“Làm anh khó lắm, phải đâu chuyện đùa.” Cứ mỗi lần nghĩ đến câu này thì tôi liền thở dài một tiếng.
Thôi vậy! Đã là anh thì phải có bổn phận bao bữa kem cho con em gái vậy.
Đi tới tiệm kem quen thuộc đó, hai anh em đều xuống xe.
Sau khi đợi tôi đậu xe xong thì nó cùng với tôi bước vào bên trong tiệm kem.
Nhìn lên bảng thì tôi mới chú ý tới tên của tiệm kem này, tên tiệm kem này là “Alice”, vì là để tên bằng tiếng nước ngoài, nên đó cũng là lí do tại s ao mà mọi người cũng không nhớ tiệm kem này tên gì cho lắm, chỉ biết tiệm kem này nằm trên đường Trần Huỳnh nên liền gọi luôn là tiệm kem Trần Huỳnh, như vậy chắc là chủ quán phải có vài phen khóc sướt mướt khi mà công sức xây dựng thương hiệu tiệm kem này của mình lại dễ dàng bị người đời đổi tên đến mức như vậy.
Bước vào tiệm kem, con em gái không có cái cảm giác hứng thú bằng Trúc Linh.
Chắc có lẽ là người nhà đi theo nó nên nó cũng có hơi ngại thể hiện cảm xúc của bản thân.
Nhưng mặc dù là như vậy, niềm vui phấn khích của nó vẫn không giảm được một chút nào so với các bạn nữ đồng trang lứa.
Sau đó, nó kéo áo và hối thúc tôi:
- Anh hai mau vào mua kem cho em ăn đi!
Tôi nghe vậy thì gật đầu, sau đó hỏi nó:
- Thế em muốn ăn kem gì?
Nó nghe thế thì liền suy nghĩ một lát, sau đó nói với tôi:
- Vậy thì anh hai mua cho em một ly kem dâu đi! Em thích ăn kem đó lắm!
Tôi gật đầu chấp nhận, rồi nhìn chung quanh nhìn thấy cái bàn trống nào đó và chỉ vào nói:
- Vậy thì em ngồi vào cái bàn đó đi! Để anh mua kem rồi đem lại đó cho em.
Nó nghe vậy thì vui vẻ gật đầu, rồi đi tới chỗ ngồi mà tôi đã chỉ định khi nãy.
Vào lúc đó, tôi liền đi tới quầy kem và mua hai ly kem, một ly kem dâu và một ly kem socola.
Sau khi mua hai ly kem với giá cả tổng cộng bốn chục ngàn xong thì tôi liền đem hai ly kem đó đến bàn mà con em gái đang ngồi mà tôi chỉ khi nãy.
Lúc này, tôi liền nói với nó:
- Kem đến rồi đây!
Nói xong, tôi liền đặt hai ly kem lên trên bàn.
Nó thấy vậy thì liền lịch sự nói:
- Cảm ơn anh hai nhiều lắm!
Thế là, nó liền nhanh nhảu cầm lấy ly kem dâu và nhanh chóng múc muỗng kem lên bỏ vào miệng ăn.
Chưa được nửa phút sau, vì ăn kem quá nhanh, khiến cho đầu nó bị buốt, điều này khiến cho nó khó chịu, thế là nó liền nói:
- Ạnh hai à, đầu em buốt quá!
Tôi thấy vậy thì liền trách móc nó:
- Là do em ăn nhanh quá đó! Thôi được rồi! Em đợi một chút! Để anh ra ngoài mở cốp xe và lấy chai nước suối đem vào cho em uống.
Nói xong, tôi liền chạy ra ngoài sân và lấy chìa khóa ra mở cốp xe lấy một chai nước suối.
Lấy ra xong thì tôi liền chạy vào quán và đưa cho nó một chai nước rồi nói:
- Em uống một chút đi cho bớt buốt đầu!
Như vớ được cọng cỏ cứu mạng, nó liền cầm lấy chai nước đó và tu ừng ực một lèo hết nửa chai.
Uống xong, thì nó cảm thấy cái đầu dễ chịu hơn, thế là nó liền nói:
- Cảm ơn anh hai!
Tôi thấy thế liền đáp:
- Không có gì! Mà em ăn cũng phải từ từ thôi chứ! Có ai giành ăn của em đâu mà sợ?
