Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 69: Chú quỷ



Tôi sợ hãi đến lông tơ đều dựng ngược lên, tôi không phải một kẻ nhát gan, nhưng vẻ mặt ông lão trên di ảnh này , tuyệt đối thay đổi hình dáng!


Tôi nhớ rất rõ ràng,lúc chúng tôi vừa tới tầng hai . Ông lão trên di ảnh kia, mặt không biểu cảm, chòm râu rất trắng, nhưng không phải rất dài. Mà giờ khắc này ông lão kia, dưới tóc mai hai mắt nghiêng , khóe miệng hơi giương lên, rõ ràng chính là đang cười!


Chú com lê nói: Đừng nóng vội đừng nóng vội, ổn định trận tuyến.


Hắn đứng trước di ảnh, nhìn chằm chằm di ảnh của ông lão kia hồi lâu, đột nhiên, hắn nói: Ông lão này gọi Vệ Kỳ Văn, sau khi hắn chết đem hộp tro cốt của mình làm thành hình dáng của nhà ma đèn lồng kẹp tay trong truyền thuyết . Có lẽ chính là không muốn để nữ quỷ kia tiếp tục tai hại hắn đời sau.


Tôi nói: Không nhất định, xe buýt số 14 giữ đến hiện tại, có lẽ chính là ông lão Vệ này cùng ác quỷ kí hiệp định, để ác quỷ không giết con cháu hắn đồng thời. Lũ con cháu của hắn lợi dụng quyền lợi của mình trong công ty vận tải , đưa vào hoạt động một chiếc xe quỷ này, sau đó chế tạo các loại sự kiện giết người .


Chú com lê suy nghĩ một chút, xoay người nói: Có đạo lý, có điều..........


Hắn chắc là có chút nghi hoặc, không nghĩ rõ ràng đây là chuyện gì xảy ra, nhưng còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên lối đi trong cầu thang truyền đến tiếng vang 'Bịch bịch bịch' , nghe tới như là có người đang lên cầu thang .


Hai chúng tôi đồng thời giật mình một cái , nhìn về lối cầu thang, nhưng nhìn hồi lâu, cũng không phát hiện động tĩnh gì.


Tôi híp mắt, lãnh đạm nói: Cố làm ra vẻ bí ẩn! Con quỷ trong này, mỗi một người đều là nhát như chuột?


Vừa dứt lời, bỗng nhiên trong bóng tối phía sau tôi truyền đến một tiếng vang rầm . Tôi cùng chú com lê cả người cả kinh, quay đầu nhìn lại. Một cái xích đu nguyên bản yên ổn đặt ở tại chỗ , dĩ nhiên chậm rãi lắc lư .


Hai chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, tôi theo bản năng móc ra dao găm bên hông , lần này tôi ra ngoài mang dao găm, ý định ban đầu không phải phòng quỷ, mà là phòng chú com lê, tôi chỉ lo hắn hại tôi .


Xích đu chậm rãi đu đưa, khay trà nhỏ bên cạnh xích đu , một quyển sách cũ nát, trên sách phủ đầy tro bụi , vậy mà chậm rãi mở ra bìa ngoài.....


Quyển sách kia tôi vừa nãy liếc qua một chút, chỉ có điều tro bụi bên trên quá nhiều, căn bản không thấy rõ tên. Có điều bìa sách là chất liệu da trâu , hẳn là một tác phẩm nổi tiếng .


Sách cũ ố vàng . Ở trên khay trà chậm rãi lật trang, lại như là có người đang nghiêm túc đọc nội dung bên trên .


Lúc lật sách hết thảy tiếng động nhẹ nhàng truyền đến , ở trong nhà cũ tối om yên tĩnh này , lại như từng cây từng cây ngón tay, kích thích một căn trong lòng của chúng tôi gọi là tiếng lòng sợ hãi.


Tôi quay đầu, đột nhiên ôm lấy hũ tro cốt, chấn thanh quát lên: Ngươi có gan đến đây thử xem,ta khiến cho ngươi hồn bay phách lạc!


Tôi cảm thấy ném vỡ hộp tro, hồn ma của ông lão Vệ kia , nên sẽ tiêu tan.


Nhưng ngay ở lúc tôi ôm lấy hộp tro cốt, khóe mắt dư quang lại lần nữa thoáng nhìn di ảnh treo trên vách tường , tay tôi run cầm cập, cũng thật là suýt chút nữa ném hộp tro cốt xuống đất.


