Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 53: Tiền công



Trong khoảnh khắc nhận ra cái gậy kia, Thẩm Không không khỏi rùng mình từ tận đáy lòng.

Ngoại trừ tấm ảnh trên sân bay lúc về nước, dù là trong quá trình tiếp xúc với Hàn Lệ hay clip phỏng vấn và ảnh chụp lén của phương tiện truyền thông, anh cũng chưa từng thấy Hàn Lệ mang bên người.

… Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì sao?

Trong khoảng thời gian này xu hướng thị trường và tình hình dư luận và đều không có sóng to gió lớn gì, sản nghiệp dưới cờ Hàn Lệ và nhà họ Hàn cũng không đổi hướng, sóng yên biển lặng, nhưng thân phận tạm thời của anh lần này ngoài rìa quá, rất khó hiểu rõ tình huống nội bộ dưới tình huống như vậy, điều đó dẫn đến vị trí của Thẩm Không cực kỳ thụ động trong lần này.

Xem ra phải làm gì đó rồi.

Thẩm Không xoay người sải bước về phía cái cột Hàn Lệ đang đứng, tà áo chưa thay rộng mênh mông tung bay theo bước chân anh, như là bị gió mạnh cuốn lên tận tầng mây vậy.

Theo khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, gương mặt ẩn giấu dưới bóng tối của Hàn Lệ từ từ rõ ràng.

Sắc mặt hắn trầm tĩnh, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, hai đầu ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc đã được nhen lửa, im lặng nhìn chằm chằm Thẩm Không đi về phía mình.

Thẩm Không nở nụ cười ngạc nhiên:

“… Giám đốc Hàn? Sao đột nhiên ngài lại đến trường quay? Đến tìm đạo diễn Bùi hả?”

Hàn Lệ không sửa lại xưng hô của Thẩm Không, chỉ chậm rãi tiến lên trước một bước, đường nét gương mặt rõ ràng lộ ra dưới ánh đèn sáng trưng trông càng đẹp trai chết người, đôi mắt sâu thẳm lóe lên lẹ khí âm u mơ hồ, nhưng ý cười nhàn nhạt bên môi đã hòa tan mấy phần nguy hiểm, trái lại tăng thêm sức hấp dẫn thần bí:

“Tôi đến tìm cậu.”

Mắt thanh niên trước mặt sáng ngời, bờ môi mỏng hơi cong lên:

“Tìm em á?”

Hàn Lệ rũ mắt, lông mi thật dài che khuất con ngươi đen láy, trong mắt phản chiếu gương mặt của Thẩm Không, trông có vẻ tình sâu ý nặng nửa thật nửa giả:

“Đương nhiên là đến thu tiền công.”

— Có hy vọng.

Thẩm Không bỗng cảm thấy phấn chấn hẳn, tuy anh không biết sao Hàn Lệ đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng chuyện bây giờ đang phát triển theo hướng có lợi cho mình, nên lần này anh nhất định phải nắm lấy cơ hội. Hơn nữa âm thanh cơ học kia không hề vang lên, cho thấy nghi ngờ của Hàn Lệ vẫn chưa được chứng thực hoàn toàn, vậy có nghĩa là sự việc có thể chuyển tốt. Chỉ cần đảm bảo thiết lập nhân vật trên người mình không rạn nứt, không để đối phương tìm thấy bất kỳ chứng cứ xác thực nào thì thậm chí anh còn có thể tự phát huy ở một số chỗ không mang tính quyết định nữa…

Dù gì, tuy Thẩm Không không biết ngôi sao trẻ thường lấy lòng kim chủ như thế nào.

Nhưng bàn về tán tỉnh thì kinh nghiệm của anh khá là phong phú.

Thẩm Không hơi nghiêng người về phía Hàn Lệ, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người trong lúc đó đến mức thân mật, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tro bụi rơi trên ống tay áo hắn, đầu ngón tay ấm áp như có như không sượt qua mu bàn tay lạnh như băng của hắn, giọng nói trong trẻo pha chút khàn khàn, mang theo ám chỉ mập mờ:

“Vậy… không biết giám đốc Hàn thích loại tiền công nào?”

Đường nét gò má duyên dáng kéo căng làn da mỏng manh của thanh niên, hơi ửng đỏ dưới ánh đèn chiếu rọi, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào hắn, lớp trang điểm trên mặt chưa lau, kẻ đuôi mắt hẹp dài liền mạch hơi cong lên trên, bên môi mang theo chút ý cười mập mờ nhàn nhạt, ánh mắt nóng cháy sáng chói như dung nham, có ý trêu chọc hững hờ.

Chẳng có vẻ quyến rũ lòng người mị ý câu ai, nhưng tim Hàn Lệ vẫn đánh thịch một cái.

Hắn tỉnh bơ hơi nghiêng người về phía sau cứ như là làm vậy mới có thể tránh được hơi thở mập mờ dinh dính trong không khí ấy.