Rồi tôi nói tiếp với nó:
- Vậy em ăn từ từ đi! Nếu cảm thấy ăn không đủ thì có thể gọi thêm.
Nói nghe vậy thì liền vui vẻ hỏi:
- Anh hai nói thật ư?
Tôi gật đầu xác nhận đáp:
- Đúng vậy.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, với giác quan thứ sáu, nó liền cảm thấy nghi ngờ, thế là liền liếc xéo ánh mắt về phía tôi rồi thắc mắc:
- Nói cho em nghe đi anh hai! Anh định dùng kem để mua chuộc em vụ gì đó có phải không?
Tôi nghe thấy nó nói vậy thì có hơi sững người một chút.
Quả nhiên người ta nói đúng, phụ nữ hơn đàn ông là có một trực giác cực kỳ mạnh mẽ, có thể nhận ra bất kỳ âm mưu thủ đoạn nào của đối phương dù là nhỏ nhất.
Thế là tôi đành nói:
- Hầy! Chịu thua em luôn! Vậy thì khi nào về nhà, chúng ta sẽ cùng nói về chuyện này.
Như Ngọc nghe vậy thì gật đầu, sau đó thì đưa ra một điều kiện:
- Nếu vậy thì anh hai mua cho em thêm một ly kem dâu nữa đi! Lúc đó thì em sẽ nói cho anh nghe mọi chuyện về chị Trúc Linh cho!
Tôi nghe vậy thì liền cảm thán nói:
- Ách! Sao em biết?
Con Như Ngọc nghe vậy thì liền giải thích:
- Tại vì em biết tấm lòng của anh quá mà! Anh không thích chị Trúc...
Nó chưa nói xong thì tôi liền lấy tay bịt miệng nói lại và đe dọa:
- Em mà còn nói tiếp nữa thì từ đây về sau anh sẽ không bao giờ mua cho em bất kỳ món gì ăn nữa đâu!
Nó nghe vậy thì gật đầu, lúc này tôi mới bỏ tay ra khỏi miệng.
Lúc này nó nói:
- Vậy thì ta ăn nhanh rồi về nhà.
Lúc này anh hỏi em cái gì thì em sẽ trả lời cái đó cho.
Thế là sau đó, cả hai anh em chúng tôi đều dùng kem xong và trở về nhà.
....................
Trở về nhà được một lát, tôi và Như Ngọc đều tập trung trở lại phòng.
Lúc này, tôi kể lại chuyện lúc nãy với Trúc Linh cho nó nghe về chuyện đã xảy ra vào thứ bảy tuần trước.
Nó nghe thế thì suy nghĩ một chút, sau đó thì nói với tôi:
- Ừm! Ừ thì....!em cũng không biết chắc chắn là chị Trúc Linh sẽ dẫn anh hai đi đâu chơi cả! Tại vì chị Trúc Linh cũng không nói với em gì nhiều về chuyện này cho lắm!
Sau đó, nó nói tiếp:
- Mà nếu là ngay đợt giáng sinh thì em nghĩ là khả năng cao là chị Trúc Linh sẽ dẫn anh đến nhà thờ.
Nhưng mà vào dịp đó dân mình chỉ vô đó đi dạo chơi một chút rồi về, cho nên em nghĩ chắc là không phải chỉ duy nhất chỗ đó không đâu!
Tôi nghe vậy thì gật đầu, rồi sau đó hỏi nó:
- Thế theo em thì ngoài nhà thờ ra, thì còn có chỗ nào khác không?
Như Ngọc nghe vậy thì suy nghĩ tiếp, rồi sau đó nó nói:
- Nếu là trung tâm thương mại thì em nghĩ là không.
Dù sao thì ở đó chỉ là một cái siêu thị nhưng được nâng lên một cấp bậc mà thôi, cho nên em cũng chắc là trung tâm thương mại không phải là một nơi đặc biệt gì với cả hai anh chị cả.
Sau đó, nó suy nghĩ tiếp:
- Mà em nghĩ có khả năng cao là công viên.
Dù sao thì ở đó hai người có thể vui chơi thoải mái, với lại cũng có thêm một khoảng không gian riêng tư dành cho hai người ở trong khu vườn của công viên.