Tấm di ảnh đen trắng kia , hoàn toàn biến thành một tờ giấy trắng, chân dung ông lão trên di ảnh , hoàn toàn biến mất không thấy nữa!


Tôi xác định xích đu đang đu đưa kia, nhất định là hồn ma của ông cụ Vệ .


Nhớ tới bác Hải đã từng cho tôi một cái kính râm, nói lúc tôi thấy mình không chịu được , liền đeo cái kính râm này.


Đêm nay, tôi vừa vặn mang đến, đeo kính râm lên mặt, rầm một tiếng! Tôi tuy rằng không có trái tim, nhưng tôi lại cảm giác được nhịp đập, bởi vì tôi thật sự bị sợ rồi!


Trên xích đu đang ngồi một ông lão, hai tay nâng sách, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm tôi , giờ khắc này cùng tôi bốn mắt nhìn nhau, cười khẽ.


Tôi đứng tại chỗ, dọa choáng váng. Tôi không dám nói lời nào, cũng không dám động.


Chú com lê đẩy tôi một cái, nhỏ giọng nói: A Bố, cậu tự nhiên đờ ra làm gì đấy?


Hắn vừa nói như thế, tôi giật mình, lúc này mới tỉnh lại, vội vàng liền tháo kính râm xuống, cả người run lên đưa cho chú com lê, nói: Chính chú xem đi.


Chú com lê đeo lên kính râm, lúc nhìn về trên xích đu ,thân thể cũng ầm chấn động. Nhưng động tác tiếp theo của hắn, liền có vẻ so với tôi đối nhân xử thế thành thục hơn.


Hắn cười cười, đeo kính đen, đi về phía xích đu.


Chú com lê đi tới, cũng không nói lời nào, mà là bưng cái chén trên chung trà lên , cung cung kính kính đưa về phía xích đu .


Bởi vì tôi không đeo kính râm, không nhìn thấy linh hồn ông cụ kia đến tột cùng đang làm gì, vào thời khắc này, trên sàn gỗ của cầu thang lại lần nữa truyền đến một trận tiếng vang đạp đạp đạp .


Tôi cắn răng nói: Thật mẹ nhà nó sẽ giả thần giả quỷ, có gan trực tiếp hiện thân a!


Vừa dứt lời, trong lối đi cầu thang bỗng nhiên truyền đến một câu: Như thế vội vã chết?


Mịa nó, nghĩ thầm con quỷ này rốt cục hiện thân rồi? Chỉ là âm thanh này vì sao nghe tới quen thuộc như thế?


Chú com lê cũng bị thanh âm này dọa , hắn tháo xuống kính râm, đi về lối cầu thang, vừa tới phía sau tôi , liền nhìn thấy bóng đen ở lối cầu thang lóe lên , đi về phía hai chúng tôi .


Tôi giơ điện thoại lên, dùng ánh đèn chiếu tới, nhưng mà vô cùng cả kinh nói: Bác Hải?


Người kia đi tới, giơ tay vẫy một cái, chỉ cảm thấy ánh bạc lóe lên, tôi cùng chú com lê đồng thời phát hiện mình không thể cựa quậy!


"Bác Hải! Bác làm sao đến rồi?" Tôi vừa mừng vừa sợ. Bác Hải làm sao lại đột nhiên tới nơi này?


Người kia cười lạnh một tiếng, hai tay chắp ở sau lưng, xoay xung quanh tôi hai vòng, nói: Bác Hải? Ngươi còn biết hắn?


Vừa nghe lời này, tôi nói: Ngươi không phải bác Hải?


Dựa vào ánh trăng yếu ớt chiếu rọi từ ngoài cửa sổ, tôi thấy rõ mặt người này , hắn cùng bác Hải gần như là giống như đúc, nhưng hắn, so với bác Hải muốn trẻ hơn một chút, phỏng chừng có thể trẻ hơn 3 hoặc 5 tuổi, hơn nữa, hắn hơi hơi hói .


"Có lời gì nói với Diêm Vương đi !"


Bịch bịch hai tiếng, tôi chỉ cảm thấy sau gáy tê rần, mắt tối sầm lại, liền ngất đi.


Chờ lúc tôi tỉnh lại , tôi cùng chú com lê đều bị trói tay sau lưng trong một căn phòng bí mật tối tăm, bên trong căn phòng bí mật này, không có cửa sổ, không có ánh đèn, hai chúng tôi lại như là bị ném vào bên trong bóng tối vô tận , liền bản thân chúng tôi đều muốn hòa làm một với bóng tối .


