Rachel Pendergast vứt một đông khăn vào chiếc máy giặt ở tiệm Cet Nailed. Cho xà phòng vào, cô đóng máy giặt, nhấn nút mở máy, và chờ cho đến khi chắc chắn là nước bắt đầu chảy. Cô đang tận dụng khoảng thời gian nghỉ giữa các lượt khách để xử lý chỗ đồ giặt, một việc vặt ngày nào cũng phải làm.
Khi rời khỏi phòng ăn trưa, cô phát hiện ra cô bạn thân Teri đang ngồi trên ghế ở khoang của Rachel.
“Teri!”. Rachel hét lên vui sướng. Lần cuối họ gặp nhau cách đây gần một tháng nhưng cô cảm thấy lâu hơn thế nhiều. Cô nhớ Teri và đặc biệt là rất nhớ Nate, người bạn trai làm bên hải quân của cô mới chuyển đến San Diego.
Teri đứng lên. Cánh tay cô dang rộng và họ ôm nhau vui sướng như hai đứa trẻ. Không có những lời nói lém lỉnh cùng cách nhìn đời chua cay nhưng ngộ nghĩnh của Teri, cửa tiệm không thể sôi động được. Rachel nhớ những lúc cả hai nói chuyện về Nate. Và cả Bruce nữa chứ.
“Ơn Chúa là cậu đã trở lại với công việc”, Rachel mừng rỡ nói. Nhìn vào mắt Teri, cô cảm động hỏi, “cậu đã trở lại, phải không?”.
“Chúng ta sẽ nói đến việc này sau. Tớ cần nói chuyện với Jane trước đã”.
Rachel chắc chắn là sẽ không có khó khăn gì trong việc chủ tiệm nhận Teri trở lại làm việc. “Jane đang ở ngân hàng. Cô ấy sẽ về ngay thôi”.
Rachel không hiểu tại sao Bobby lại khăng khăng muôn Teri nghỉ việc. Cô biết có một kẻ nào đó đe đọa Teri, nhưng cô cho rằng hắn ta đe dọa chẳng qua là vì Bobby quá nổi tiếng.
Hai gã đàn ông đã tấn công Teri ở bãi đỗ xe và không lâu sau đó, Bobby đề nghị cô nghỉ việc cho tới khi anh kiểm soát được mọi việc. Dù Jane đã tìm được một người thay thế, song cô ấy vẫn không thể thạo việc như Teri.
“Cuối cùng tớ đã thuyết phục được Bobby rằng, nếu không đi làm trở lại thì tớ sẽ phát điên”, Teri giải thích và nhoẻn miệng cười với Jeannie. Lúc đó Jeannie đang cắt tóc cho một phụ nữ trẻ ở ngay bên cạnh.
“Bobby đâu?”.
“Ở nhà”, Teri trả lời. “Tớ yêu anh ấy vô cùng, nhưng tớ không thể chịu đựng nổi sự bao bọc quá mức của anh ấy”. Cô ngừng lại và liếc về phía sau. Cách duy nhất tớ khiến anh ấy đồng ý là hứa rằng sẽ để cho James đưa đón tớ đi làm. Có lẽ James sẽ là vệ sỹ của tớ”.
“James ấy à?”. Rachel không thể nào tin nổi. Lái xe của Bobby không có vẻ gì là vệ sỹ cả. Bởi anh ta gầy tong teo như một cái sào, ẻo lả và không một tí cơ bắp nào. Nếu bản thân Teri gặp nguy hiểm, có lẽ cô ấy còn cứu được cả James.
“Vậy chiều nay cậu có thể ở lại đây không?”.
“Chừng nào chưa nói chuyện với Janes thì tớ có thể ở lại. Nhưng sau đó tớ phải trở về nhà. Nếu không rất có thể Bobby lại tìm loạn lên”. Cô cười phá lên trước câu đùa của mình. “Bobby không thích tớ đi làm, nhưng anh ấy hiểu tớ rất yêu công việc và biết rằng tớ muốn ở đây”.
“Tớ rất vui khi thấy anh ấy có quyết định hợp lý”.
“Hãy tin tớ, tớ cũng vậy”, Teri thở dài”.
