Thế là, vì để nhanh chóng có thể chạy thoát khỏi vùng ảnh hưởng của vòng bo, tôi cùng với Trúc Linh nhanh chóng chạy tới trung tâm bản đồ.
Trên đường chạy, vì di chuyển nên dù có muốn hay không, thì cũng tạo ra cơ hội cho đối phương thấy được mục tiêu di chuyển, vì thế cho nên đối phương đã nổ súng.
Nghe thấy tiếng súng đó, tôi và Trúc Linh liền nhanh chóng ẩn núp sau khi định vị được tiếng súng phát ra, cũng may là lần này không ai trúng một viên đạn nào cả, nếu không thì sẽ tốn vài lít máu đây.
Thấy vậy, tôi biết chắc rằng sẽ khó mà di chuyển tiếp nếu mọi việc cứ như thế này, thế là tôi liền quay sang Trúc Linh nói:
- Trúc Linh này, ta cùng nhau bắn trả thôi! Dù gì thì chúng ta đã bị bọn chúng ngắm đến rồi.
Trúc Linh nghe vậy thì liền gật đầu đáp:
- Ừ, vậy thì chúng ta mau chiến thôi!
Thế là cả hai chúng tôi đều nhanh chóng cầm khẩu súng trường có ống ngắm trong tay và ngắm vào hai tên đối phương.
Vừa ngắm xong thì tôi liền ra hiệu:
- Cùng nhau bắn nào!
Ngay lập tức, sau vài phát bắn, một tên bị bắn vào đầu và chết, còn một tên thì bị mất quá nhiều máu, và đang trở nên hấp hối.
Thấy thế, Trúc Linh liền hỏi tôi:
- Lê Ninh này, ta có nên tới đó lấy một vài món đồ không?
Tôi nghe vậy thì gật đầu đáp:
- Ừ, chúng ta cứ qua đó lấy, dù gì thì chúng ta vẫn còn thiếu những món đồ quan trọng, nên lấy một vài món đồ đó cũng không có vấn đề gì.
Thế là, tôi và Trúc Linh liền cẩn thận tiến tới hai cái hòm và lấy những món đồ vật cần thiết, cũng may là lần này không có ai đó để ý đến cuộc đấu súng này, vì thế cho nên cũng không có bị ai đó phục kích, nếu không thì sẽ hết đường chạy.
Lúc này, hệ thống game thông báo rằng vòng bo đang tiến đến gần đây, nghe thế thì tôi liền nhanh chóng bảo:
- Trúc Linh này, ta mau chóng chạy đến trung tâm của bản đồ thôi! Nếu không thì sẽ bị vòng bo làm cho sát thương, dẫn đến mất máu đấy!
Trúc Linh nghe thế thì liền gật đầu đáp:
- Ừ, vậy thì chúng ta cùng nhau đi thôi!
Thế là, tôi và Trúc Linh liền nhanh chóng tiến vào trung tâm bản đồ, càng gần trung tâm thì càng có nhiều người chơi đang ở đó, tôi và Trúc Linh biết thế thì cẩn thận đi về hướng một nơi nào đó chắc chắn để biết rằng nếu có tên nào phục kích thì sẽ nhanh chóng bắn trả.
Sau khi đi được một hồi thì hầu như không thấy ai cả, lúc này tôi liền nhìn lên bản thông tin thì thấy trong đây chỉ còn hai mươi hai người còn sống, tức là tối đa chỉ còn mười một đội, lúc này tôi nhìn lên bản đồ thì thấy đã đứng ở bên trong vòng tròn mà vòng bo có thể thu lại trong khoảng cách đó, thế là tôi liền nói:
- Trúc Linh à, ta có thể tạm thời đứng đợi đó một chút, nếu nhú nhìn thấy có kẻ nào chạy lại thì ta sẽ ngay lập tức bắn trả.