 "Có người hay không a!" Tôi rống lớn một câu, giờ này khắc này dù cho có người nghiêm hình tra tấn tôi , tôi cũng đồng ý, ở trong loại bóng tối bất tận này, tôi thật sự cảm giác mình muốn nghẹt thở.


Đột nhiên,bóng đèn trên đỉnh đầu sáng lên, tôi thấy rõ tình cảnh xung quanh, đây là một gian phòng tạp hoá, chất đống đều là lốp xe cũ rách , thùng xăng gì đó, mà chú com lê hai chúng tôi , liền bị trói ở trên cây cột của gian phòng tạp hoá này .


Cót két một tiếng, cửa sắt mở ra, đi tới hai người.


Đi ở phía trước, là một người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng, mặc áo sơmi quần tây, xem ra nhã nhặn , đại khái cũng chính là bộ dáng hơn 30 tuổi.


Đi ở phía sau, chính là người có khuôn mặt giống bác Hải như đúc , giờ khắc này tôi lại nhìn , cảm thấy dáng người của hắn so với bác Hải muốn gầy yếu hơn một chút. Bản thân bác Hải sức ăn tốt, ăn nhiều , hơi có chút bụng bia.


"Ngươi là ai?" Tôi nhìn chằm chằm người giống bác Hải như đúc kia , chấn thanh hỏi.


Người kia không để ý đến tôi , mà nguồ đàn ông mắt kiếng gọng vàng lại là ngồi ở trên ghế trước mặt tôi , chân bắt chéo vểnh lên, nói: Lời này hẳn là tôi hỏi cậu.


Tôi nói: Chúng ta có thù hằn sao?


Hắn nói: Không cừu không oán.


Tôi nói: Vậy anh bắt tôi làm mẹ gì?


Người đàn ông mắt kiếng gọng vàng vừa nghe, lập tức nghiêng người về phía trước , không hề có điềm báo trước tát tôi một cái rất mạnh.


Mẹ kiếp, trên mặt đau rát, tôi nhổ một bãi nước bọt, còn chưa kịp nói chuyện, hắn liền nói nói: Cậu hỏi tôi không thù không oán vì sao bắt cậu? Tôi còn muốn hỏi một chút cậu và tôi không thù không oán, cậu tiến vào nhà tổ tiên tôi làm gì!


Tôi cùng chú com lê liếc mắt nhìn nhau, đều là cả kinh! Nói vậy người đàn ông mắt kiếng gọng vàng này nên chính là con cháu của ông cụ Vệ.


Tôi híp mắt, nói: Xe buýt tuyến số 14 , là anh sắp đặt tuyến đường hoạt động đi?


Hắn nói: Chớ cùng tôi quanh co, tôi đang hỏi cậu, tiến vào nhà tổ tiên tôi làm gì?


Tôi liếc mắt nhìn chú com lê, hắn không lên tiếng. Hai chúng tôi mỗi một lần đi ra ngoài làm việc, thật giống đều là chính tôi đang nói chuyện, hắn xưa nay đều không lên tiếng.


Tôi nói: Tôi tiến vào nhà tổ tiên anh làm gì? Không phải chính anh làm ra chuyện tốt, đưa một chiếc xe tang vào hoạt động, bố mày sẽ tiến vào nhà tổ tiên anh ? Anh cho rằng tôi ăn no rửng mỡ?


Lúc nói lời này , tôi có lý chẳng sợ, dù sao cũng là hắn giở trò xấu trước, khiến tôi trúng nguyền rủa đèn lồng kẹp tay, tôi cũng là vì tự vệ, lúc này mới tiến vào nhà tổ tiên hắn. Tôi cảm thấy không đào mộ tổ tiên hắn, đã đủ khách khí.


"Đùng đùng đùng đùng "


Người đàn ông mắt kiếng gọng vàng không phải đang vỗ tay, mà là đang tát mặt tôi .Cái bạt tai trái phải mạnh bạo của hắn, vung mạnh cánh tay theo hình tròn quăng lên mặt tôi, liên tục quăng mười mấy bàn tay ,môi tôi cùng lỗ mũi đều chảy máu.


"Ngươi lại vẫn muốn ném hũ tro cốt của ông cố tôi? Ăn gan hùm mật gấu? Chú Quỷ, dạy dỗ hắn chút !"