à?”

Yến Kỳ gật đầu.

Người qua đường tiếp tục nói: "Công tử, ngài không biết. Trần gia ở Tế Châu vốn có ba người con trai, nhưng hai người đầu đã tử trận. Người con út thứ ba cũng sẽ ra chiến trường vào năm sau, chuyến đi này chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Trần gia tổ chức hôn lễ này chỉ vì muốn có người thừa kế. Ngài nghĩ xem, chuyện thế thì ai mà vui cho được?"

Lời còn chưa dứt, ta và Yến Kỳ đều không nói nên lời.

Ta thậm chí còn cảm thấy bàn tay hắn đang nắm tay ta hơi run.

Cuối cùng, bọn ta cũng không nhận được kẹo cưới.

31.

Khi vào Tế Châu thành thì trời đã tối nên chúng ta tìm khách điếm để nghỉ ngơi.

Đêm đến, nhớ lại những chuyện xảy ra trên đường đi và lời phụ hoàng nói, ta chợt buồn vô cớ.

Ta có nên bỏ đi không?

Ta có quá ích kỷ không?

Tim ta như có một tảng đá lớn đè lên, ta gần như hụt hơi.



Cả đêm hôm đó ta không ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, ta cầm hành lý trên tay gõ cửa phòng Yến Kỳ.

Khi nhìn thấy hành lý trong tay ta, hắn sửng sốt một chút, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Đường nhi, nàng định đi đâu vậy?"

Ta nghĩ hắn đã hiểu ý ta.

Yến Kỳ rất thông minh.

“Yến Kỳ, xin chàng hãy đưa ta về.” Ta mỉm cười nói.

Vẻ mặt Yến Kỳ đau đớn, đưa tay nắm lấy vai ta, lo lắng nói:

"Đường nhi, nàng đi cùng ta nhé? Đi cùng ta có được không? Ta sẽ đưa nàng đến Vọng Nguyệt Quan nữa. Ta có thể trấn giữ biên giới Đại Tần, ta có thể đánh đuổi tất cả quân địch Bắc Địch. Đường nhi, xin nàng hãy tin ta! "

Ta vẫn cười nhẹ lắc đầu: “Yến Kỳ, nhưng ta là công chúa, sư phụ nói ăn lộc vua thì phải trung thành với vua, gánh nỗi buồn cùng vua. Ta là người đã ăn lộc của thiên hạ thì nên trung thành với thiên hạ mới đúng. Yến Kỳ, chàng cảm thấy ta nói rất hay đúng không? Sư phụ cũng khen ta học tiến bộ đấy."

Ta chăm chỉ đọc, viết và ghi nhớ những bài thơ...

Cuối cùng ta đã học được những gì sư phụ đã dạy ta.

Mẫu thân nói ta nên làm theo trái tim mình.

Ta nghĩ, lần này ta phải làm theo trái tim mình.

Yến Kỳ ôm ta thật chặt, như muốn ép ta vào cơ thể hắn.

Ta cảm thấy sự run rẩy của hắn và nghe thấy tiếng nức nở nghèn nghẹt của hắn.

Nhưng Yến Kỳ, ta phải làm việc ta phải làm.

Chuyện mà một công chúa nên làm.