Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 68: Con bạc



Thẩm Không thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển như vậy.

Bóng người Hàn Lệ ập đến quá bất ngờ nên anh mới trợn to mắt nhìn, mất một lúc lâu vẫn chưa phản ứng được, nhất thời không biết nên nói gì.

Không khí tràn ngập hơi nước ấm áp ướt nhẹp, ánh đèn sáng choang trong phòng tắm đánh hơi nước bốc hơi lên thành làn khói nửa trong suốt, co thành từng cụm từng cụm bay ra khỏi khe cửa mở dở. Hơi nước thoang thoảng hương sữa tắm mùi cam chanh thơm ngát, hòa vào nhiệt độ của hai người rồi chậm rãi tản mạn ra.

Cái tay Hàn Lệ ấn Thẩm Không hơi hơi thả lỏng, bàn tay và đầu ngón tay dịu dàng dán vào da anh, chỉ thoáng nghiêng người về phía trước để thu hẹp khoảng cách giữa hai người thôi.

Đôi mắt hắn sắc bén và sâu thẳm, bị hơi nước mông lung bao phủ trông giống hệt cái giếng sâu hun hút, tập trung nhìn chăm chú vào Thẩm Không, giọng trầm thấp mềm nhẹ không khác gì cái lông chim quét qua:

“Anh cũng có cảm giác, đúng không?”

Ánh mắt hắn sáng ngời và nóng bỏng, vừa giống siro cây phong dinh dính ngọt ngào vừa giống dung nham chảy xuôi muốn phun trào, nhen lửa không khí lành lạnh.

Thẩm Không lẳng lặng rũ mắt nhìn hắn chằm chằm, tư thế vừa như thư giãn vừa như luôn luôn căng thẳng. Đường nét gương mặt sâu sắc chẳng có bao nhiêu biểu cảm dư thừa, lông mi rũ xuống che khuất đôi mắt của anh, như thể anh đang suy nghĩ, lại như không.

Ánh đèn mạ một lớp màu vàng nhạt lên thân trên của anh, trong làn da đẹp đẽ mềm mượt ẩn chứa một sức mạnh khổng lồ, ngay cả những vết sẹo chồng chất lên nhau vô cùng đáng sợ kia cũng giống hệt hoa văn chạm khắc trên tượng đá hoa cương, sức đe dọa đó làm cho người ta phải run sợ trong lòng.

Hàn Lệ có ảo giác, phảng phất ngay giây sau đối phương sẽ vặn gãy cổ mình, hoặc là bứt ra từ chối hắn rồi rời xa.

Đối với hắn mà nói, lựa chọn thứ hai còn trí mạng hơn.

Khủng hoảng như rắn rết bơi tới, từ từ quấn quanh cổ họng hắn, khiến hắn kinh hồn bạt vía chờ đợi thẩm phán ra quyết định cuối cùng.

Đúng lúc này, Thẩm Không di chuyển.

Anh giơ tay đè lên bàn tay Hàn Lệ đang đặt trên cánh tay mình, rồi kéo tay mình khỏi tay hắn một cách nhẹ nhàng nhưng không thể chống cự lại.

Hàn Lệ cảm giác trái tim của mình chầm chậm chìm xuống dưới, một thứ lạnh lẽo đen tối nào đó trong lồng ngực đang từ từ thẩm thấu ra ngoài, lặng lẽ, nhanh chóng chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể hắn. Hắn bình tĩnh lý trí nghĩ:

Không sao cả.

Hắn chờ được.

Ở trước mặt đối phương, mọi kế hoạch và thủ đoạn của hắn đều không có giá trị gì, mọi ưu thế và quyền mưu của hắn đều không thể phát huy tác dụng. Nhưng thế thì làm sao? Dù gì thì ngay từ khoảnh khắc phải lòng đó, hắn cũng đã táng gia bại sản, quân lính tan rã rồi.

Hắn là con bạc đường cùng không một xu dính túi, cầm tất cả của mình đi đánh cược một lần động lòng và một lần quay đầu lại.