Nói tới đây, nó liền nhớ ra điều gì đó, thế là liền nói với tôi:
- À đúng rồi! Em nghĩ khả năng cao là công viên.
Dù sao thì hồi còn nhỏ, cả ba người chúng ta hay tới công viên đó chơi mà!
Nói xong, nó hào hứng nói với tôi:
- Mà anh hai à! Chị Trúc Linh sẽ dẫn anh tới khu vườn trong công viên và sẽ tỏ tình với anh đó!
Tôi nghe vậy thì sững người và có hơi cà lâm đáp:
- Chuyện...!chuyện...!chuyện...!này là thật ư?
Nó nghe thế thì gật đầu xác nhận:
- Chắc chắn là như vậy! Dù sao thì về chuyện tình yêu, con gái thường mạnh dạng hơn con trai rất nhiều cơ mà!
Tôi nghe vậy thì liền nhận ra, thế là ngớ người nói:
- Nếu sự thật là như vậy thì...!thì....!Trúc Linh thích anh có phải không?
Như Ngọc nghe vậy thì thể hiện cảm xúc hoảng hốt:
- Ách! Dù sao thì em cũng đã hứa với chị Trúc Linh là sẽ giữ bí mật rồi cơ mà.
Chưa gì mà đã lộ hết rồi.
Em thật là bất cẩn quá!
Nghe vậy, tôi liền nghiêm túc nói với nó:
- Nếu vậy thì tốt.
Anh mày tuyên bố, từ đây trở về sau, anh mày đã thoát kiếp độc thân rồi! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha! Ha!
Nó nhìn thấy bộ dạng có hơi khùng khùng điên của tôi thì liền thở dài nói:
- Anh hai à, chúc mừng anh!
....................
Sau khi nghe từ chính miệng của Như Ngọc vô tình tiết lộ chuyện này thì tinh thần của tôi đây cảm thấy cực kỳ lẫn lộn.
Kể từ khi biết được tin này, thì tôi cảm thấy bản thân như là đã trúng số vậy đấy Nếu là như vậy, thì đây không còn là một tình yêu đơn phương nữa, mà là một tình yêu song phương.
Lúc này, tôi hoàn toàn được quyền có thể mơ mộng về khẩu hiệu của nhà nước: “mỗi gia đình có hai con vợ, chồng hạnh phúc.” Khụ! Khụ! Nhầm mất rồi, tôi không phải là loại đàn ông tệ bạc, thích bắt cá hai tay đâu! Vì thế phải là câu: “mỗi gia đình có hai con, vợ chồng hạnh phúc.” thì mới đúng.
Nhưng đó là chuyện của tương lai, hiện giờ thì phải làm sao để cả hai đứa chúng tôi phải nói ra tình cảm của bản thân với nhau thì mới được.
Nhưng giờ thì không biết là nên phải làm gì thì mới được, nhắn tin qua điện thoại là một ý tưởng không tồi, nhưng sẽ làm mất những cảm xúc chân thật nhất; còn việc gọi cô ấy hẹn gặp ở đâu rồi tỏ tình luôn, cái đó thì quá đột ngột, cố quá thì quá cố; nếu vậy thì còn có cơ hội trước mắt, đó chính là vào đợt giáng sinh này, cô ấy đã chủ động mời tôi đi tới một địa điểm mà cô ấy đã chỉ định, vì thế tôi sẽ phải tận dụng cái cơ hội này cho thật tốt mới được.
....................
Tại nhà Trúc Linh lúc này, hiện giờ cô gái đang nằm trên giường với một tâm trạng rất là bình thường.
Thế nhưng, người ta có câu: ”Đừng có mà đánh giá một cuốn sách ra vẻ bề ngoài.”
Hiện giờ đây, tâm trạng của Trần Lê Trúc Linh đang rất là hỗn loạn sau khi nhớ tới câu chuyện của một tuần trước đó.
Cô gái không ngờ tới rằng, bản thân đã dũng cảm, gan dạ làm được những chuyện đến nước này.
Giờ đây, Trúc Linh không có gì để làm cả, kết hợp với tâm trạng như này, khiến cho cảm thấy bồn chồn, mong chờ.
Thế là Trúc Linh liền lấy điện thoại ra và gọi video cho Như Ngọc.
