Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 41: Vảy rồng



Túi ngủ của chú mặc com lê, trống không không có người!


Miệng túi ngủ ngay ở cửa lều , mà ở bên trong miệng túi ngủ, có một cành cây, dựng thẳng chống đỡ lấy miệng túi ngủ, xem từ bên ngoài, giống như là một người che đầu ngủ.


Tôi liếc mắt nhìn bên ngoài miếu hoang, tiếng gió vẫn thổi, phòng ngừa chu đáo. Tôi vỗ vỗ túi ngủ của Đao Như, dùng sức vỗ cho nàng, nhỏ giọng nói: nóc nhà có người!


Đao Như hiển nhiên cũng là cả kinh, từ bên trong túi ngủ bò đi ra, lập tức liền muốn cùng tôi đi ra ngoài xem xem.


Tôi nói: cô ở lại trong miếu hoang, nhưng đừng ở trong túi ngủ, liền nấp ở sau điện thờ , trang bị trong balô leo núi cô nhất định phải trông chừng, không chừng là có một số thôn dân xem chúng ta là người nơi khác, muốn cướp của giết người rồi.


Đao Như gật đầu, rút ra cuốc công binh , núp ở sau điện thờ.


Tôi thì nắm chặt cuốc công binh , đuổi theo ra miếu hoang .


Ngoài miếu, tiếng gió thổi mạnh, mây đen che lấp vầng trăng, vừa mới ra cửa miếu, đã bị thổi không mở được mắt ra. Tôi lui ra phạm vi cách miếu hoang mười mấy mét, híp mắt nhìn về nóc miếu hoang .


Nhưng ánh trăng bị che lấp toàn bộ, tôi căn bản thấy không rõ lắm, dưới tình thế cấp bách cũng không kịp nhớ bại lộ không bại lộ, liền chiếu đèn pin điện quang lên nóc miếu hoang .


Một trùm ánh sáng trắng lập tức bắn ra, chiếu rọi ở nóc miếu hoang .


Làm ánh đèn quét đến góc nóc nhà phía Tây Bắc của miếu hoang, ngay lúc đó xuất hiện một đôi con ngươi lấp lánh ánh màu xanh thẫm !


"Hí!"


Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, đèn pin đều suýt chút nữa rơi trên mặt đất, đây tuyệt đối không phải là con mắt của con người!


Mọi người đều biết, ở đêm tối nếu như cầm đèn pin chiếu rọi mắt chó hoặc là mắt mèo, sẽ phát hiện con ngươi của những động vật này phản chiếu tia sáng. Điểm này, loài người là làm không được .


Nếu không phải người, vậy sẽ là cái gì? Chó sao? Không thể trèo cao như vậy đi?


Đôi con ngươi màu xanh thẫm kia, trong nháy mắt khi đèn pin chiếu rọi đến , lập tức co rụt đầu, biến mất không còn thấy nữa.


Nước mưa nhỏ xuống, ướt nhẹp hai gò má của tôi , tôi cắn răng một cái, tay cầm cuốc công binh , không chút do dự đuổi theo, khi đuổi tới góc tây bắc của miếu hoang , giơ đèn pin qua lại soi sáng, từ đầu đến cuối không còn thấy cặp mắt màu xanh thẫm kia nữa.


Trong lòng đang nghi hoặc, chuẩn bị trở về miếu hoang, ngồi im đến bình minh, nhưng khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn một chuỗi dấu chân xuất hiện dưới chân.


Nghiêm khắc mà nói, đây không phải dấu chân, là dấu giày!


Tôi ngồi xổm xuống, xem xét tỉ mỉ, còn vươn ngón tay đo đạc một hồi, nếu là dựa theo tỉ lệ bình thường, đây nên là giày khoảng cỡ 39, dưới đế giày căn bản không có hoa văn, không biết là đi đã lâu nên bị mài mòn , hay là vốn là một đôi giày đế bằng.


Theo dấu chân, tôi đi phía trước tìm tòi một trận, vết chân này trực tiếp đi về hướng rừng cây dương, mà một phiến rừng cây dương rậm rạp này, hẳn là trực tiếp từ sườn dốc dẫn tới trong núi Long Hổ.


Tôi không dám lại đuổi theo, ở buổi tối trăng mờ gió to như thế này, tôi một thân một mình chắc là không cần khoe ra , đây không phải diễn võ hiệp(phim cổ trang), một người, một kiếm, một mình khiêu chiến nhưng không bại, quét ngang dọc nghìn quân.


