Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 67: Đầu người không có mí mắt



Hạt kê vàng tôi không có, thời gian tôi có. Ở trước khi khởi hành, tôi chạy tới siêu thị mua một cân hạt kê vàng.


Chờ sau khi lái xe trở về, chú com lê đã ở văn phòng chờ tôi .


"Thế nào?" Hắn hỏi tôi một câu.


Tôi nói: Chuẩn bị xong rồi, đi thôi.


Hai chúng tôi lái xe thẳng đến nhà cũ Dân quốc, ở chỗ cách xa nhà vệ sinh công cộng khoảng mấy trăm mét, liền dừng xe lại.


"Hiện ở bác gái trông nhà WC nên ngủ rồi, cậu liền thừa dịp hiện tại đi vào."


Chú com lê hai chúng tôi đứng giao đường, hắn trông chừng. Tôi làm việc.


Tôi rón ra rón rén đi tới trước phòng trực, thò đầu liếc một cái, bác gái kia vẫn là nằm trên ghế xô pha, mặc quần áo mà ngủ, dù sao rạng sáng ba, bốn giờ, ai cũng chịu không được.


Sau khi xông vào nhà cầu nữ, tôi trong nháy mắt kinh ngạc đến ngây người!


Này sư cha nó cùng nam WC...... không giống nhau lắm a......


Tôi xin thề đây tuyệt đối là chuyện vô liêm sỉ lần thứ nhất trong đời tôi từng làm, cũng là một lần cuối cùng.


Tôi đi tới trong cùng WC, đầu tiên là từ trong túi móc ra hạt kê vàng. Rắc đều ra ngoài.


Một bên rắc, tôi vừa nói: Nhà xí này đẹp, gạo đưa đến, oan hồn hai tan không báo thù. Hôm qua tiền, hôm nay ra, ngày mai chung quy đầu thai làm người .


Liên tục đọc ba lần, tôi lúc này mới đi tiểu, sau khi đi tiểu xong, cúi đầu vừa nhìn, những hạt kê vàng kia toàn bộ đều đã biến thành màu đen kịt.


Có điều ngoài ra, ngược lại cũng không có chuyện gì khác xảy ra. Tôi rón ra rón rén đi ra, hết thảy đều là thuận lợi như vậy, thuận lợi khiến tôi nghĩ đều có điểm không đúng.


Một tuần sau. Chú com lê hẹn tôi đi tới nhà cũ Dân quốc, vẫn là như cũ, chúng tôi dừng xe đứng ở nơi không cản trở, liền chuẩn bị leo tường mà vào.


Hắn ngăn cản tôi , nói: Không cần leo tường, một mặt là có gai cứng, mặt khác không chừng ở trên tường cũng hạ phép yếm thắng gì đó. Đi cửa chính .


Tôi nói: Đi cửa chính thì sẽ không gặp phải phép yếm thắng nữa sao?


"Cửa chính chính là vị trí chính dương, bình thường mà nói không ai làm như thế."


Cửa chính nhà cũ Dân quốc này đã sớm làm mới, quét sơn đen, tạo hình rất là cổ xưa, chú com lê hai chúng tôi đến gần, mới nhìn một cái, tôi hỏi: Chắc chắn mở khóa sao?


Khoá sắt to này như nắm đấm.


Chú com lê lặng yên nở nụ cười, thò tay vào trong miệng, sau khi mò nửa ngày. Rút ra một viên răng giả.


Tôi nói: Chú làm gì? Chuẩn bị dùng miệng cắn mở sao?


Hắn không lên tiếng, mà là dùng sức cạy viên răng giả kia ra, chia làm hai khối, mà tách ra hai khối, lại cạy hai bên ra, một lát sau, trong tay hắn nhiều một thép nhỏ màu bạc lóng lánh.


Tôi trừng mắt, cảm giác ba quan(thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan) bị đổi mới.


Hắn nói: Cậu trông chừng, tôi mở khóa.


Hai chúng tôi đã phối hợp rất lâu, cũng không phải một lần hai lần, lẫn nhau cũng coi như có hiểu ngầm. Tôi đứng ven đường lớn, một khi có người đi ngang qua, liền huýt gió.


Có điều chú com lê không có khiến tôi thất vọng, vẻn vẹn chưa tới hai phút, chỉ nghe ca đùng một tiếng, khoá sắt lớn theo tiếng mà mở.