Nhận được cú điện thoại từ người chị kết nghĩa đầy thân thiết này, thì Như Ngọc không chần chừ gì mà bắt máy trả lời:
- Alo! Chị Trúc Linh điện cho em để làm gì vậy?
Ở đầu dây bên kia, sau khi nhìn thấy Lê Như Ngọc thông qua cuộc gọi ở đầu dây bên kia thì Trúc Linh liền nói:
- Như Ngọc à, vào tuần trước, chị hứa rằng sẽ dẫn anh hai của em đi tới một nơi vào dịp giáng sinh.
Nhưng mà, chị nên làm thế nào đây?
Lê Như Ngọc nghe vậy thì thấy cơ hội, thế là liền nắm bắt với một câu hỏi:
- Thế thì chị sẽ định dẫn anh hai em đi đâu?
Trúc Linh nhỏ giọng trả viên:
- Công viên.
Vì giọng nói này của Trúc Linh khá nhỏ, vì thế không khiến cho Như Ngọc nghe rõ ràng được.
Thế là Như Ngọc hỏi lại:
- Chị nói gì em nghe không rõ.
Chị có thể nói lại cho em nghe được không?
Trúc Linh thấy không thể giấu được nữa, thế là liền nâng cao tông giọng lên và thẳng thắn xấu hổ thừa nhận:
- Thật ra là chị muốn đưa anh hai em ra công viên chơi!
Nói ra điều này, Trúc Linh liền cảm thấy xấu hổ, âm lượng cũng nhỏ dần:
- Thế nhưng...!chị không biết là phải làm thế nào cho đúng cả.
Như Ngọc nghe vậy thì liền đứng hình một chút vì không ngờ rằng, dự đoán của bản thân mình lại chính xác đến như vậy.
Thế là Như Ngọc liền hỏi thẳng:
- Thế chị rủ anh hai em vô công viên chơi là để tỏ tình có đúng không?
Trúc Linh xấu hổ gật đầu xác nhận một cái, rồi sau đó nói:
- Đúng vậy, chị cảm thấy rằng không thể cứ giấu giếm chuyện này mãi như vậy được.
Vì thế cho nên chị sẽ quyết định rằng là sẽ tỏ tình vào ngay dịp giáng sinh luôn!
Như Ngọc liền cảm thán:
- A! Thế thì chị sẽ chủ động tỏ tình ư?
Trúc Linh nghe vậy thì có hơi ngượng ngùng đáp:
- Đúng vậy, chị không muốn bản thân là một con người yêu đơn phương.
Tiếp đó, giọng nói của Trúc Linh có hơi lo lắng:
- Với lại, chị lo sợ một điều rằng...!anh ấy sẽ...
Như Ngọc nghe thấy Trúc Linh ngập ngùng như thế thì liền hỏi han:
- Chị lo sợ điều gì từ anh hai của em ư?
Trúc Linh gật đầu xác nhận:
- Đúng vậy, khi mà...!chị tỏ tình...!thì chị sợ, anh ấy sẽ từ chối chị mất.
Như Ngọc nghe vậy thì thở dài nói:
- Tưởng gì chứ? Ai ngờ lại là chuyện này!
Trúc Linh thấy thế thì không hiểu hành động của Như Ngọc, thế là liền thắc mắc:
- Ý của em là sao?
Như Ngọc liền giải thích:
- Dù sao thì chị cũng không cần phải quá lo lắng về chuyện này đâu! Bởi vì em là em gái của anh hai, vì thế em là người hiểu anh hai nhất.
Cho nên, chị cứ yên tâm mà thổ lộ cảm xúc của bản thân mình.
Em đảm bảo với chị rằng một trăm phần trăm anh ấy sẽ không từ chối đâu!
Nhìn thấy tia hy vọng trước mắt, Trúc Linh liền hồ hởi nói:
- Những gì em nói là thật ư?
Như Ngọc gật đầu xác nhận rồi nở một nụ cười tự tin đáp:
- Tất nhiên rồi! Chị xem từ trước đến nay em có lừa dối chị bao giờ không?
Rồi Như Ngọc nói tiếp:
- Mà chị cứ yên tâm đi! Em hứa với chị là, bằng mọi giá, em sẽ khiến cho chị trở thành chị dâu của em.