Hàn Lệ kiềm nén thả tay xuống, rũ mắt che giấu cảm xúc rối bời dưới đáy mắt, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Xin lỗi…”

Hắn còn chưa kịp nói hết đã bị môi của Thẩm Không nuốt mất. Ngón tay và bản thân anh nóng cháy như nhau, ôm chặt gáy Hàn Lệ, đột ngột tiến vào trong lòng hắn. Cách anh hôn có tính xâm lược rất mạnh, ngay cả mùi cỏ xanh cay đắng trên người anh cũng uy quyền và cường hãn, hòa với hương sữa tắm cam chanh thoang thoảng, bao trùm xuống như một cái lưới lớn làm Hàn Lệ phải mơ màng.

Nụ hôn này kéo dài không đến nửa phút.

Mãi cho đến tận khi hai người tách ra rồi mà Hàn Lệ vẫn không thể tin được, ngơ ngơ ngác ngác đứng tại chỗ, tới nửa ngày sau mới nhận ra là xảy ra chuyện gì:

“Anh…”

Hai mắt của hắn chậm rãi sáng lên, có lẽ là vì sự ngạc nhiên, vui mừng và hoảng sợ trong mắt Hàn Lệ sáng chói lóa nên Thẩm Không buộc phải nheo cặp mắt lại, giơ tay đè cổ Hàn Lệ xuống. Lòng bàn tay thô ráp sát vào yết hầu đang không ngừng lên xuống của hắn, cảm nhận mạch đập ấm áp của đối phương đang điên cuồng nhảy lên dưới tay mình. Anh kề sát vào một chút, thì thầm bên tai Hàn Lệ:

“Cậu đoán không sai.”

Bàn tay anh từ từ bóp chặt hơn, nhìn Hàn Lệ ngẩng đầu lên vì không thích bị ràng buộc, hô hấp nhanh hơn vì nghẹt thở, âm thanh động mạch đập đập trùng kích ngón tay Thẩm Không nhưng hắn vẫn không hề phản kháng, mà chỉ nhìn anh chăm chú nồng nhiệt hơn.

Nhất thời Thẩm Không hơi ngứa tay.

Cổ của hắn yếu đuối như vậy, chỉ cần nhẹ nhàng gập lại, xương cổ và xương cột sống sẽ phát ra tiếng gãy nứt khực khực. Xương trắng cứng cáp sẽ đâm thủng làn da mềm mại, máu tươi nóng bỏng như là vĩnh viễn không thôi nhảy múa phun trào ra. Đôi mắt đầy nỗi lòng nhiễu loạn anh sẽ mất đi thần thái, không còn ánh mắt nhìn chằm chằm làm anh buồn bực mất tập trung nữa.

Bụng ngón tay anh chầm chậm ma sát từng đường nét dưới hàm Hàn Lệ, đặt trên động mạch hắn.

… Nhưng hình như luôn có một lực cản làm anh không thể ra tay được.

Thẩm Không rũ mắt, đè nén cảm xúc cuồng bạo cuồn cuộn dưới đáy lòng xuống, từ từ buông lỏng tay ra. Nhưng anh chưa kịp kéo dài khoảng cách giữa hai người đã thấy Hàn Lệ nhanh tay lẹ mắt kéo tay anh lại, nơi sâu nhất trong đôi mắt cũng chôn giấu dục vọng khát máu như vậy.

Hắn liếm liếm môi dưới của mình, giọng nói trầm thấp và khàn khàn:

“Đến thêm lần nữa đi?”

Nói đến đó, Hàn Lệ giơ tay choàng lên bả vai Thẩm Không, cắn vào môi đối phương dưới ánh mắt áp bức của anh.

Như là dã thú cắn xé hay sức mạnh giác đấu, hàm răng cứng rắn và đôi môi, đầu lưỡi mềm mại va chạm nghiền ép, không ai nhường ai. Trong nụ hôn của họ có mùi máu tanh nồng nặc như là muốn xé rách nhai nát nhau rồi nuốt vào cổ họng vậy. Đau đớn nhỏ bé lại khơi dậy nhân tố hiếu chiến trong xương tủy khiến bọn họ hôn môi mà cứ như là đang đánh nhau ấy.

