10 giờ đêm, nhạc đã được hạ dần. Ánh đèn vàng nhẹ nhàng dc bật lên trong căn phòng trống trãi đó. Mọi đứa học sinh khác đang chụp hình kỉ niệm trước khi ra về, 1 vài đứa phụ giúp dọn dẹp, 1 vài đứa khác lại đang thu gom đồ đạc để chuẩn bị ra về. Nó nhẹ nhàng nắm tay nhỏ và kéo nhỏ len lỏi qua dòng người kia. Chưa ra khỏi cổng thì nhỏ khựng lại nhìn nó, nó quay lại nhìn nhỏ với gương mặt khó hiểu, nhỏ cười móc cái dt trong bóp ra.
- Mình chụp 1 tấm hình nha!
Nó gật đầu đồng ý vì gần như đi chơi với nhỏ thì nhiều nhưng nó dường như chẳng có tấm hình nào chụp chung với nhỏ cả. Nó khẽ gọi nhờ 1 đứa học sinh đứng gần đó chụp hình dùm nó và nhỏ 1 tấm hình, vào tư thế, nó đút tay vào túi quần trong khi nhỏ luồn tay qua ôm cánh tay nó 1 cách thân mật. Nó cũng khá ngạc nhiên nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ mỉm cười 1 cách nhẹ nhàng.
Chụp xong, nó lại kéo nhỏ đi về hướng xe, bấm chìa khóa nó mở cửa cho nhỏ. Ngồi vào xe, nó bắt đầu cho xe lăng bánh.
- Về nhà hả? (Nó hỏi nhỏ)
- Ko muốn về nhà
- Thế đói ko?
- Chưa đói lắm
Nó chẳng hỏi nhỏ gì nữa, nó hướng ra đường cao tốc và bắt đầu chạy. Chạy về 1 nơi vô định, nó chẳng biết nó đang đi đâu, chỉ dc ở bên nhỏ là nó vui lắm rồi. Chạy dc 1 chút xíu thì nhỏ nói nhỏ thèm bánh ngọt, thế là nó vội chạy đến 1 tiệm bánh ngọt của Trung Quốc mở đến tận 3 giờ đêm. Bước ra khỏi xe, nó có thể cảm nhận dc cái buốt giá của buổi tối Cali. Nó khẽ cởi chiếc áo vest đang mặc ra và đắp lên người nhỏ.
Ngồi ở 1 góc bàn, nó và nhỏ cùng nhau uống ly trà nóng và dùng 1 vài món ăn nhẹ. Chỉ biết nhìn nhau cười, lâu lâu nó còn ghẹo nhỏ cho nhỏ vui. Ở bên nhỏ, nó có 1 niềm vui thuần khiết, nó ko muốn lợi dụng hay đụng chạm đến thân thể nhỏ. Nó biết rằng nhỏ cũng ko bao giờ để nó làm thế vì nó còn chưa biết nhỏ đang suy nghĩ gì về nó nữa. Nó chẳng biết nhỏ có cảm giác gì cho nó ko hay chỉ với tư cách là 1 người bạn thân.
Ăn xong, nó chở nhỏ về ngôi nhà của nhỏ. Dưới bài nhạc nhẹ trên xe, nhỏ ngủ thíp đi đắp cái áo lạnh mà nó đưa cho. Nhìn nhỏ ngủ mà nó thấy lòng xao xuyến ko muốn rời xa nhỏ lúc này. Nó lựa đường vòng và dài để dc ngồi trên xe với nhỏ lâu hơn. Thời gian ở với nhỏ trôi qua 1 cách nhanh chóng mặt, dù con đường dài hơn nhưng nó vẫn cảm thấy chẳng đủ. Về trước ngôi nhà của nhỏ, nó ra khỏi xe rồi mở cửa phía bên nhỏ ra. Nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ lây nhỏ dậy, nhỏ mở mắt ra 1 cách chậm chạp rồi nhìn nó 1 cách ngơ ngác.
