Con lợn rừng này chắc mới trưởng thành, nó dài khoảng 1 mét, lông thưa nhưng cứng và có hai chiếc răng nanh cong.
Tôi thử chạm vào hai chiếc răng nanh, mặc dù không dài lắm nhưng đã đủ sắc bén, có thể làm vũ khí cho tôi.
Vấn đề là, bây giờ tôi làm sao mới ăn được?
Rắn đen có thể nuốt sống, tôi nếu là sói cái thì cũng có thể nhưng giờ ôi là người.
Răng tôi không tốt, dạ dày cũng không cho phép tôi ăn sống.
Tôi quay đầu nhìn rắn đen, nó nghiêng đầu, có vẻ như thắc mắc tại sao tôi không ăn.
Lửa từ đá, chẳng phải có sẵn trợ thủ rồi sao?
Tôi leo lên người con rắn, bảo nó đưa tôi ra khỏi hang.
Nó rất ngoan ngoãn, xoay thân mình rồi đưa tôi ra ngoài hang, tìm được mấy cành cây khô.
Điều khiến tôi bất ngờ là gần hang lại có một con suối trong vắt.
Trong suối có những viên đá màu trắng, chính là đá đánh lửa!
Tôi bảo nó đặt tôi xuống rồi nhặt hai viên đá lên, đập chúng vào với nhau, quả nhiên có tia lửa văng ra.
Tôi rất vui mừng, bảo nó mang cành cây vào hang trước, còn tôi định nhặt thêm vài viên đá phòng khi cần.
Rắn đen có vẻ không vui, kiên quyết muốn đưa tôi về trước, tôi xoa đầu nó, hứa sẽ chờ nó ở đây.
Nó không tình nguyện lắm nhưng cuối cùng vẫn mang cành cây về hang.
Khi nó đi xà, tôi lập tức tìm rất nhiều viên đá lửa nhỏ rồi bọc chúng trong quần áo của mình.
May mắn là rắn đen khá lớn, quần áo tôi làm cũng rộng rãi nên có thể đựng được khá nhiều đá.
“Sột soạt sột soạt…”
Tiếng động vang trời vang lên, kèm theo đó là tiếng cây cối bị dẫm đạp, tôi quay đầu lại thì thấy một bầy lợn rừng!
Bầy lợn rừng khoảng 8 con, trong đó có hai con lợn rừng trưởng thành, dẫn theo 6 con lợn con mới trưởng thành, đang tiến lại gần tôi.
Lãnh thổ của rắn đen đáng lẽ không có lợn rừng, có lẽ hôm nay rắn đen đã săn được con non của chúng, mà chúng không dám đối phó với nó, đúng lúc này tôi lại xuất hiện, lại còn mang theo mùi của con non nên chúng mới tìm đến.
Tôi nắm chặt đá trong tay, từ từ lùi lại, cho đến khi tựa lưng vào một thân cây lớn.
Con lợn rừng đứng đầu lại dơ móng lên, đạp mạnh xuống đất.
Nó muốn xông tới sao?
Tôi không biết sao, bất ngờ thả đá vào trong lòng, rồi leo ‘vù vù’ vài bước lên cây.
Trong giây phút sinh tử, tôi chẳng đoái hoài gì đến cơn đau dưới chân nữa, còn tự nhiên học được kĩ năng leo cây mà chả cần thầy dạy.
Tôi ngồi trên nhánh cây, nhìn xuống lũ lợn rừng dưới tán cây, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
9.
“Ầm!”
Con lợn rừng vậy mà lại dùng đầu đâm vào thân cây khiến thân cây rung chuyển.
Tôi lập tức ôm chặt thân cây, đưa tay lấy đá, ném vào đám lợn rừng dưới tán cây.
Tôi nhắm cũng ổn nhưng lực thì hơi yếu nên không đủ gây tổn thương cho lợn rừng da dày thịt chắc, tôi thu lại đống đá thừa còn lại.
