Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 84: Trấn Thanh Linh



Một tiếng người đeo mặt nạ của ông cụ già què chân này, khiến tôi cũng cả người chấn động. Tôi muốn hỏi rõ ngọn nguồn, nhưng đồng thời lại không dám ép quá gấp, liền thăm dò hỏi : Bác Hải , vậy bác còn nhớ chiếc mặt nạ kia trông như nào sao?


"Cái kia xem ra như là một chiếc mặt nạ bộ mặt(thể hiên sắc thái trên mặt nạ trong hí kịch). Nhưng tôi cũng thích nghe kịch, cẩn thận ngẫm lại, bên trong hí kịch hình như chưa từng xuất hiện loại mặt nạ như bọn họ kia, hơn nữa mặt nạ người kia đeo rất quái lạ, là một tấm mặt nạ mặt trắng, phía trên mắt, lại vẽ một đôi mắt song song."


Bốn con mắt!


Tôi nhớ ra chiếc mặt nạ này!


Lúc tôi từng lướt weibo, trong lúc vô tình lướt đến một loạt hình ảnh thi thể bị chết cháy , hơn nữa ghi chép bên trên đều là người bị chết mấy năm gần đây trên xe buýt tuyến số 14, một tấm hình cuối của dòng weibo kia , chính là bức ảnh một người đeo mặt nạ mặt trắng, bức ảnh tự chụp đứng bên một cái giếng cạn.


Mà chiếc mặt nạ mặt trắng kia. Chính là bốn con mắt!


Chẳng lẽ, người đàn ông mặt nạ mặt trắng , chính là một người nào đó trong bốn con rối giật dây?


Tôi nhớ lại bốn chiếc mặt nạ kia, chỉ có một chiếc mặt trắng, hơn nữa còn ở trong tay tôi , ba chiếc còn lại, màu sắc không giống nhau.


"Nhóc con, bác muốn chuyển nơi ở, về sau cháu cũng đừng gọi bác bác Hải nữa, bác bắt đầu từ hôm nay. Thay hình đổi dạng, ở phía sau giúp cháu phá giải nguyền rủa đèn lồng kẹp tay."


Tôi biết tất cả những thứ bác Hải đã từng làm, đều là vì thời khắc này, liền gật đầu nói : Vậy bác chuẩn bị gọi tên gì?


Bác Hải suy nghĩ một chút, nói : Tên ông cụ già què chân này là Lưu Căn Hỉ. Bác còn dùng tên này đi.


"Tên này cũng quá tầm thường." Tôi bặm môi.(như đang đánh son và bặm cho đều)


Bác Hải cười cười nói : Nhớ kỹ, bắt đầu từ hôm nay, bác không phải bác Hải , bác gọi Lưu Căn Hỉ.


Tôi nói :Vậy thì gọi bác bác Hỉ đi?


"Tùy ý."


Tôi lái xe, đưa bác Hỉ rời khỏi lò hoả táng. Đưa bác đến trong thành phố , còn chuyện sau đó tôi liền không cần phải để ý đến, ; ổn định cuộc sống đó là chuyện của bác ấy . Bác Hỉ có số điện thoại của tôi , thu xếp ổn thoả nhất định sẽ liên hệ tôi .


Lúc trở lại phòng ở trạm tổng, tôi còn không tiến vào ký túc xá, bởi vì tôi nghĩ hút điếu thuốc, nhưng không muốn Cát Ngọc ngửi thấy mùi thuốc lá . Liền đứng bên ngoài kí túc xá, lẳng lặng hút.


Một điểm sắc đỏ tươi trên đầu lọc, chớp lên từng cái dưới màn đêm.


Tôi nghĩ tới lời nói mà Đao Như trước khi chết nói với tôi, cô ấy nói khiến tôi cẩn thận Hải gì đó, chữ phía sau không nói ra, lúc đó tôi cảm thấy hẳn là khiến tôi cẩn thận bác Hải .