Bọn họ lảo đảo lăn lộn thành một cục.

Lúc tranh cướp quyền kiểm soát, chân Hàn Lệ đụng phải thành giường. Cổ họng của hắn phát ra tiếng rên rỉ đau đớn yếu ớt, cả người run lên khe khẽ.

Thẩm Không nhạy bén cảm thấy hắn không ổn bèn chống tay vào giường chống người lên, cúi đầu nhìn về phía chân của hắn.

Anh chưa kịp nói gì thì Hàn Lệ đã sáp vào tiếp như là muốn tiếp tục vậy, nhưng lại bị Thẩm Không cương quyết đẩy về. Anh nhíu mày, tra hỏi kiểu giải quyết việc công:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Hình như Hàn Lệ nhận ra không thể tiếp tục giả vờ là vẫn ổn nữa nên tiếc nuối thở dài, không thể làm gì khác hơn là chống người dậy theo:

“… Không sao đâu, chỉ bị cọ xát một tí lúc xuống nhà ban nãy thôi.”

Thẩm Không nhàn nhạt ngước mắt liếc hắn một cái, không thèm tin lời giải thích của hắn, chỉ hất hất cằm: “Xốc lên cho tôi xem.”

Hàn Lệ trù trừ một chút, cuối cùng cũng không trái được Thẩm Không, buộc phải xắn ống quần mình lên. Bắp chân thon dài trắng bệch từ từ lộ ra theo động tác của hắn, ngay sau đó là một vết dao xanh đen dữ tợn nằm phục trên đầu gối, trông tình hình còn nghiêm trọng hơn lúc Thẩm Không nhìn thấy mấy năm trước nhiều. Đọc truyện tại Web Truyen Online. com

Băng dày ba thước không phải là cái lạnh trong một ngày tạo nên, tổn thương đến mức này cũng không thể tạo thành trong một sớm một chiều. Huống chi, với quyền thế của cải của Hàn Lệ, vết thương cũ nguy hiểm năm xưa cũng nên dưỡng lại gần hết rồi, sao có thể nguy hiểm đến mức này chứ?

Thẩm Không cau mày nhìn Hàn Lệ nhưng hắn lại dời tầm mắt đi, cong đầu gối lên như là muốn tránh không cho Thẩm Không nhìn, giải thích:

“… Gần đây nhiều chuyện quá nên thi thoảng quên…”

Hắn còn chưa nói hết đã bị Thẩm Không ngắt lời: “Thế thì cái này được tạo thành gần đây à?”

Giọng nói của Thẩm Không vẫn bình thản, gần như chẳng có tí gì là chất vấn nhưng lại khiến người ta phải lạnh xương sống. Lúc này, bộ dạng sâu xa khó lường thuộc về ông lớn giới kinh doanh của Hàn Lệ đã bị nghiền nát sạch sành sạch từ lâu. Hắn ngượng ngùng cúi đầu xuống giống y hệt một đứa bé phạm lỗi

Gương mặt Thẩm Không vẫn vô cảm: “Vậy nên, chỉ là cậu thích tự ngược thôi à?”

Giọng Hàn Lệ càng thấp hơn: “… Không phải, chỉ là…”

Càng về sau giọng hắn càng nhỏ, đến cuối cùng nghe cứ như là lẩm bẩm trong cổ họng, ngay cả Thẩm Không gần như thế cũng không thể nghe rõ được: “Chỉ là cái gì?”

Dường như Hàn Lệ không thèm quan tâm nữa, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng Thẩm Không, trịnh trọng nói từng chữ từng chữ một:

“Chỉ là… đây là thứ duy nhất anh để lại cho em.”

Một vết thương.

Ngoài nó ra thì không còn gì cả.