Nhỏ đưa đôi chân dài trắng thon thả ra rồi từ từ leo ra khỏi xe, nhỏ ôm chầm lấy nó rồi tạm biệt nó chạy vào nhà vẫn khoác cái áo của nó. Nó chẳng nói gì, mặt đỏ bừng vì ngại cứ giống như nó chưa bao giờ dc chạm vào người đứa con gái nào vậy. Nhìn nhỏ bước đi vào ngôi nhà kia, đóng sầm cửa lại mà lòng nó cảm thấy cô đơn và trống trãi biết bao.
Kể từ ngày hôm đó, nó và nhỏ thường xuyên đi ăn và uống nước với nhau, thỉnh thoảng còn học bài chung nhưng đa số là vì nó rủ nhỏ đi. Nó muốn dc gặp nhỏ càng nhìu càng tốt, có lẽ vì tình cảm của nó dành cho nhỏ càng ngày càng lớn hơn rồi. Nó vẫn chưa muốn mở miệng hỏi xem nhỏ có thích nó hay ko ... Nó cũng chẳng dám tỏ tình với nhỏ. Cứ mỗi lần đi chơi như vậy, nó đều giấu chị, nó ko muốn cho chị biết vì chị vẫn là người yêu của nó ... Nó đồng thời cũng ko muốn xa chị 1 lần nữa nhưng cảm xúc của nó lúc này hoàn toàn lộn xộn. Nó yêu chị nhưng nó cũng yêu nhỏ nữa ... ... ....
Chỉ còn 1 vài ngày nữa là lại dc về Việt Nam, thật sự thì thời gian trôi qua 1 cách nhanh chóng quá. Vẫn thói quen nhắn tin và skype với chị mỗi tuần, có điều nó ko còn cảm thấy muốn bị gò bó trong những cuộc nói chuyện đó nữa, nó cứ diện lí do là bận thi học kì nên hạn chế việc nói chuyện với nhắn tin với chị lại. Nó cũng muốn có thời gian để suy nghĩ cho những cảm xúc của nó.
Ngày 25 tháng 5, vẫn như thường lệ. Nó vẫn check facebook, đột nhiên hôm nay nhận dc nhiều notifications hơn bình thường nên nó có vẻ ngạc nhiên. Sau quá trình điều tra thì nó thấy 1 tấm hình của nó chụp chung với nhỏ dc post trên tường nhỏ. Dĩ nhiên rất rất nhìu người like và comment, nhìu người còn hỏi đây có phải là bf của nhỏ ko nữa. Nhưng chẳng thấy nhỏ cm trả lời lại. Điều này khiến nó vô cùng tò mò và khiến cho con tim nó thật sự rung động, nó ko biết nhỏ có thích nó ko. Còn 5 ngày nữa là về Vn rồi nó ko muốn bỏ mất cơ hội này. Nó muốn dc biết rằng nhỏ có cảm xúc gì với nó ko ...
Dở ngay cái dt lên, bắt đầu bấm chữ Linh trên contact thì tên nhỏ hiện ra. Nó cắn môi và lấy hết mọi can đảm để gọi cho nhỏ. Cứ mỗi tiếng bíp trong chờ đợi thì tim nó đã đập 100 nhịp, thật sự nó cũng rung lắm nhưng nó ko thể chờ đợi thêm nữa. Chẳng mấy chốc thì nhỏ bắt máy lên, vẫn cái giọng ấm áp ngọt ngào đó.
- A lô, có gì k Nguyên?
- Àh Linh, Nguyên nói với Linh 1 chuyện dc ko?
- Uhm, Nguyên nói đi (giọng nhỏ có vẻ tò mò)
- Nguyên thích Linh ...