Nhưng bây giờ ngẫm lại, xác thực không nên là bác Hải . Gạt bỏ sự hoài nghi này không chỉ là bác Hải đổi tên rồi, mà là việc bác ấy làm.


Bác Hải bây giờ, đã từ người trung niên vóc người hơi mập, đã biến thành một ông cụ già què chân khổ người gầy gò.


Ai, thân thể này tìm rồi, còn là một què chân. . .


Bản thân tôi lại không có bóng, mà nửa câu nói sau trong nguyền rủa đèn lồng kẹp tay, tôi hoàn toàn nghĩ không ra. Trong mưa xuất hiện múa bóng, tôi cảm thấy múa bóng này nói nên không phải cái bóng của bản thân tôi.


Mới vừa ném đi đầu lọc thuốc, tôi liền nhớ lại, chưa kịp cầm tiền đồng nhìn trên xương sườn bác Hải tới cùng là chữ gì, ba chữ khác đều thu thập rồi, còn kém cái cuối cùng.


Còn chữ khắc trên xương sườn mấy người chúng tôi , tôi hiện tại mơ hồ cảm thấy, là có một người khác.


Mấy ngày lại yên lặng trôi qua như thế, trong lúc tôi cũng vẫn gọi điện thoại liên hệ với chú com lê, tôi chỉ lo đột nhiên có một ngày nhìn thấy tin tức cái chết của chú ta ở trên báo chí.


Hôm nay lái xe về, lúc tôi lái xe tuyến cuối số 14 tiến vào tổng trạm, nhìn thấy ven đường có một người đàn ông đeo mặt nạ mặt trắng, giữa trán của mặt nạ, tung bay ba sợi khói xanh. (vẽ ba sợi này như đang lượn lờ bay)


Nghịch Thiên Thần đến rồi.


"Hai ngày nay có rảnh không?" Tôi từ tổng trạm đi ra, Nghịch Thiên Thần hỏi tôi .


Tôi nói : Tạm thời không có, cũng không tiện xin nghỉ, làm sao vậy?


"Tôi tra được vị trí nhà cũ Minh Thanh kia, đó là một trấn nhỏ, gọi trấn Thanh Linh, ở trong núi sâu, có điều trong trấn từ lâu không có ai."


Ở trong núi sâu của đẩ nước Hoa Hạ (tên gọi TQ thời xưa), có rất nhiều thôn xóm hoang vu, rất nhiều đều là người xưa vì tránh né chiến loạn mà xây dựng thành làng nhỏ. Có điều cũng có một vài thôn xóm cận đại (bên Trung Quốc, từ giữa thế kỷ 19 đến phong trào Ngũ Tứ), bởi vì chuyện ma quái mà làm lòng người bàng hoàng. Tỷ như thôn Phong Môn rất nổi tiếng, liền đứng mũi chịu sào.


Mà nơi gọi trấn Thanh Linh này, tôi đoán kéo dài tới hiện tại, nhiều lắm cũng chính là quy mô của một thôn trang nhỏ, dù sao dân số ngày xưa có thể không so được với hiện tại.


"Ý của anh là nói, muốn hoàn toàn vạch trần bí ẩn, chúng ta nhất định phải dành thời gian đi nhà cũ Minh Thanh kia một chuyến?"


Nghịch Thiên Thần nói :Đúng, chỉ có như vậy, mới có thể đến gần Bạch Vũ Điệp, mới có thể phá giải nguyền rủa đèn lồng kẹp tay, như vậy, chúng ta liền đều an toàn.


Bạch Vũ Điệp đã từng chế tạo bốn con rối, Nghịch Thiên Thần chính là một người trong đó, còn lại ba người, tôi chưa từng thấy, cũng không biết hướng đi, nhưng Nghịch Thiên Thần hai chúng tôi xác thực là châu chấu trên cùng một sợi dây.