Trúc Linh nghe vậy thì gật đầu, sau đó thì đề nghị:
- Lê Ninh này, cậu cũng nên xài hộp cứu thương để hồi máu đi! Dù gì thì cậu cũng mất nửa cây máu rồi đấy!
Tôi nghe vậy thì liền nhớ ra:
- À quên nữa, cậu mà không nhắc là mình quên mất việc này.
Thế là tôi liền đề nghị với cô ấy:
- Mà Trúc Linh này, cậu canh cho mình cỡ nửa phút thôi có được không? Để cho mình hồi máu xong rồi ta cùng nhau tiến vào phía trung tâm của bản đồ.
Trúc Linh nghe vậy thì liền vỗ ngực chắc nịt nói:
- Cậu cứ yên tâm! Mình sẽ đứng đây canh phòng cho!
Tôi nghe cô ấy nói vậy thì cảm thấy yên tâm, sau đó liền lấy hộp cứu thương trong cái ba lô ra và sử dụng.
Vì mất tới nửa cây máu, vì thế cho nên tôi mất khoảng hai hộp cứu thương trong tổng số bốn hộp để mà hồi máu, trong xuôi thì tôi liền đứng lên và nói:
- Trúc Linh này, chúng ta mau đi thôi!
Và như thế, tôi cùng với cô ấy di chuyển gần tới trung tâm bản đồ, vừa tới nơi thì tôi thấy trong đó có một ngôi làng, thế là tôi liền nói với cô ấy:
- Này Trúc Linh, ta cùng nhau tiến vào trong đó để phòng thủ thôi!
Cô ấy nghe vậy thì liền hiểu ý, sau đó thì nói với tôi:
- Ừ, vậy thì ta mau vào khu có mấy căn nhà đó thôi!
Thế là cả hai đứa chúng tôi đều nhanh chóng tiến vào căn nhà đó để mà phòng thủ, vừa tới gần thì từ bên ngoài có kẻ nổ súng tới, sau khi nghe thấy, thì tôi liền định vị được kẻ địch đang ở phía sau.
Thế là tôi liền nhanh chóng bảo cô ấy:
- Trúc Linh này, ta mau vào phía sau hàng rào của ngôi nhà này và núp thôi!
Vậy là cả hai đứa chúng tôi đều nhanh chóng tiến vào sau bức tường hàng rào đó và ẩn núp.
Qua góc nhìn thứ ba thì tôi nhìn thấy đối phương đang có vẻ như là canh chừng, chỉ cần chúng tôi ló cái đầu ra thôi thì sẽ ngay lập tức bị bắn hạ, vì thế chúng tôi đành phải cẩn thận để tránh bị sớm loại khỏi trò chơi bắn súng này.
Lúc này, Trúc Linh không biết là bản thân nên làm gì thì liền hỏi tôi:
- Lê Ninh này, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tôi nghe vậy thì liền đáp:
- Có lẽ ta nên...
Khi tôi chưa kịp nói xong thì cái tên tấn công khi nãy bị đội khác tấn công, tôi thấy vậy thì liền nói:
- Dù sao thì ta đang ở sau bức tường, vì thế sẽ có lợi thế hơn.
Nếu vậy thì ta cũng nên bắn hạ để loại bớt một kẻ thù tiềm năng.
Trúc Linh nghe vậy thì liền gật đầu đáp:
- Vậy thì ta cùng chiến thôi!
Thế là, tôi và cô ấy liền cầm khẩu súng trên tay bắn lại tên đó để mà trả thù, vừa bắn tôi vừa lẩm bẩm trên miệng là thằng này đáng đời lắm!
Dù gì thì hai đấu một thì không chột cũng què, thế là sau khi bắn xong, thì tên đó đã bị bắn hạ và bị loại khỏi trò chơi.
Sau khi bắn xong thì tôi đứng đó chờ một chút thì thấy rằng có hai kẻ chạy ra để mà nhặt đồ, tôi thấy thế thì liền nói với cô ấy:
- Trúc Linh này, ta cầm súng ngắm vào đầu của mấy tên đó và bắn thôi!