Rachel nhìn kỹ bạn mình và ấn tượng trước vẻ đáng yêu của cô bạn. Lúc nào Teri cũng là người hòa đồng, thích giao du và cực kỳ sôi nổi. Cô cũng hơi cay độc một chút khi nói về đàn ông và các mối quan hệ. Và rồi cô gặp Bobby Polgar. Xưa nay Teri vốn là một phụ nữ coi cái tôi của mình lớn hơn hết thảy nhưng vài tháng trở lại đây Teri đã thay đổi. Cô ấy trở nên... mềm mại hơn rồi, Rachel thầm nghĩ. Cô ấy biết hy vọng, tin tưởng và bớt nghi ngờ vào cuộc sống.
Tất cả đều nhờ sự xuất hiện của Bobby.
Chỉ tình yêu mới lý giải nổi tại sao hai con người tưởng chừng như khác xa nhau ấy lại có thể gắn bó với nhau. Bởi chỉ với một tình yêu thực sự và sâu sắc mới có thể khiến con người ta thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Tình yêu ấy khiến người ta chấp nhận và tin tưởng lẫn nhau. Bobby như sống lại khi anh có Teri. Bất kỳ ai nhìn thấy hoặc bắt gặp anh trước bàn cờ đều công nhận rằng anh là một thiên tài, nhưng hơi... lập dị. Với Teri anh lại trở thành một người thật đáng yêu và luôn vui vẻ, mặc dù thường thì anh không vui tính. Anh ngố một cách giản dị đáng yêu.
Liệu mình và Nate có được tình yêu giống Teri và Boby hay không? Rachel thực sự không biết. Cô nghĩ họ cần có thêm thời gian, và việc xa cách thế này sẽ giúp họ có khoảng lặng để suy nghĩ về mọi chuyện.
“Vậy”, Teri lên tiếng và ngồi xuống, bắt chéo chân trên ghế. “Kể với tớ đi nào. Cậu nhớ Nate phải không?”.
Rachel gật đầu. “Nhiều lắm”. Cô có cảm giác mình như đang mất mát một cái gì đó rất lớn lao khi không có anh. Nói chuyện trên điện thoại cũng giúp cô đỡ nhớ nhưng chẳng thể nào đủ được. “Gần như ngày nào anh ấy cũng gọi cho mình”.
“Giống Bobby hồi trước chứ?”. Teri hỏi.
Rachel cười. “Không hẳn. Nate gọi điện mỗi khi có thể và thường là vào buổi tối”. Hồi còn cưa cẩm Teri, ngày nào Bobby cũng gọi vào một giờ nhất định bất di bất dịch cho dù anh có đang ở đâu.
“Thế còn Bruce?”.
“Bruce à?”. Rachel hỏi, giọng có vẻ gay gắt.
“Cậu có gặp anh ta không?”.
“Không!”. Rachel bỗng trở nên quyết liệt. Bruce, người đàn ông góa vợ đã trở thành bạn cô và con gái anh Jolene đã trở nên thật đặc biệt đối với cô. Jolene khiến Rachel nhớ đến mình lúc còn là một cô bé. Bản thân cô cũng từng mất mẹ từ khi còn nhỏ và được một bà dì nuôi dạy, nhưng dì cô dã mất cách đây vài năm. Jolene cần có một người phụ nữ để nói chuyện và chia sẻ. Rachel đã hoàn thành vai trò đó một cách xuất sắc, vì cô thực sự yêu quý cô bé dễ thương này.
“Sao cậu lại nói khôn như thể đó là một việc cần tránh xa vậy?”. Teri hỏi.
Giống như cậu không thể nào để mắt tới việc hò hẹn với Bruce ấy. Cả hai chúng ta đều biết không phải là như vậy mà. Hai người vốn hợp nhau lắm mà”.
Rachel phản đối. “Điều gì khiến cậu nói vậy?”.
Teri lắc đầu ý muốn nói rằng việc Bruce và Rachel hợp nhau là đương nhiên.
“Hai người như thể đã cưới nhau vậy. Bất kỳ ai cũng đều nghĩ thế nếu nhìn thấy hai người đi cùng với nhau. Tại sao cậu không thừa nhận sự thực đó?”.