"Được rồi, mau tới!" Chú com lê quát khẽ một câu, ngoắc tay với tôi .


Hai chúng tôi mới vừa đi vào trong sân của ngôi nhà lớn này, trong nháy mắt một luồng cảm giác âm u lạnh lẽo lan khắp toàn thân, nhìn dây leo mọc đầy trên vách tường, tôi xoa cánh tay của mình.


Cửa nhà của ngôi nhà lớn cũng bị khóa lại, có điều cũng không có thể làm khó được chú com lê, hắn lại lần nữa dùng mảnh thép trong tay, chọc mở khoá sắt.


Hai chúng tôi lặng lẽ tiến vào trong ngôi nhà lớn, ngôi nhà lớn 3 tầng xa hoa như này tôi cho tới nay, đều là lần thứ nhất tiến vào.


Nhẹ nhàng đóng cửa lại, tôi bật ánh đèn của điện thoại, vừa bật lên,tôi kêu to a một tiếng, suýt chút nữa đều ném điện thoại đi!


Đừng nói là tôi , liền chú com lê chín chắn thận trọng, tôi cũng rõ ràng nhìn thấy cả người hắn run cầm cập!


Ở phòng khách tầng một của tòa nhà 3 tầng này, có một tấm bàn dài, mà ở trên bàn, thì lại xếp đầy một loạt bình thủy tinh. Những bình thủy tinh này có to nhỏ như thùng nước, bên trong chất lỏng ố vàng, ngâm từng cái từng cái đầu người quỷ dị!


Đối diện tôi , liền có một người đầu trừng con ngươi, hắn sở dĩ trừng tôi , không phải hắn sống lại, cũng không phải chuyện ma quái, là bởi vì đầu người bị ngâm trong bình kia, căn bản không có mí mắt!


Hai viên con ngươi của hắn, có vẻ rất lớn rất lồi lên, tơ máu trên lòng trắng mắt, từng sợi có thể thấy được!


"Chú, này đều là món đồ quỷ quái gì vậy?" Giọng điệu của tôi có chút run rẩy.


Chú com lê sát người lại, cẩn thận nhìn nhìn, nói: Không rõ lắm, xem như là thí nghiệm hóa học.


Tôi đại khái đếm một hồi, những bình thủy tinh này có hơn 20 cái, mà mỗi cái đầu người ngâm trong này, đều vĩnh viên không giống nhau.


Đầu người mà cách cửa gần nhất, bị cắt mí mắt. Còn có đầu người, vậy mà ở hai bên má hai bên rạch ra, đột nhiên vừa nhìn, lại như trên mặt mọc ra ba cái miệng!


"Có thể nhà cũ này ở trước đây bị người lấy làm phòng thí nghiệm." Chú com lê giọng điệu không quá chắc chắn.


Tôi gật đầu, nói: Trước tiên đừng nhìn những đầu người này, có chút ghê tởm. Hai chúng tôi ở trong phòng khách tầng một xem một vòng, phát hiện trong phòng này, có thể hấp dẫn sự chú ý của chúng tôi , cũng chính là đầu người quỷ dị bên trong bình thủy tinh này.


Bỗng nhiên, chú com lê ở trong bóng tối vẫy tay với tôi , nói: Cậu tới xem một chút, đây là bức tranh gì.


Tôi đi đến vách tường cạnh phía Đông phòng khách, nhìn kỹ. Bức tranh này miêu tả nội dung, là một con quỷ nhỏ trần truồng, tay trái xách xích sắt, tay phải nắm một cây đao, ở trên một núi chất đầy xác chết, quỷ dị cười.


Tôi nói: Trước đây chưa từng thấy loại tranh này, khẳng định không phải tác phẩm của họa sĩ nổi tiếng.


Ngoài phòng khách lớn tầng một ra, không còn vật gì khác, phòng vệ sinh, cửa phòng ngủ đều không mở ra được. Mạnh mẽ đi đạp, lại sợ quấy nhiễu cư dân gần đây.


"Đi, lên lầu hai nhìn."


Chú com lê suất trước tiên tìm được cầu thang, mang theo tôi liền muốn thẳng đến lầu hai. Tôi châm một điếu thuốc, nhưng cũng không hút, chỉ là vẫn kẹp ở trong tay.