Trúc Linh nghe vậy thì liền gật đầu, dù gì thì nếu như thành công thì sẽ có được ba cái hòm đồ để mà chiếm hữu, nếu như vậy thì quá là ngon lành.
Sau khi phân công thì tôi cùng với cô ấy cầm cây súng và chĩa vào đầu của từng tên và ngắm vào, ngắm xong thì liền cùng nhau nổ súng.
Thế là cả hai chúng tôi chỉ với một lượt bắn duy nhất vào đầu là đánh bại được một đội của đối phương, vậy là hai tên kia bị loại khỏi trò chơi vì đã bị bắn vào đầu.
Thấy thế thì tôi liền nói với Trúc Linh:
- Trúc Linh này, ta mau đến đó thu thập chiến lợi phẩm thôi!
Vậy là chúng tôi đều đến đó và thu thập được tới ba hòm đồ, với món đồ phong phú như vậy, tôi liền thay những bộ đồ và vũ khí kém hơn bằng những thứ vũ khí tốt hơn rồi liền nhanh chóng rời khỏi đó, và cùng với Trúc Linh tiến vào vài căn nhà nào đó để tránh bị phục kích.
Lúc này, vòng bo lại thu hẹp thêm một lần nữa, nhìn trên bản đồ chỉ hướng vòng bo thu hẹp lại thì tôi đoán chắc rằng nó sẽ tới nơi đây trong vòng vài phút nữa.
Thế là tôi liền nói với cô ấy:
- Trúc Linh này, ta cũng nên di chuyển thôi! Dù gì thì vòng bo sẽ đến gần, chúng ta sẽ bị buộc phải di chuyển đi nơi khác nếu không muốn bị vòng bo làm cho bị thương.
Cô ấy nghe thế thì gật đầu đáp:
- Vậy thì chúng ta liền đi thôi!
Vừa chuẩn bị đi thì hệ thống game thông báo rằng vòng bo lúc này đang thu lại, vì thế chúng tôi liền nhanh chân chạy đi và rời khỏi khu vực nằm trong vùng ảnh hưởng của vòng bo.
Sau khi dành vài phút chỉ để chạy thì tôi và cô ấy cùng nhau nấp vào một khu vườn, ở đó thì cây cối um tùm, chỉ cần trốn kỹ là đối phương cũng khó mà nhìn thấy.
Ở trong đó, tôi nhìn bản thông tin game thì liền nói với Trúc Linh:
- Trúc Linh này, mình ở đây đợi vài ba phút đi! Dù gì thì còn khoảng mười lăm tên, đợi cho bọn chúng tự bắn nhau xong thì lúc đó mình sẽ đi ra ngoài tấn công, lúc đó ta sẽ tha hồ ngư ông đắc lợi.
Trúc Linh nghe vậy thì gật đầu đồng tình, ngay lập tức sau đó có vài tiếng súng vang lên, thế là tôi và cô ấy liền quan sát xem là có ai đó tấn công không.
Khi thấy rằng không có ai ngắm vào thì liền cảm thấy may mắn là không ai tấn công cả.
Thấy thế, tôi và cô ấy liền lựa chọn cách tốt nhất đó chính là tạm thời cứ đứng yên ở đó, để cho bọn họ tự cầm súng bắn nhau thì sẽ tốt hơn.
Sau một hồi chờ đợi cho bọn họ tự sinh tự diệt lẫn nhau thì chỉ còn lại đúng bảy người trong trò chơi bắn súng này, nếu không tính tôi và Trúc Linh thì còn khoảng năm người chơi đang ở đâu đó gần đây thôi, dù gì thì vòng bo đã thu hẹp lại rất nhiều, khiến cho cả hòn đảo chỉ còn mỗi một khu này.