Rachel xua tay bác bó nhận xét của bạn. Teri rất quý Bruce và điều đó khiến cô có phần thiên vị trong suy nghĩ về quan hệ của Rachel với Bruce. “Chúng tớ là bạn”, cô khẳng định. “Thế thôi”.
Teri cốc đầu cô. “Anh ấy đã hôn cậu”.
Rachel cụp mắt lại. “Cậu có camera bí mật đấy à? Cậu theo dõi từng động thái của tớ đấy à?”.
“Không”, Teri trả lời. “Cậu đã kể với tớ”.
“Tớ kể à?”.
“Đúng thế mà, phải không?”.
“Ừ, đúng, nhưng đó là một...”.
“Hôn kiểu bạn bè”, Teri nói nốt hộ bạn mình.
“Đại loại thế”. Cô nhớ lại và nghĩ có lẽ Bruce muốn nhiều hơn thế. Nụ hôn của anh bất ngờ, nhưng sau đó nó thật... thú vị. Cô nghĩ đi nghĩ lại và cho rằng thú vị vẫn chưa đủ. Thú vị nghe có vẻ vẫn còn nhạt nhẽo, giống như bỏng ngô không có muối vậy. Đó thực sự không phải là điều cô cảm nhận được mà là cái mà cô muốn mình phải cảm nhận. “Tớ thích Bruce, đừng hiểu lầm, nhưng không phải theo cách đó”.
“Ý cậu là thế nào?”. Teri hỏi.
“Cậu có nhớ lần đầu tiên khi tớ bắt đầu dành thời gian ở bên Jolene không?
Bruce thể hiện thái độ rõ ràng rằng anh ấy không muốn tham gia vào mối quan hệ đó”. Cô không thể nào quên vẻ mặt của anh vào cái ngày Jolene thông báo rằng cô bé chọn Rachel làm người mẹ mới của mình. Bruce cứ như bị con gì đó nuốt mất lưỡi. Anh muốn chứng tỏ rằng anh không hề có tình ý gì với cô và cũng chưa có ý định tìm người thay thế vợ mình. Nhưng Rachel đã xử sự để Bruce hiểu rằng cô cũng không có ý định đến với anh, cô chỉ đơn giản muốn làm bạn của Jolene. Hơn nữa, cô cũng có Nate là bạn trai rồi.
“Tớ thích nói chuyện về Nate hơn”, cô thay đổi chủ đề.
“Mình lại thích nói về Bruce”, Teri phản đối.
“Tại sao?”.
Teri nhún vai. “Vì một lý do, mình thấy anh ấy thú vị hơn Nate”.
“Thú vị hơn như thế nào?”. Rachel lập tức tò mò, dù đã cố nói bằng một giọng lạnh nhạt, nhưng cô không thể giấu được sự quan tâm của mình đối với Bruce.
“Rồi, Bruce rất thực tế và anh ấy không bao giờ thích thổi phồng cái tôi của mình... Anh ấy là một người cha tốt”.
“Đúng”, Jeannie bất ngờ xen vào cuộc nói chuyện của hai người. Cô hướng cái máy sấy tóc về phía Rachel. “Hôm trước Bruce mới gọi cho Rachel đấy”.
“Để xem liệu Jolene có ổn trong suốt buổi tối thứ Sáu hay không ấy mà”.
Rachel ngạc nhiên không hiểu bằng cách nào mà chuyện tình cảm riêng tư của cô lại trở thành dề tài bàn tán của mọi người trong tiệm.
“Cô ấy đã nghe điện thoại một lúc rất lâu”, Jeannie nói với Teri, nhấn mạnh từng từ.
“Đó là điện thoại di động của tôi”, Rachel giải thích vì sợ ai đó tưởng rằng cô giữ rịt đường dây điện thoại làm việc đẻ nói chuyện riêng.
“Có vẻ rất thích thú. Tôi đã nghe thấy cô ấy cười”.
Bruce đã rất dí dỏm, hoặc chí ít anh cũng biết nói đùa. Nhưng Rachel lờ đi lời nhận xét đó. Nếu bây giờ công nhận điều đó thì khác nào mời mọi người tiếp tục bàn tán về chuyện này?