Đứng ở ngoài rừng cây dương, gió lạnh gào thét, lá cây lay động, tôi trong lòng nghĩ: vừa nãy giấu ở trên nóc miếu hoang , rốt cuộc là thứ gì?


Từ dấu giày vừa nãy chạy trốn xem ra, nhất định là người, nhưng mắt của loài người làm sao có khả năng sẽ chiếu xạ tia sáng?


Chẳng lẽ, bên trong núi Long Hổ thật sự có quỷ?


Đang nghi hoặc , bỗng nhiên trong miếu hoang truyền đến một tiếng tiếng rít của Đao Như . Tôi quát to một tiếng không xong, trúng kế điệu hổ ly sơn rồi (1)! 


Một đường lao nhanh chạy về miếu hoang , mới vừa vào bên trong cửa miếu, tôi lớn tiếng nói: Đao Như, cô ở đâu?


Giọng của chú mặc com lê ở sau cửa miếu bỗng nhiên vang lên: đừng nóng vội, là tôi trở về.


Đao Như cũng từ phía sau điện thờ cẩn thận từng li từng tí một chui ra, sau khi nhìn rõ ràng là hai chúng tôi , lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


Tôi hỏi chú mặc com lê: chú đã đi đâu? Tại sao khi tôi tỉnh lại không thấy chú?


Chú mặc com lê nói: đi ra ngoài điều tra địa hình rồi.


Tôi cười khẩy, nói: ở trên đường, chú điều tra địa hình, ở trong thôn, chú điều tra địa hình, ở trong miếu hoang, chú còn tiếp tục điều tra địa hình, chú cho đây là rừng nhiệt đới châu Phi à?


Chú mặc com lê không để ý tới tôi , một thân một mình ngồi ở trước lều, đốt đèn bão, trên đất viết viết vẽ vẽ.


Chú ta là ngồi xếp bằng trên đất , ánh đèn mờ nhạt của đèn bão , chiếu sáng toàn thân chú ta, tôi híp mắt nhìn chằm chằm đế giày của chú ta xem, chú ta đi chính là giày da, từ trước đến giờ, tôi cũng rất không nghĩ ra, leo núi tại sao còn muốn đi giày da, còn muốn mặc com lê.


Nhưng chú ta, lại cứ mặc như vậy ,một thân com lê tựa hồ mấy tháng cũng chưa từng thay quá, mặc kệ thời tiết nóng bức vẫn là lạnh giá, mãi mãi cũng là mặc như thế.


Đế giày da của chú ta không có hoa văn, trong lòng tôi nghĩ: chẳng lẽ những vết chân kia là chú ta lưu lại ?


Nhưng nhìn lại, nghĩ lại không phải, bởi vì giày da của chú ta có đề giày , mà một chuỗi dấu giày tôi phát hiện này, dấu giày, căn bản không có đế giày , vì lẽ đó hẳn không phải là giày da giẫm ra tới.


"Cậu vừa nãy đi ra ngoài, điều tra được cái gì?"


Ngồi im một lúc, tôi không nhịn được hỏi một câu.


Chú mặc com lê cũng không có lập tức trả lời tôi , dừng lại hồi lâu, mới nói: trong núi này, thật có cổ quái.


Tôi lại hỏi: cổ quái ở nơi nào?


"Trong núi khả năng thật sự có rồng!" Khi chú mặc com lê nói ra câu nói này, tôi nở nụ cười chế giễu, nói: trẻ con nói, chú cũng tin là thật?


Chú ta không để ý tới tôi , tiếp tục trên đất viết viết vẽ vẽ, tôi nhìn chú ta một cái, ký hiệu chú ta vẽ ở trên đất , như là chữ viết cổ, tôi xem không hiểu.


Đao Như mới vừa rồi sợ hết hồn, giờ khắc này ngồi ở cửa miếu, miệng lớn hít lấy không khí mới mẻ, tôi nói: Đao Như, nếu thực sự không được, ngày mai cô liền trở về đi.


Đao Như duỗi bàn tay ra ngoài cửa miếu, đón giọt mưa. Một lát sau nói: em biết lần này đến núi Long Hổ rất nguy hiểm, tìm kiếm quan tài treo tẩy tội cũng không phải trong tưởng tượng đơn giản như vậy, nhưng em nhất định phải theo anh.


"Tại sao?"


"Em không theo anh, anh nhất định không tìm được quan tài treo tẩy tội." Đao Như nói xong, liền quay người trở lại trong lều, như là chuẩn bị lại ngủ một lúc.