Lúc này, tiếng súng lại vang thêm một lần nữa, thế là có hai tên đã bị bắn hạ, vậy là chỉ còn ba đối thủ trước mắt, chỉ cần ba tên còn lại tự tấn công lẫn nhau nữa thôi thì chắc chắn rằng sẽ ngư ông đắc lợi.
Đang trong lúc bọn họ bắn nhau thì vòng bo lại thu hẹp thêm một lần nữa.
Lúc này Trúc Linh nhìn lên bản đồ thì nhìn thấy rằng vòng bo sẽ đến đây trong vòng chưa đầy vài phút nữa, thế là Trúc Linh liền nói với tôi:
- Lê Ninh à, vòng bo đang tiến đến gần đây, chúng ta cũng nên mau thoát ra ngoài đi thôi!
Tôi nghe vậy thì liền nói:
- Hiện giờ bọn họ đang bắn nhau! Nếu chúng ta xông ra bây giờ thì sẽ bị bọn họ chú ý tới, đợi tới khi nào vòng bo tiến đến khu vườn này, thì chúng ta sẽ nhanh chóng chạy ra khỏi và ngay lập tức tấn công bọn họ.
Trúc Linh nghe vậy thì đồng ý với kế hoạch của tôi và nói:
- Vậy thì làm theo kế hoạch cậu nói vậy.
Thế là cứ theo như kế hoạch, tôi và cô ấy vừa ở trong khu vườn vừa chờ đợi vòng bo, vừa đợi ba người bọn họ bắn nhau, lúc này có một người đã bị bắn hạ, thế là trong chơi này chỉ còn có ba đội, đội của chúng tôi và hai đội kia mỗi đội chỉ còn một người sống sót, vì thế chúng tôi hiện giờ đang có lợi thế rất lớn để mà chiến thắng trò chơi bắn súng này.
Hiện giờ, lợi thế là lớn như thế, khả năng thắng của đội chúng tôi rất cao, chiếm khoảng năm mươi phần trăm trở lên, nếu như hên nữa, để hai tên đó tự triệt hạ lẫn nhau, thì chúng tôi chắc chắn rằng bảy mươi phần trăm sẽ chiến thắng trò chơi này.
Vậy là như những gì mong chờ, thì hai tên kia lại cầm súng bắn triệt hạ lẫn nhau, có lẽ qua những trận chiến này, hai tên kia đã mất kha khá máu, và ngay lúc này vòng bo cũng đã thu hẹp lại và tiến vào khu vườn.
Lúc này, tôi nói với Trúc Linh:
- Trúc Linh này, ta vừa chạy ra vừa nổ súng trước đi! Cậu ngắm vào tên bên trái, còn mình thì ngắm vào tên ở bên phải!
Trúc Linh nghe vậy thì gật đầu đáp:
- Ừ, vậy thì ta mau xông lên thôi!
Và thế là, tôi cùng với cô ấy đều cùng xông lên tấn công vào hai tên bọn họ.
Hai tên kia đang mải mê bắn nhau mà quên mất rằng là vẫn còn hai chúng tôi đang nấp ở trong khu vườn kia, khi thấy bọn tôi ra ngoài và tấn công thì tâm thế bọn họ liền ngay lập tức trở nên hoảng loạn, khiến cho bọn chúng đang phân vân là không biết nên thế nào.
Vậy là chúng tôi liền không tiếc một viên đạn nào mà đem hết xả hết vào hai người họ, thậm chí tôi còn cầm lựu đạn đó và ném đi.
Thế là sau tiếng nổ đó, tên đó đã bị loại khỏi game khi đã ăn nguyên một trái lựu đạn mà tôi đã ném vào lúc nãy.
Xong xuôi thì tôi liền nhanh chóng hỗ trợ Trúc Linh bằng cách cầm súng và bắn tên còn lại.
Sau một thời gian tranh đấu, thì hai đánh một không chột cũng què, tên kia đã bị chúng tôi đánh bại một cách dễ dàng, như vậy là trò chơi đã kết thúc, đội của chúng tôi đã vô địch trong phòng thi đấu này.