Thời gian cũng gần hết rồi, rắn đen chắc sắp quay lại rồi.
Tôi gầm lên, cố gắng xua đuổi lợn rừng, đồng thời cũng là để thu hút sự chú ý của rắn đen.
Một âm thanh ma sát vang lên, rắn đen khổng lồ xuất hiện.
Nó đã đến rồi.
Ngay khi xuất hiện, rắn đen lập tức quật đuôi về phía con lợn rừng đầu đàn. Con lợn rừng đó vốn rất hung hăng nhưng lúc này trông lại vô cùng yếu ớt.
Nó bị rắn đen quật cho ngất đi ngay lập tức.
Những con lợn rừng còn lại lúc này đều hoảng sợ, rên rỉ muốn bỏ chạy.
Nhưng chúng không nhanh bằng rắn đen.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, rắn đen đã dùng cơ thể quấn lấy chúng hoặc dùng đuôi quật mạnh vào chúng, mấy con lợn rừng nhanh chóng đã được giải quyết xong.
Nó leo lên thân cây, đưa tôi xuống dưới.
Thỉnh thoảng còn ngửi ngửi người tôi, như thể đang kiểm tra xem tôi có bị thương không.
Tôi vỗ vỗ cơ thể nó, ra hiệu cho nó thả tôi ra một chút nhưng nó không động đậy, chỉ quấn chặt lấy tôi rồi mang tôi về hang.
“Rắn huynh, chúng ta đi lấy thêm một ít đá lửa đi, không thì huynh phải mang chiến lợi phẩm của mình về chứ, có nhiều lợn rừng như vậy mà!”
Dù tôi có hét to cỡ nào, nó cũng không để ý.
Tôi giả vờ tức giận, đánh nhẹ vào nó vài cái nhưng thực ra là cố ý ném những viên đá lửa nhỏ dọc theo con đường, để làm dấu.
10.
Sau khi trở lại hang động, rắn đen cuối cùng cũng yên tâm buông tôi ra.
Tôi xử lý sạch sẽ lợn rừng rồi dùng nước hồ lạnh rửa sạch một chút.
Tôi đặt nó lên một cây gậy rồi dùng đá lửa đánh vào để làm cháy cỏ khô, bắt đầu nướng đồ ăn.
Ngay khi ngọn lửa bùng lên, rắn đen giật mình, chuẩn bị kéo tôi ra khỏi đống lửa.
Tôi vất vả lắm mới xoa dịu được cảm xúc của nó rồi quay lại gần đống lửa, tiếp tục nướng.
Chỉ là nó lại không muốn lại gần đống lửa, nó cứ thế nằm bên cạnh hồ nước, chăm chú nhìn tôi.
Cuối cùng thì đồ ăn cũng nướng xong, tôi cắn một miếng, tuy vị không được ngon lắm nhưng chỉ cần có thể ăn đồ chín, tôi đã rất hài lòng rồi.
Trong mười mấy ngày tiếp theo, vết thương ở chân tôi đã được chữa lành nhờ thảo dược.
Mỗi ngày rắn đen đều mang về cho tôi đủ loại thức ăn, thậm chí sau khi phát hiện tôi thích ăn trái cây, nó còn hái rất nhiều mang về cho tôi.
Chỉ có một điều, mỗi lần tôi tỏ ý muốn ra ngoài, nó lại rất tức giận.
Tôi chỉ đành tạm thời gác lại ý định đi khám phá.
11.
Đêm nay ở trong động sáng lạ thường, ánh trăng tròn trĩnh chiếu xuống, phản chiếu lên mặt hồ lạnh lẽo.
Thì ra tôi đã ở đây gần một tháng rồi.
Hiện tại tôi vẫn còn nhớ được thời gian. Thêm vài tháng nữa liệu tôi còn có thể tỉnh táo như thế này không?
Tâm trạng tôi có chút bồn chồn nhưng khi nhìn qua rắn đen bên cạnh, tôi lại bình tĩnh lại.