Vẫn những chữ cái linh thiêng đó, nó đã trao cho chị mà bây giờ nó lại nỡ lòng nào thốt lên với nhỏ. Nó chẳng biết tại sao nó làm vậy nữa. Từ lúc nào đó, vì sự rối loạn cảm xúc đã khiến cho nó trở thành 1 con quái thú ko nhân tính chỉ biết làm đau người con gái kia thật sự yêu nó. Nó chẳng có suy nghĩ đến những cảm xúc của chị nếu chị biết được chuyện này. Hỏi nhỏ xong, nó thấy dc sự ngập ngừng của nhỏ ...
- Hmmm, xin lỗi Nguyên nha ... Linh ko muốn làm Nguyên hiểu lầm nhưng Linh chưa sẵn sàng để yêu ai hết ... Mình làm bạn nha ...
Nó thật sự bị sốc sau câu trả lời của nhỏ. Nó chưa bao giờ nghĩ rằng nhỏ sẽ nói điều này với nó vì trong thời gian qua nó luôn lo lắng cho nhỏ nghĩ rằng nhỏ cũng có cái gì đó cho nó ...
- Uhm, Nguyên chỉ hỏi vu vơ vậy thôi ... hihi bye Linh nhé!
Nó gượng cười trong nỗi buồn tột độ. Nó buồn lắm và bây giờ thì trong tim nó cảm thấy cô đơn vô cùng. Nó lại nhớ đến chị và tự nhắc bản thân rằng chỉ có chị là yêu nó thôi. Ko kìm chế dc hành động của nó nữa, nỗi buồn và cô đơn lúc bấy giờ khiến nó làm những chuyện còn tệ hơn nữa. Nó liền nhắn tin qua facebook chị,
- Ngày 1 tháng 6 anh về đến rồi, hôm đó em đi ăn cùng anh nhé em yêu!
Nó nhắn tin cho chị, biết chắc là chị sẽ vui và trông mong ngày nó về. Nó cũng đợi ngày dc gặp chị nhưng chưa bao giờ 1 cách đột ngột nó nhắn 1 cái tin như thế ... Nhắn tin xong, chắc giờ này chị còn ngủ nên chị chưa trả lời nó dc. Chưa bù đắp dc nỗi buồn và thất vọng, nó liền nhấc máy lên và gọi cho Charissa dù cho nó nghĩ rằng mối quan hệ giữa nó và Charissa đã chấm dứt. Vì quá cô đơn nên nó chỉ muốn có 1 người ở bên lúc này, nó nghĩ Charissa có thể giúp nó quên dc Linh và cũng có thể giúp nó cho Linh thấy rằng nó ko buồn dù cho Linh có từ chối nó.
- Em đi uống nước với anh nhé!
- Hmmm, bao giờ anh?
- Bây giờ dc ko?
- Vậy khoảng 1 tiếng nữa nha
- Uhm anh đón em!
Nói rồi nó cúp máy, nó nghĩ chắc là nhỏ còn cảm xúc gì cho nó nên khi nó rủ nhỏ sẽ đi ngay. Nói rồi nó chui vào nhà tắm, ngâm mình cho làn nước nóng quên hết những chuyện xảy ra hôm nay. Nó mặc chiếc áo sơ mi đen lên người rồi khoác lên chiếc áo lạnh ngoài. Mùi thơm phưng phức, nó nổ máy xe rồi chạy vèo đến nhà nhỏ đúng hẹn. Nó đậu trước nhà nhỏ rồi móc chiếc dt trắng kia ra, nhắn tin cho nhỏ ...
- Anh đợi em ngoài cửa!
5’ sau thì cánh cửa nhà nhỏ dc mở ra. Nó chui ra khỏi chiếc xe rồi mở cửa kế bên cho nhỏ bước vào. NHỏ thật duyên dáng trong chiếc đầm hoa ngắn và đôi guốc cao.
- Anh xin lỗi nhé!
- Về chuyện gì?
- Anh dẫn Linh đi prom mà ko nói với em ...