Lúc này, vì là đứng đầu, vì thế cho nên đội của chúng tôi sẽ nhận được nhiều phần thưởng có giá trị và được thêm điểm kinh nghiệm, nâng thêm được một vài cấp độ.
Chơi game xong thì tôi cảm thấy hơi đuối, dù gì thì tỉ lệ thắng khi đấu đội hai người chỉ là khoảng bốn phần trăm, như vậy thì khá là khó để mà thắng một trò chơi này được, vì biết tỉ lệ thắng không cao, nên tôi sử dụng chiến lược ít va chạm với đối phương nhiều nhất có thể, như vậy thì sẽ nâng cao tỉ lệ thắng dễ dàng hơn nhiều.
Chơi game xong thì tôi liền cảm thấy mắc tiểu, thế là liền nhanh chóng xuống dưới nhà và đi vệ sinh, xong xuôi thì lên trở lại phòng, lúc này trong điện thoại của tôi có tiếng nhận tin nhắn, thấy thế thì tôi liền cầm cái điện thoại lên thì thấy rằng Trúc Linh nhắn cho tôi, có nội dung là khen tôi chơi hay, đề nghị ngày mai cùng nhau chơi tiếp, đọc xong dòng tin nhắn đó thì tôi liền nhắn lại là khi nào cô ấy rảnh thì cứ nhắn cho tôi, tôi sẽ sẵn lòng chơi chung với cô ấy.
Nhắn tin trả lời cô ấy xong thì tôi liền thoát ra khỏi ứng dụng tin nhắn và tắt máy, tắt đèn và đi ngủ.
....................
Thế là sau vài ngày nghỉ ngơi cho đến hết tuần thì thứ hai tuần sau tôi đến trường để đi học, với lại thì cũng gần đến Tết dương lịch, nếu như chịu khó tính toán một chút thì thì thứ sáu sẽ nghỉ Tết dương lịch, nghỉ trong khoảng ba ngày, vì ngày mùng ba Tây là ngay chủ nhật, nên thứ hai sẽ nghỉ bù, lên thành bốn ngày nghỉ lễ vào đầu năm.
Mà nghỉ nhiều quá thì lại cảm thấy lười học vô cùng, dù gì thì nghỉ nhiều rồi, nên không còn tâm trạng gì nhiều để mà học hành nữa.
Và cũng vì chính lý do đó, tôi xém chút nữa đã thức trễ và không kịp đến trường để dự lễ chào cờ.
Cũng may là tôi đến kịp, nếu không thì sẽ bị hạ hạnh kiểm, lúc đó thì chắc là khóc tiếng mán luôn.
Thế là sau một tiết chào cờ đầy nhàm chán đó, tôi liền nhanh chóng lên lớp và ngồi nghỉ ngơi, dù gì thì cũng chả còn tâm trạng để đi đâu đó trong trường nữa rồi, giờ chỉ muốn ngồi trong một góc lớp để mà suy ngẫm về sự đời mà thôi.
Vừa ngồi được một lát thì Trúc Linh tiến lại gần tôi và hỏi han:
- Lê Ninh này, mình cảm thấy cậu hôm nay trông không được khỏe cho lắm!
Tôi nghe thế thì liền nhanh chóng phủ nhận:
- Không phải vậy đâu! Dù gì thì lâu lâu mới được đi học lại, làm cho mình trở nên lười biến dậy sớm, khiến cho giờ này vẫn còn buồn ngủ đây!
Trúc Linh nghe thế thì liền đề nghị:
- Nếu vậy thì cậu cứ nằm trên bàn ngủ một giấc đi! Dù sao thì giờ ra chơi tới tận mười lăm phút cơ mà! Cho nên cậu cũng có thời gian dài đủ để ngủ bù một giấc đấy!
Tôi nghe vậy thì nghe lời cô ấy rồi làm theo, và sau đó nằm ngủ lên bàn để bù giấc.