“Trong khi đó, bất cứ khi nào nói chuyện điện thoại với Nate cô ấy cũng như sắp khóc”. Jeannie nói tiếp.
“Tôi nhớ Nate”, Rachel vung tay lên đáp lại. “Vì chúng tôi yêu nhau mà phải ở xa nhau”.
“Tôi vẫn nghĩ là cô nên chọn Bruce”, Jeannie khăng khăng.
“Sao chúng ta không bỏ phiếu nhỉ?”. Teri gợi ý. Cô đứng dậy và quay một vòng. Ý cô là tất cả mọi người làm ở đây cùng tham gia bỏ phiếu.
“Có mà điên”, Rachel đáp lại. Cô không muốn nghe. Teri có thể tổ chức mọi người bỏ phiếu nhưng chắc chắn cô sẽ không tham gia. Việc mọi người nghĩ thì có ảnh hưởng gì tới cô?
Cô yêu Nate và họ yêu nhau gần như từ lần hẹn hò đầu tiên cách đây ba mùa hè. Vâng, anh ít hơn cô năm tuổi, nhưng điều đó chẳng hề khiến anh bận tâm, và cô cũng vậy. Cô chỉ không tụ tin khí gia đình anh làm chính trị. Cha anh vốn một nghị sĩ và có tham vọng chính trị rất lớn.
Rồi cô gặp mẹ anh, mọi chuyện có vẻ không được êm thấm lắm. Thật không may, Nate mù tịt về những lời châm chọc mà mẹ anh nhằm vào cô. Anh cho rằng Rachel tưởng tượng ra, nhưng cô thì hiểu rất rõ. Mặc dù Patrice Olsen không nói thẳng ra nhưng bà cho rằng Rachel không phải là lựa chọn đúng đắn của cậu con trai yêu quý.
Teri bước vào bếp, có vẻ cô đã đã quên hẳn kế hoạch bỏ phiếu cho Nate và Bruce. Rachel vừa cho món ăn chính vào lò vi sóng. Cái máy giặt quay xoành xoạch bên cạnh và tiếng nước oàm oạp vỗ vào những suy nghĩ đầy tức giận của cô.
“Cậu có nhớ khi cậu gặp Bobby thì thế nào không?”. Rachel xoay mặt đối diện với bạn và hỏi.
“Tớ không muốn yêu anh ấy”.
“Nhưng cậu đã yêu đấy thôi”.
Teri thở dài. “Bobby khiến tớ không thể không yêu tớ không thể nào quên cái đêm anh ấy mang cho tớ cả tá thiệp, hàng đống hoa và năm mươi pao sô-cô- la đắt tiền”.
Bobby cố gắng làm Teri có cảm giác lãng mạn và theo “công trình nghiên cứu” của anh, đó là cách để khiến cô cảm nhận được sự lãng mạn bay bổng của tâm hồn. Một lẽ rất tự nhiên, vì đó là Bobby nên anh cực kỳ nhiệt tình.
“Làm sao tớ có thể làm anh ấy thất vọng khi anh ấy xin phép được hôn tớ cơ chứ?”.
“Ừ, cậu không thể. Rachel đồng ý.
“Tớ có thể nói gì nào? Người đàn ông đó như thế đã hạ gục tới”.
“Cậu cảm nhận về Bobby cũng giống tớ cảm nhận về Nate vậy”.
Rachel nói và hy vọng Teri sẽ ngừng câu chuyện ở đây. Tất cả những điều họ vừa nói về Bruce và cô thật sự làm cô không yên. Cô không muốn nghĩ về bố của Jolene nhiều hơn một người bạn.
“Không, cậu không thể đâu, Rachel”. Teri dịu dàng nói. “Đừng quên là tớ hiểu cậu hơn bất kỳ ai. Chúng ta làm bạn đã lâu rồi mà”.
Sự không thoải mái của Rachel càng tăng thêm. Cô mở lò vi sóng và lấy bữa trưa ra. Khói bốc lên từ món ăn khi cô đặt nó vào đĩa và mang ra bàn.
“Tớ biết Nate muốn cưới cậu”.