- Em cũng có lỗi, em cũng dẫn bạn em theo mà
Nó cười rồi nắm lấy tay nhỏ để lên đùi nó, nhỏ có vẻ e ngại, rồi co năm ngón tay lại nắm chạy lấy tay nó hơn. Nó kéo nhỏ về hướng nó rồi hôn lên đôi môi của nhỏ, vị son môi của nhỏ ngọt lịm ... Nó cắn nhẹ lên đôi môi của nhỏ rồi đưa chiếc lưỡi của nó qua làn môi đó chạm vào chiếc lưỡi của nhỏ. Nó để tay lên má nhỏ và vuốt qua làn tóc mượt mà đó.
Không thể chịu dc nữa, nó kéo nhỏ xuống băng ghế sau. Dưới bầu trời tối sầm và ko có người qua lại. Trong chiếc xe kính đáo của nó là một căn phòng tình nhân thứ 2 vây. Nó âu yếm lấy nhỏ, để tay lên chiếc đùi thon mượt rồi vuốt lên tới bờ mông của nhỏ. Miệng nó vẫn không rời nhỏ, nó nhẹ nhàng hôn xuống cổ rồi ngực của nhỏ. Khoảng thời gian nhỏ nhoi đó trôi qua 1 cách thật nhanh, chưa gì mà đã 11h đêm, nhỏ phải từ biệt nó bằng một nụ hôn nồng thắm, thay vào đó nó hôn lên bờ trán nhỏ rồi chào tạm biệt nhỏ ra về, bước ra khỏi xe, nó nhìn theo bước chân nhỏ bước vào căn nhà ... Rốt cuộc thì nó và nhỏ nảy h vẫn chưa đi đâu ... Dc âu yếm trong xe là quá đủ với cả 2 đứa rồi.
Tối đó về nó nhắn tin cho nhỏ cả đêm, có vẻ như nhỏ thích nó lắm. Cứ sau mỗi tin nhắn là nhỏ trả lời nó ngay trong khi nó vừa chơi dota vừa nhắn tin nhỏ nên ko nhắn tin cho nhỏ liền dc. Lay quay chưa kịp trả lời thì nhỏ đã ngủ quên mất. Nó nhắn 1 tin nhắn cuối với nhỏ: “Ngủ ngon, em yêu!”
5 ngày cuối cùng ở trường trung học này nó đều bỏ ra hết cho nhỏ. Nó và nhỏ cứ như một cặp đôi mặc cho nhỏ Linh có nhìn nó ra sao đi chăng nữa. Nỗi thất vọng của nó bây giờ chắc đã xóa sạch mọi tình cảm của nó dành cho nhỏ Linh. Ở lễ hội tốt nghiệp, trang hoàng trong bộ quần áo chỉnh tề và những bộ đồ đồng phục xanh của buổi lễ, nó vẫn ko rời con nhỏ nữa bước. Nhỏ khóc với nó vì biết rằng ngày mai nhỏ và nó lại chia xa nhau. Nó thì về vn trong suốt mùa hè khi nhỏ vẫn phải ở lại Mỹ. Nó quét những dòng lệ trên mi nhỏ rồi hứa với nhỏ là nó sẽ quay về.
Tối hôm đó mệt đừ cả người, nó quay về nhà và tiếp tục với mớ đồ chưa đóng xong của nó. Xếp gọn gàng những bộ quần áo vào vali, những việc nhẹ nhàng thế mà khiến cho nó đổ cả mồ hôi ướt hết cả lưng. Vừa nhâm nhi công việc vừa lắng nghe những bài nhạc trên chiếc laptop thì nó nghe tiếng thông báo message bên facebook. Dừng mọi công việc lại, nó quay chiếc laptop qua thì thấy chị trả lời tin nhắn cho nó.
- “Ngày mai anh về rồi, ở nhà nghỉ ngơi đi rồi đi chơi sau với em cũng dc mà!”
- “Anh muốn gặp em càng sớm càng tốt!”