Thang lầu này chính là kiểu sàn nhà bằng gỗ xếp, rất là xa hoa, có thể tưởng tượng ra người chủ ở đây năm đó, cuộc sống chính là cỡ nào tốt đẹp, tuyệt đối xã hội thượng lưu(tầng lớp quý tộc).


Dẫm đạp ở trên cầu thang gỗ, nơi giẫm chân phát ra âm thanh đạp đạp đạp, vì để tránh quấy nhiễu cư dân xung quanh, hai chúng tôi cố hết mức thả chậm động tác, đột nhiên, ngón tay tôi tê rần, mới phát hiện thuốc lá đã đốt tới chỗ miệng thuốc.


Giơ tay đem cuống thuốc lá vứt lên trên bậc cầu thang, đồng thời tiện chan dập tắt, tiếp tục đi lên.


Sau khi đi rồi hai tầng, chú com lê nghi ngờ nói: A Bố, tòa nhà này có mấy tầng?


Tôi nói: Ba tầng đi? Trước khi đi vào , tôi tổng thể xem qua một chút, xem độ cao cùng với lắp đặt cửa sổ, nên chỉ có ba tầng.


Chú com lê lắc đầu nói: Không đúng, chúng ta đi tất cả cầu thang, chí ít đã đi hai tầng rồi! Làm sao còn không thấy cửa phòng?


Tôi nói: Có phải là tầng trệt quá cao? Tăng nhanh tốc độ đi.


Hai chúng tôi tiếp tục đi lên trước, bên trong cầu thang bằng gỗ tối om không ánh sáng, phát ra tiếng vang nhẹ bịch bịch bịch, hai chúng tôi đều là đi giày da, mặc kệ đi chậm bao nhiêu, mỗi khi bàn chân chạm vào sàn cầu thang, sẽ phát ra tiếng vang.


Nhưng vừa mới đi hai bước, tôi nghĩ không đúng.


Ở phía dưới cầu thang đen kịt, lại truyền tới một trận tiếng vang nhẹ bịch bịch bịch, tôi cho rằng là chú com lê hai chúng tôi nhịp bước đi không đồng đều, vì lẽ đó truyền đến tạp âm.


Tôi nói: Chú, trước tiên đừng nhúc nhích.


Tôi chiếu rọi ánh đèn điện thoại lên người hắn, hắn dừng thân thể, quay đầu đang muốn nói chuyện với tôi , nhưng cả người cả kinh, trừng mắt nhìn về phía tôi .


Mà trong nháy mắt hắn nhìn về phía tôi , tôi cũng cả người nổi lên một lớp da gà!


Hai chúng tôi ngừng, nhưng tiếng bước chân trong cầu thang lại vẫn cứ đang đi lại!


"Bịch "


" Bịch "


" Bịch "


Nghe tiết tấu nhịp chân này và thanh âm to nhỏ, lại như là một cụ già lớn tuổi,chọc gậy, chậm rãi lên cầu thang.


"Xong đời, đi, đi nhanh một chút!"


Bởi vì tiếng bước chân kia là từ phía dưới truyền đến, tôi cúi đầu liếc mắt nhìn, cầu thang dưới chân đen kịt không thấy cuối, chỉ nghe tiếng, không thấy người, nhưng thanh âm kia lại rõ ràng cách chúng tôi càng ngày càng gần.


Tôi cùng chú com lê tăng nhanh tốc độ, tiếng bước chân của ba người, liên tục không ngừng xuất hiện bên trong căn nhà lầu đen kịt.


Cũng mặc kệ hai chúng tôi chạy nhanh bao nhiêu, tiếng bước chân phía sau kia đều vẫn luôn đuổi theo.


Chạy lên ước chừng hai phút, tôi mệt mỏi đã bắt đầu thở dốc, vốn là vết chân người cõng quỷ trên người tôi còn không tiêu trừ hết, không thể dùng lực, cũng làm không được việc chân tay, thêm vào lên cầu thang này rất là mệt, tôi khom người, hai tay chống ở đầu gối, há mồm thở dốc.


"A Bố, cậu làm sao?" Chú com lê cũng thở hồng hộc, chuẩn bị nâng tôi tiếp tục chạy.


Tôi lắc lắc đầu, mặt xám như tro tàn, nói: Chúng ta chạy không thoát, anh nhìn dưới chân chúng tôi một chút, đây là vật gì.


Chú com lê cúi đầu vừa nhìn, đầu tiên là sững sờ, sau đó cả kinh, lập tức thò tay nắm túi của tôi.