Rachel đã kể với Teri về điều này và giờ cô thấy ân hận.
“Ý của cậu là gì?”.
“Ý tớ là nếu cậu thực sự yêu Nate, cậu đã không ngần ngại. Cậu sẽ chấp nhận lời cầu hôn, gói ghém đồ đạc và theo anh ấy tới San Diego. Nhưng cậu đã không làm thế”.
“Ồ, Teri, nếu cậu thực sự đo lường tình cảm của tớ theo cách ấy thì cậu đã sai rồi đấy”.
“Tớ sai sao?”.
“Đúng thế!”, Rachel gắt lên. Ngồi bên bàn, cô với tay lấy khăn ăn và phủ lên lòng. “Mình nói chuyện khác được không?”.
“Tớ cũng nghĩ thế”.
“Tốt”, Rachel lấy cái dĩa và ăn miếng đầu tiên.
Jeannie bước vào bếp. “Nghe này, chuyện về Bruce ấy...”.
Rachel đặt mạnh cái dĩa xuống bàn, cắt ngang câu nói của Jeannie. Cô không muốn nghe cái tên ấy nữa. Nếu không phải Teri thì lại là một người khác. Người ta không chịu bỏ qua cái chủ đề này và cô thực sự đã phát chán.
“Anh ấy thì sao?”. Cô hỏi với một sự kiên nhẫn đáng nể.
Jeannie mở cánh tủ lạnh và lấy ra một chai nước. “Một số khách hàng của tớ rất muốn gây chú ý với anh ấy...”.
“Cậu nói lại xem nào?”.
“Anh ấy không khó tính như bên ngoài nhìn vào Jeannie nói, vặn chai nước và uống ực một ngụm. “Họ bắt đầu để mắt tới anh ấy...”.
“Tốt thôi”. Rachel lẩm bẩm, quay lại với bữa trưa của mình. “Tớ hy vọng mọi việc tốt đẹp với anh ấy và bất kỳ ai mà anh ấy hẹn hò”.
“Tớ không nghĩ là anh ấy chịu hẹn hò với ai”. Jeannie bảo cô.
“Tớ không biết”. Điều này rõ ràng là không đúng. Jolene luôn thông báo mọi việc với cô, và việc Bruce thỉnh thoảng cũng đi ra ngoài thì có, nhưng chuyện hẹn hò thì chưa thấy nhắc đến.
Jeannie rời phòng ăn, còn Teri vẫn ngồi lại. Sau vài giây, cô khẽ bóp vai Rachel.
“Cậu sẽ biết”. Teri thì thầm, “khi nào đúng là người đàn ông của cậu, mọi việc sẽ trở nên rõ ràng và rồi cậu sẽ tự hỏi tại sao lại phải mất nhiều thời gian đến thế cậu mới nhìn ra cái người đứng ngay bên cạnh mình”.
“Việc cậu với Bobby cũng thế sao?”. Rachel không thể không hỏi.
Teri nở nụ cười làm bừng sáng cả gương mặt cô. “Tớ tự hứa với mình là sẽ không lấy anh ấy. Rồi anh ấy bảo James mang cho tớ chiếc nhẫn kim cương này, nhưng tớ vẫn cương quyết không chịu. Tớ tuyệt đối không có ý định lấy Bobby Poglar. May là trước đó tớ chưa từng lên giường với anh ấy, và rồi anh ấy cứ khăng khăng đòi cưới...”.
Rachel mỉm cười nhớ lại cái tối Teri đau khổ chạy qua nhà cô. Khổ sở, si mê và lo sợ cô sẽ làm hỏng cuộc đời của Bobby nếu cô lấy anh. Nhưng Rachel có thể thấy ngay là họ sinh ra để cho nhau. Bobby cũng biết điều đó nên anh không để cô đi. Teri rồi cũng nhanh chóng nhận ra. Từ việc của bạn, Rachel chỉ có thể hy vọng...
Jane bước vào, cắt ngang hồi tưởng của Rachel. Khuôn mặt cô rạng rỡ vui mùng khi nhìn thấy Teri vì cô ấy là tất cả nhũng gì Rachel cần. Teri sẽ trở lại với cửa tiệm.