Chờ thêm chút nữa thôi, tôi sẽ tìm được cơ hội rời khỏi đây.
Mấy ngày nay, trạng thái của rắn đen có vẻ không ổn lắm. Nó ăn uống không bình thường, trở nên lười biếng, thậm chí còn chuẩn bị sẵn rất nhiều thức ăn cho tôi.
Nó đặc biệt thích nước và thường xuyên tiến lại gần tôi.
Vết thương trên chân tôi đã lành, nhưng mỗi ngày rắn đen vẫn liếm vào chỗ vết thương đã đóng vảy của tôi.
Điều đó thật sự rất ngứa. Vừa rồi chỉ vì tôi từ chối nó một lần, nó đã dùng răng cắn tôi.
Tuy có chút đau và ngứa nhưng tôi lại thấy rất vui. Tôi đã thử nghiệm thành công rồi.
Bình thường rắn đen đối với tôi rất tốt. Dù tôi không vui mà từ chối nó thì nó cũng chỉ biết cúi đầu làm nũng.
Nhưng hôm nay tính tình nó có vẻ nóng nảy hơn. Có lẽ nó sắp lột xác rồi.
Thời gian cứ thế trôi qua trong sự chờ đợi của tôi. Ở phía sau rắn đen càng lúc càng bất an, thỉnh thoảng còn dùng lưỡi để thử nghiệm khiến tôi cũng trở nên kích động, nhịp tim ngày một nhanh hơn.
“Ào” – Tiếng nước vang lên, rắn đen nhảy vào hồ nước lạnh lẽo.
Giờ đã là lúc trăng lên đỉnh trời, ánh trăng trong hồ lại càng đẹp hơn.
Kỳ lạ thật, tại sao tôi lại có cảm giác muốn hú vang về phía ánh trăng? Trong sự mơ hồ, tôi cũng nhảy xuống hồ nước.
Rắn đen đón lấy ta rồi quấn ta vào giữa thân mình, cẩn thận không dám động đậy.
Ánh trăng ngày càng sáng hơn, chiếu xuyên qua đỉnh núi soi thẳng lên người tôi.
Lớp da rắn tôi đang mang trên người bị lột ra ngay lúc tôi rơi xuống nước.
Toàn thân tôi đắm chìm trong ánh trăng, cảm giác tim đập nhanh và máu lưu thông cuồn cuộn không thể kiểm soát.
Nóng quá. May mà có nước hồ và rắn đen, thế nhưng thân thể của rắn đen lại lạnh hơn cả nước hồ.
Thân hình nó to như thùng nước, không thích hợp để ôm. Tôi có phần không hài lòng.
Một lát sau, cuối cùng tôi cũng tìm được thứ vừa vặn hơn – món đồ chơi lý tưởng.
Nước trong hồ lạnh cũng bắt đầu dao động, từng đợt sóng vỗ vào vách đá, tiếng động ngày càng lớn như muốn che giấu điều gì đó.
Ánh trăng trong hồ cũng bị khuấy động đến nỗi không còn nguyên vẹn như thể không chịu nổi nữa.
Cả một đêm dài mặt trắng phải gánh chịu mọi thứ.
Trời sáng, tôi mở mắt ra nhưng góc nhìn có chút lạ lẫm – tôi lại biến thành sói rồi.
Lúc nào? Là đêm qua sao?
Không thể nào! Chỉ cần nghĩ đến chuyện đã xảy ra tối qua, tôi lập tức tỉnh táo hẳn.
Nhìn sang rắn đen đang ngủ say bên cạnh, nó đã bước vào kỳ lột xác.
Mặt tôi biến sắc.
Nhìn xuống phần đuôi của nó có vài chỗ đỏ lên.
Tôi đã làm gì vậy? Đây là tội lỗi lớn!
“Rắn huynh, ngươi không còn sạch sẽ nữa, ta cũng vậy...”