- “Mập!”
- Sao em?
- Pass facebook của em là tên với ngày sinh của mập đó, thấy em yêu mập chưa
Nó cười mỉm dưới sự ngây thơ hồn nhiên của chị, rồi cũng khí thế tí ta tí tửng vào setting đổi password thành tên và ngày sinh của chị.
- Thì password của anh cũng là tên và ngày sinh của em mà, huề!
- Xí! Nghe người ta nói cái bắt trước!
- Hehe! Dù sao thì anh cũng yêu em thôi! Àh, em đợi anh chút, anh đóng đồ xong rồi có gì anh trả lời tin nhắn cho em nha!
- Uhm mập đóng đồ đi, em đi ăn cơm trưa với mẹ!
- Anh yêu em!
- Em cũng vậy!
Những dòng chữ chat cuối cùng giữa chị và nó trên facebook. Nó lại típ tục xông pha công chiến với mớ đồ hành lí, nào là thuốc men, quần áo, đồ ăn rồi quà cáp cho người thân. Vừa xong việc thì trời cũng đã tối, nó tắm 1 phát thật đã rồi quấn cái khăn ngang hông dở chiếc dt ra nhắn tin cho nhỏ Charissa.
- “Mai anh về rồi, tối nay em ngủ ngon nhé”
Vừa nhắn tin xong thì nó tắt đèn rồi nằm ngủ ngon lành do sự mệt mỏi quần quật với đống đồ từ chiều đến giờ.
Phi trường San Francisco một lần nữa hiện ra trước mắt nó, cảm giác vui mừng và hồi hộp. Nó check-in rồi tạm biệt ông bà bác 1 lần nữa. Đi vào phòng chờ và ngồi trên hàng ghế dài, móc chiếc dt ra để check tin nhắn, nó thấy bao nhiu tin nhắn từ bạn bè hỏi thăm ... và có 1 tin nhắn từ nhỏ Linh ... Nó ko khỏi tò mò mở ra đọc ngay
- Nguyên giữ gìn sức khỏe nha! :’)
Cũng chỉ đơn thuần là một tin nhắn tạm biệt, nhưng thật sự khiến cho nó bồi hồi một lúc. Không biết lúc này nhỏ ra sao nhỉ, không biết chừng nào nhỏ mới về vn. Vừa check tin nhắn típ tục vừa suy nghĩ thì nó dừng lại ở một tin nhắn của người nó mong chờ nhất, Charissa.
- I love you babe!
Chỉ 4 chữ cỏn con mà khiến cho nó cười không ngớt và tim nó như dc thêm sức sống. Nó cũng chẳng nhắn lại vì nó ko muốn làm cho nhỏ phải buồn khi nó chuẩn bị đi xa nữa. Chẳng mấy chốc thì chiếc máy bay China Airline khổng lồ cất cánh đưa nào vào không trung ...
Ngày 1 tháng 6
2 giờ chiều, ba mẹ đến đón nó trong chiếc xe Ford Focus Sport. Trong lòng ko ngớt hồi hộp vì dc gặp gia đình, nhưng điều làm nó hồi hộp hơn gấp bội là chiều nay nó sẽ dc gặp người bạn gái duy nhất của nó.
- 7 giờ anh đón em đi ăn nha em yêu!
- Dạ anh.
5 giờ chiều, tắm rửa, máng đồ trong vali lên, chọn cho mình một bộ đồ ăn ý nhất. Xịt dầu thơm khắp mình, vuốt xáp lên khắp tóc. Đeo lên chiếc đồng hồ da yêu thích, đôi giày Jordan.
6 giờ chiều, trời đã chập choạng tối, ba mẹ giờ đã lên phòng xem phim, nó xách chiếc PCX quen thuộc của ông già ra và hịn ga phóng đi.
6:35 nó có mặt ở nhà nhỏ, nó vẫn có thói quen đến sớm, nó móc cái dt ra để nhắn tin cho chị.