Hàn Lệ dời ánh mắt mình khỏi mặt Thẩm Không, giọng nói vẫn bình tĩnh:

“Bao giờ cậu kết thúc cảnh quay?”

Thẩm Không cúi đầu lật qua lật lại kịch bản mình vừa lấy được, hơi ngạc nhiên: “Cảnh thứ nhất gần như đã xong trong hôm nay, cảnh tiếp theo em cần lên sân…”

Anh lật thêm mấy trang nữa, lướt qua nội dung trên đó, cuối cùng dừng lại ở mười mấy trang sau:

“… Phải đến tuần sau cơ.”

Xem ra cuối cùng mình cũng có thể có kỳ nghỉ nhỏ rồi.

Hàn Lệ gật đầu: “Ừ, cậu đi thay quần áo đi, lát nữa đến cửa tôi đón cậu.”

Thẩm Không giả vờ nhíu mày khó xử, hơi ngập ngừng nói: “Tuy phải đến tuần sau em mới lên sàn, nhưng… khoảng thời gian này đạo diễn Bùi sắp xếp cho em rất nhiều khóa học… Ngài xem…?”

Hiển nhiên Hàn Lệ nhận ra ám chỉ trong lời nói của Thẩm Không mà không gặp chướng ngại gì hết, hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu gậy nhọn trong tay một lát:

“Tôi sẽ bảo cậu ta.”

— Đạt được mục đích thoát khỏi đoàn phim.

Thẩm Không kéo giãn khoảng cách với Hàn Lệ, nở một nụ cười ngoan ngoãn: “Hay quá, vậy em đi thay quần áo xong sẽ đến luôn.”

Anh xoay người chạy về phía trợ lý đang chờ cách đó không xa, vạt áo choàng rộng lớn lay động theo bước chân anh cứ như là chim nhỏ vỗ cánh muốn bay vậy.

Hàn Lệ im lặng nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của anh rồi cúi đầu nhìn điếu thuốc dần dần cháy hết trên đầu ngón tay mình, một điểm sáng đỏ rực thoắt ẩn thoắt hiện.

Ngay giây trước khi đốt tới đầu ngón tay mình, Hàn Lệ dí nó vào bức tường bên cạnh, chỉ để lại chút tro tàn xám trắng đã cháy hết đổ rào rào từ tàn thuốc ngắn ngủn.

·

Hàn Lệ vẫn có sức nặng.

Thẩm Không thay quần áo xong, vừa ra khỏi phòng thay đồ thì người đại diện đã nhắn tin đến bảo anh khóa học cả tuần này đều bị hủy bỏ, để anh nghỉ ngơi cho khỏe.

Thẩm Không chưa kịp bỏ điện thoại vào túi lần nữa thì nó đã rung ong ong rồi, anh dừng tay, cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt dừng lại ở dãy số lạ hiển thị trên màn hình.

Đôi mắt sắc của anh sâu hơn một chút, nhận cuộc gọi.

Quả nhiên đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của anh Đường.

Bắt đầu từ ngày Thẩm Không xuống dãy núi Vân Vụ, người của Hàn Tử Trạc cũng không liên lạc với anh nữa, đây là cuộc gọi duy nhất anh nhận được trong mấy tháng qua.

Mà lần này Đường Ca dặn dò cũng rất đơn giản, bây giờ bọn họ cần tình báo cụ thể của một dự án sắp triển khai trong công ty Hàn Lệ, do những con đường và tài nguyên khác đều không thể tiếp xúc với loại thông tin cấp cao này, nên không thể làm gì khác hơn là mượn tay Mạnh Minh Hiên được xếp vào cuộc sống riêng của Hàn Lệ, thậm chí còn là quân cờ khá được yêu chiều nữa.

Nhưng sau khi Thẩm Không lấp lửng từ chối với lý do mình chưa có được sự tin tưởng của Hàn Lệ, giọng điệu đối phương lập tức trầm xuống:

“Đừng quên tài nguyên và địa vị của cậu bây giờ là đến từ ai, sở dĩ điều kiện để cậu có được cuộc sống như hiện nay là vì cậu còn tác dụng với chúng tôi — Vậy nên cậu phải chứng minh cậu có giá trị với chúng tôi, hiểu chưa? Phải biết ai có thể đắc tội và ai không thể.”

Nói xong lời gần như đe dọa, giọng điệu anh Đường lại dịu đi:

“Tiểu Mạnh à, cậu đừng bị gương mặt và yêu chiều của vị CEO Hàn này mê hoặc, suy cho cùng là hắn chỉ thích gương mặt giống người hắn yêu của cậu thôi, cậu phải biết mình là ai, hiểu không? Hơn nữa cậu thật sự cho rằng bản thân Hàn Lệ như là hắn thể hiện ra sao? Một khi tin tức cậu là người phe tôi bị tiết lộ ra ngoài, cậu thật sự cho rằng vị tổng giám đốc Hàn đại tổng tài lòng dạ độc ác này sẽ bỏ qua cho cậu à?”

Nói hết mấy lời có ý tứ sâu xa, đối phương cúp máy luôn.