Dù là đến hay đi, Thẩm Không đều không hề để lại chút dấu vết nào, phảng phất một cơn gió thổi qua cồn cát, bị sa mạc trùng điệp lên xuống nuốt chửng ngay lập tức. Anh mượn ngoại hình và thân phận người khác rất nhanh, cũng trả lại rất nhanh, sau đó lập tức biến mất tăm cứ như là anh chưa từng xuất hiện bao giờ. Dù Hàn Lệ có tin tưởng vững chắc những gì mình đã trải qua nhưng vẫn phải hoảng hốt tự hoài nghi khi tỉnh giấc giữa đêm.

Đúng là anh từng xuất hiện à?

Tất cả thật sự không phải là ảo giác sinh ra trong sự cô đơn và tự bế của hắn chứ?

Đến cùng thế giới nào mới là chân thực? Là được kéo về từ rìa vách núi, hay lăn xuống vực sâu vô cùng?

Chỉ có sự đau đớn trên đầu gối mới nhắc nhở hắn, những chuyện từng xảy ra không phải là hoang tưởng của hắn. Người ấy đưa tay kéo hắn từ rìa vách núi về, gọi hắn là “nhóc con” với giọng điệu bình thản và trêu chọc, nằm nhoài ra bàn ngủ trong phòng học ngập nắng, nắm chặt tay hắn ở căn phòng nồng nặc mùi khói thuốc súng, rút khối kim loại lạnh lẽo và cứng rắn từ tay hắn ra rồi thì thầm bên tai hắn:

“Để tôi đến giúp cậu.”

Sự lạnh lẽo theo khe hở của khớp xương lan tràn từng chút từng chút một ra ngoài, giống như có trăm nghìn con kiến đang gặm cắn bò loạn dưới da, khi trời tối người im, gần như có thể nghe thấy âm thanh chúng cắn nuốt máu thịt và thần kinh. Loại khủng hoảng làm con người ta phải run rẩy, đau đớn đến mức không thiết sống nữa đối với Hàn Lệ mà nói lại đặc biệt ngọt ngào. Dằn vặt như vậy luôn có thể nhắc nhở hắn là mình còn sống, nhắc nhở hắn là sinh mệnh của hắn còn thiếu hụt, nhắc nhở hắn là…

Hắn đang đợi một người.

Một người chẳng biết có đến không và đến vào lúc nào⁽¹⁾.

Một người tàn nhẫn không muốn để lại cái gì hết, chỉ ném cho hắn một đoạn ký ức, một cái tên, một vết sẹo.

Không phải hắn từ chối trị liệu, chỉ từ chối quên thôi.

Thẩm Không im lặng thật lâu, nhìn chăm chú vào hắn, sắc thái trong đôi mắt đang nheo lại rất khó lường, dựa vào biểu cảm của anh thì không thể biết được suy nghĩ của anh, càng không thể biết được anh định làm gì — Anh luôn luôn như vậy, như là biển sâu không thể dự đoán, sương mù không thể nắm lấy, không khí không thể bắt giữ. Hàn Lệ chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất vụng về nhất — Chờ đợi.

Đúng lúc này, anh di chuyển.

Thẩm Không cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt nụ hôn tiếp theo lên đầu gối của hắn.

Mềm mại nhẹ nhàng cứ như là một giấc mơ không chân thực, dịu dàng không nên xuất hiện lướt qua làn da đã bị tàn phá. Hàn Lệ run lên một cái như thể bị bỏng rồi bất chấp nghiến chặt răng để phòng ngừa âm thanh gì bật thốt lên.

Hắn còn nhớ thời tuổi trẻ ngông cuồng, mình mạnh miệng hứa hẹn trong hành lang bệnh viện.

Lúc đó, hắn nói, hắn nhất định sẽ bắt được anh.

Nhưng đến tận bây giờ Hàn Lệ mới nhận ra, người bị nắm thật chặt, liều mạng cũng không thể tránh thoát được, ngay từ lúc bắt đầu, chính là bản thân hắn.

(1) Chỗ này là hông biết đến khi nào và liệu có đến hông. Nhưng mò mình lại cả gan đảo cụm cho vần:3