Khi đi ngang qua cạnh tôi , nhìn vẻ mặt nghi hoặc của tôi, liền nói: ban đầu quan tài treo tẩy tội là quan tài chế tạo cho một người phụ nữ, vì lẽ đó, chỉ có thân con gái mới có thể tìm được.


Tôi nói này không đúng, địa phương dược nông ở trong núi lạc đường, không phải là tìm tới quan tài treo tẩy tội sau đó thoát khỏi vây hãm sao?


Đao Như nói: người trên núi tự có diệu kế, bọn họ có phương pháp đặc biệt của họ.


Nói xong, Đao Như đang muốn chui vào túi ngủ, nhưng nghi hoặc ồ một tiếng, xòe bàn tay ra , cẩn thận nhìn, tôi cũng nhìn về lòng bàn tay của Đao Như , chỉ cảm thấy lòng bàn tay nàng sáng loáng , như là cầm một vài thứ.


Đến gần xem thử, không khỏi cả kinh!


Trong tay Đao Như, dĩ nhiên mọc ra một tầng phiến vảy!


Hai chúng tôi đồng thời bị giật mình, may mà Đao Như vội vàng dùng tay xát, mới phát hiện không phải từ trong lòng bàn tay mọc ra , nhưng vảy này cũng không rõ nguồn gốc, như là bỗng nhiên xuất hiện ở trong tay.


"Đây rốt cuộc là món đồ gì?" Đao Như mặt mũi trắng bệch.


Tôi lấy qua để xem kỹ, lại tiến đến trước mũi ngửi một cái, xác định nói: vẩy cá.


Chú mặc com lê vẫn im lặng trên đất viết viết vẽ vẽ, bỗng dưng nói một câu: đây là vẩy rồng.


Hai chúng tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chú ta vẫn cứ cúi đầu, khắc hoạ ký tự, tôi hỏi: chú làm sao xác định đây là vẩy rồng?


Chú ta không nhìn hai chúng tôi , cúi đầu hỏi: các ngươi biết này vảy đến từ đâu sao?


Đao Như lắc đầu, tôi cũng buồn bực, đang êm đẹp, trong lòng bàn tay làm sao đột nhiên xuất hiện vảy? Hẳn là gặp phải hồn ma, lặng lẽ nhét vào trong tay Đao Như ?


Chú mặc com lê không nói lời nào, thò tay phải ra, phía bên phải chú ta nóc nhà chảy xuống một chuỗi giọt nước, dừng lại năm, sáu giây, sau đó giơ lên tay phải của chú ta, cho hai chúng tôi xem.


"Này vảy rồng, từ trên trời rơi xuống."


Từ trong lòng bàn tay của chú ta ánh huỳnh quang lập loè, chiếu rọi lên tia sáng mờ của đèn bão, tôi đến gần xem thử, đúng như dự đoán, trong tay chú ta cũng xuất hiện mấy phiến vảy!


Tôi vội vàng vọt tới cửa miếu, đưa tay ra đón giọt mưa, mười mấy giây sau, thu hồi bàn tay vừa nhìn, trong lòng bàn tay có thêm mấy phiến vảy ánh huỳnh quang lập loè!


Bên trong núi Long Hổ này, chẳng lẽ thật sự có rồng?


Tôi đang nghĩ không ra, mà Đao Như đứng ở bên cạnh chú mặc com lê lại nói: những chữ viết này ngươi là từ đâu thấy?


Chú mặc com lê ngẩng đầu, chỉ vào trên đất khắc hoạ ra tới chữ viết, hỏi: ngươi xem hiểu?


Đao Như gật đầu.


Dù Thái Sơn áp đỉnh(2) nhưng mặt không biến sắc chú mặc com lê, cơ hồ là trực tiếp vọt lên,phấn chấn nói: mau nói cho tôi biết đây là chữ gì!


Đao Như hừ lạnh một tiếng: nằm mơ.


Tôi cũng sáp lại, hỏi Đao Như: đây rốt cuộc là chữ gì? Chúng tôi người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám(3), hiện tại đều là một con châu chấu trên dây thừng , cô nói ra đi.


Đao Như đắc ý nói: A Bố, anh qua đây, em chỉ nói cho mình anh biết.


Tôi theo Đao Như, đi về trong góc tối tăm của miếu hoang .


(1): nhử địch ra xa căn cứ (tách kẻ mạnh ra khỏi hoàn cảnh có lợi của hắn để dễ bề tiêu diệt)


(2) : núi Thái Sơn áp trên đỉnh đầu thì vẫn cứ bình thản như không


(3) : người làm việc không trái đạo đức , không thẹn với lòng nói lời nói thật không quanh co lòng vòng