Mấy phút sau, điện thoại Thẩm Không lại rung lên hai tiếng, vài tin nhắn từ người liên lạc nặc danh gửi tới, mở lên, hóa ra trong đó là mấy phần tin tức, tất cả đều là tin tức đối thủ cạnh tranh của Hàn Lệ bất ngờ chết thảm. Đằng sau những tin tức và bức ảnh được mã hóa, những con số và dòng chữ lạnh lùng đều ngụ ý cùng một thông tin —

Trong tất cả “sự cố” này, chỉ có công ty Hàn Lệ là người duy nhất được lợi.

Những thủ đoạn bên trong không cái nào không điên cuồng, tàn nhẫn vô tình.

Thẩm Không hơi nheo mắt lại, con ngươi nhạt màu lấp lánh ánh sáng của vật chất vô cơ, trong đầu anh vô thức hồi tưởng lại cái gậy Hàn Lệ mang theo ngày hôm nay.

Nếu qua thời gian dài như vậy mà nhãn lực của anh không giảm sút, thì bức ảnh chụp ở sân bay lần đó, trong gậy chống vẫn chưa giấu vũ khí, mà cái Hàn Lệ dắt bên người lân này, rõ ràng là cất giấu vũ khí trí mạng.

Để tự vệ à?

Dùng đầu ngón chân cũng biết gậy chống và một loạt sự kiện trong tin tức có liên quan đến nhau, đồng thời phần thông tin anh Đường cử anh đi đánh cắp rất có thể là cũng có liên hệ vi diệu. Cho dù là vì cái gì thì dưới tình hình êm ả bên ngoài đang có sóng ngầm to lớn đang xoay tròn tuôn trào, cuốn lên sóng ngầm và nghịch lưu nơi sâu nhất. Trong khoảng thời gian anh bị mắc kẹt trong đoàn phim, chắc chắn đã xuất hiện tình hình thay đổi đột ngột gì đó, như có trọng lực dẫn dắt tuyến thế giới đến gần cốt truyện ban đầu.

Thẩm Không nhớ đến tình huống như thế.

Trong cái đêm không trăng không sao kia, viên đạn lẽ ra không nên xuất hiện lại xuyên thấu qua tấm sắt cửa xe, xảo quyệt bắn vào đầu gối Hàn Lệ.

Thẩm Không rũ mắt, lông mi thật dài che lấp đi sự phức tạp trong con ngươi.

Anh nhét điện thoại vào túi, khom lưng buộc chặt dây giày rồi xách ba lô mình lên, cất bước ra ngoài.

Ngay cả bản thân Thẩm Không cũng không cảm thấy được, sau khi nhận được mấy tin tức kia, anh chưa từng nghi ngờ có lẽ nào Hàn Lệ là người sai khiến sau màn.

Là xuất phát từ kinh nghiệm nhiều năm hay xuất phát từ trực giác nhạy bén, cũng có thể là trong tiềm thức anh cảm thấy, Hàn Lệ vẫn là thiếu niên ngồi ở bậc thang ngoài đợi anh về nhà, tựa cái trán nóng bỏng vào cổ anh.

·

Lần này Hàn Lệ tự mình lái xe tới.

Thẩm Không ngồi vào ghế phụ rồi đóng cửa xe vào, bên trong khoang xe nhanh chóng rơi vào sự im ắng gần như lạ thường.

Hàn Lệ liếc mắt sang thấy anh hơi nhíu mày, mở miệng hỏi: “Sao thế?”

Giọng nói của hắn thuần hậu trầm thấp, nghe có vẻ vô cùng từ tính trong khoang xe yên tĩnh.

Thẩm Không lắc đầu một cái, trên mặt thuần thục lộ ra vẻ ngoan ngoãn vô hại của Mạnh Minh Hiên: “Không sao ạ, chỉ là em cảm thấy… hình như ngài rất thích loại xe kín cổng cao tường này?”

Hàn Lệ thu hồi ánh mắt, khớp xương ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng bấm một cái nút, cửa trên nóc xe chậm rãi mở ra.

Làn gió mang theo những âm thanh nhỏ bé ngoài xe dồn dập lùa vào.

Hắn tùy cơ khởi động xe, nương theo tiếng động cơ khởi động, mở miệng nói:

“Thói quen khi còn bé thôi.”

— Bởi vì khuyết thiếu cảm giác an toàn sao?

Thẩm Không chưa kịp nghĩ gì thêm đã cảm thấy điện thoại mình đặt trong túi quần đột nhiên rung rung liên tục mấy lần, hình như có ai không ngừng gửi tin nhắn cho anh.

Anh cau mày lấy điện thoại di động ra.

Trên màn hình hiện lên tin nhắn mới nhất được gửi đến, là người đại diện gửi:

Xem hot search.

Thẩm Không hơi ngạc nhiên, mở weibo ra, vừa liếc mắt đã thấy được hot search treo đầu:

# Đêm nay Thử thách bảy ngày nơi hoang dã chính thức phát sóng #