- Em, anh đang ở trước nhà em áh!
- Anh chạy lên quán ăn trước đi, tại em đang bận ở cty ba, để e đi taxi lên.
6:40 Nó cảm thấy làm lạ là sao chị ko nhắn tin báo trước cho nó biết, cũng ko suy nghĩ linh tinh nhiều. Nó chạy đến NowZone ở quận 5 gửi xe, rồi chọn một chỗ ngồi trong quán café NYDC nổi tiếng trên tầng 2 ngay cửa kính hướng ra đường.
7:30 Chị xuất hiện lúc nào nó ko hay, bước lên những nấc cầu thang, một người con gái mái tóc nâu hạt dẻ mượt mà thả lỏng trước ngực trong chiếc đầm bó trắng ngắn ngang đùi, nhìn chị nhưng một cô người mẫu với đôi giầy cao gót màu đỏ chói lọi. Những người ánh mắt đang hướng về phía chị và ánh mắt của chị đang hướng về phía nó. Chị chậm rãi bước đến ngồi đối diện nó, vén tóc qua một bên, để chiếc dt và bóp trên bàn.
Nó chẳng nói gì, chỉ nhìn chị trong hạnh phục và cười mỉm. Chị thì nhìn qua menu. Nó cũng ngạc nhiên là chị chẳng nói gì với nó, có lẽ là chị vẫn còn ngại.
- Em ăn mì ý nha, ở đây món đó ngon lắm!
Chị chẳng nói gì, chỉ gật đầu cười. 10 phút sau thì những món đồ ăn và nước nó gọi dc mang ra. 10 phút đó là khoảng thời gian hồi hộp nhất trong đời nó, ngồi trước một người con gái xinh đẹp vô cùng mà nó chẳng dám thốt lên 1 lời nói nào, chỉ biết nhìn như 1 thằng biến thái, nó hoàn toán bị đánh gục trước vẻ đẹp của chị. Bên ngoài chị ko nhí nhảnh và tí tửng như khi chat trên facebook, chị có vẻ lịch lãm, sang trọng và nghiêm túc hơn nó nghĩ.
8:10 Những cái dĩa sạch đồ ăn đã dc anh phục vụ mang đi mất, nó vừa giả vờ uống nước vừa khẽ đưa bàn tay qua bàn chạm vào bàn tay của chị. Chị giậc tay lại và để lên đùi, nhìn đi chỗ khác. Nó cảm thấy hết sức bàng hoàng và ngạc nhiên trước hạnh động của chị ...
- Hôm nay em sao vậy? E có chuyện gì buồn ko?
Chị nhìn nó với 1 vẻ mặc khinh bỉ, cười mép, rồi 2 dòng nước mắt rơi từ đôi mắt long lanh của chị ...
- Charissa, rồi còn Linh, anh còn định dấu em tới bao giờ? Àh ko, Nguyên còn định dấu chị đến bao giờ?
Nó chưa kịp mở miệng giải thích thì chị đã dứng dậy bước ra khỏi quán ăn, ở dưới kia là chiếc xe màu đen quen thuộc của nhà chị đang dc đậu sẵn ở dưới đợi.
Những hồi ức bây giờ trôi về trong đầu nó, nó đã vô tình đưa password facebook cho chị mà quên xóa đi những đoạn chat với những người con gái ấy. Chị đã từ chối để nó chở đi là vì chị ko còn muốn dc ở cạnh nó và tin tưởng và nó nữa, đó là lí do chị đi bằng xe nhà lên ... Mặt nó đỏ bừng bừng trước những cái nhìn ghẻ lánh từ những vị khách khác ... Tự trách mình ngu ngốc, nhìn theo chiếc xe của chị lăn bánh mà tim nó tan nát, những giọt lệ đầu tiên ... rơt trên má nó... lần đầu tiên nó thấy có lỗi về những lỗi lầm của mình..