Trúc Linh khi nghe đến hai từ “chị dâu” do chính miệng của Như Ngọc phát ra thì liền ửng đỏ cả mặt xấu hổ nói:
- Làm chị dâu ư? Nếu vậy thì chị phải gọi em một tiếng là em chồng mất rồi.
Như Ngọc nghe vậy thì gật đầu vui vẻ đáp:
- Vậy thì chị cũng phải cố gắng! Không được để cho em cảm thấy thất vọng đấy!
Sau đó, Như Ngọc nói tiếp:
Vậy thì em tắt máy đây! Bái bai!
Trúc Linh thấy là lúc này cũng nên kết thúc cuộc gọi, thế nên cũng nói lời tạm biệt một tiếng.
Và thế là cuộc gọi kết thúc, mọi thắc mắc trong lòng của Trúc Linh đã được Như Ngọc giải đáp.
Hiện giờ, Trúc Linh thấy rằng bản thân đã thảnh thơi được nhường nào.
Lúc này, Trúc Linh tự hứa với bản thân mình:
- Lần này, mình phải tỏ tình thành công mới được! Trong thâm tâm, mình cũng muốn được Như Ngọc gọi mình là chị dâu!
....................
Một ngày sau đó, tôi vẫn không thể nào quên chuyện mà Như Ngọc nói cho tôi biết.
Đây hoàn toàn là sự thật, từ chính miệng con em gái tiết lộ ra cho tôi nghe.
Thế là vì chuyện này, nguyên một đêm hôm qua tôi hoàn toàn mất ngủ, vì đầu óc cứ không chịu nằm yên.
Giờ đây, tuy chỉ mới mười giờ sáng, nhưng tôi lúc này ngáp lên, ngáp xuống, ngáp dài, ngáp thẳng mấy lần liên tiếp.
Giờ thì tôi cảm thấy buồn ngủ vô cùng, chỉ muốn nằm ngủ thêm một giấc nữa thôi.
Nhìn cái đồng hồ thì thấy kim ngắn chỉ đến mười giờ, tôi cảm thấy rằng còn khoảng một hoặc hai tiếng nữa thì mới tới buổi trưa.
Thế là tôi liền quyết định ngủ tiếp, sau đó thì cài báo thức, để tầm khoảng một tiếng là đủ.
Cài xong thì tôi leo lên giường nằm luôn.
Vừa nằm lên thì tôi ngủ ngay lập tức.
Với cái giường êm ái này thì tôi ngủ cái một.
....................
Đúng mười một giờ, thì điện thoại của tôi vang lên một bản nhạc báo thức quen thuộc.
Chính tiếng chuông này đã đánh thức giấc ngủ bù của tôi.
Nghe thấy tiếng chuông, tôi liền nhanh chóng với cái tay tìm điện thoại và tắt cái chuông đi.
Tắt xong, tôi liền cầm lấy cái điện thoại và hí con mắt ra xem giờ.
Lúc này, đồng hồ trên điện thoại để mười một giờ một phút, đúng ngay giờ Ngọ trong hệ thống giờ mười hai con giáp trong nền văn hóa Á Đông.
Sau khi ngủ được một giấc thì tôi cảm thấy cơ thể khỏe khoắn hơn rất nhiều.
Thế là tôi liền ngồi dậy và xuống dưới đi tiểu.
Đi tiểu xong thì tôi nhìn thấy ba, mẹ đang chuẩn bị nguyên, nhiên vật liệu để chuẩn bị cho bữa cơm trưa nay.
Thế là tôi liền bước tới nói với hai người họ:
- Ba, mẹ, để con vào giúp tiếp một tay cho!
Mẹ tôi nghe vậy thì liền vui vẻ nói công việc đầu tiên mà tôi phải làm:
- Vậy thì con vào giúp mẹ xắt hành lá đi!
Tôi nghe vậy thì uể oải đáp:
- Nhưng mà...!nó cay mắt lắm mẹ!
Mẹ tôi nghe vậy thì đáp lại:
- Vậy thì con lấy kính mát đeo vô và đeo kẹo cao su bạc hà đi!
Tôi nghe vậy thì cũng không hiểu ý của mẹ tôi, nhưng cũng đành làm theo và không ngờ nó hiệu quả vô cùng.