Cách làm hiện tại của Bạch Vũ Điệp, chính là trước tiên định phá huỷ bốn con rối này, lại từ đầu chế tác bốn con rối mới, nếu như chúng tôi không đoàn kết, vậy sẽ từng người từng người chết đi.


"Như vậy đi, anh lưu lại một số điện thoại cho tôi , đợi tôi lúc tôi rảnh, liên hệ với anh. Trong khoảng thời gian này, anh có thể trước tiên đi tìm mắt quỷ, thế nào?"


Nghịch Thiên Thần suy nghĩ một chút, nói : Cũng được, liền quyết định như thế đi, nhưng đừng kéo quá lâu.


Nghịch Thiên Thần đi rồi, tôi bắt đầu lập ra kế hoạch, đầu tiên, mắt quỷ không thể để người khác thấy, ai cũng không thể cho bọn họ xem.


Thứ hai, ở trong mấy ngày này, tôi muốn liên lạc sẵn với chú com lê, ông cụ già què chân , còn có Cát Ngọc. Để bọn họ đều chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị bất cứ lúc nào xuất phát đến trấn Thanh Linh.


Cuối cùng, tôi cảm thấy căn nhà cổ Dân quốc, tạm thời liền không nên đi.


Chú Quỷ người này, thần thần bí bí, tôi cảm thấy mục đích của hắn người này chỉ một, chính là vì tìm kiếm mắt quỷ, trong lúc Nghịch Thiên Thần hai người bọn họ đánh nhau có thể thấy được, mắt quỷ tuyệt đối là thứ đồ không tầm thường.


Phía sau sự yên ả đều là báo hiệu bão táp đến, hôm nay, chú com lê bỗng nhiên gọi điện thoại cho tôi , hắn nói : A Bố, tôi cảm thấy mấy ngày nay có chút không được bình thường.


Tôi nói : Làm sao không bình thường?


" Buổi tối mấy ngày nay luôn có người theo dõi tôi ."


"Ai theo dõi chú, thấy rõ khuôn mặt hắn sao?"


Chú com lê nói : Mấu chốt của vấn đề ngay ở này, mỗi tối tôi đều sẽ đi quán chợ đêm ăn khuya, đều sẽ đi ngang qua một cây cầu nhỏ, mà người đàn ông kia mỗi tối liền đứng ở đầu cầu, nhìn chằm chằm tôi , hắn đeo một mặt nạ màu trắng, trên trán mặt nạ còn có hai con mắt.


"Bốn con mắt!"


Tôi hoảng sợ thốt lên một tiếng, lập tức nhớ tới chủ weibo đăng bức ảnh chết!


Chú com lê thấy tôi kinh ngạc, liền vội vàng hỏi : Cậu biết người này?


Tôi nói : Không biết, thế nhưng tôi biết hắn cũng không phải là người tốt, chú, dưới cây cầu nhỏ kia, có phải là có một rãnh nước bẩn?


Chú com lê nói : Ừ, đúng, có một cái rãnh nước bẩn, quanh năm không ai xử lý, mùi thối tận trời.


"Chú, chú không được lại đi ăn khuya, liền tính ăn khuya, cũng không được lại đi ngang qua cây cầu nhỏ kia, nghe tôi không có hại! Này liên quan đến sinh mệnh!" Lần này, tôi nói đại khái sự tình một lượt cho chú com lê.


Tôi chỉ nói người đàn ông mặt nạ bốn mắt kia tuyệt đối không phải người tốt, nhưng không nói cho hắn, người đàn ông mặt nạ bốn mắt giết bác Hải .


Cúp điện thoại, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy, muốn xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn. Khả năng Bạch Vũ Điệp đã bắt đầu ra tay rồi, tôi nhất định phải bắt kịp thời gian, bặt kịp trước lúc Bạch Vũ Điệp ra tay, giải trừ nguyền rủa đèn lồng kẹp tay!


Nghĩ thôi, tôi mặt dày tìm Trần Vĩ, nói với anh ta, muốn xin nghỉ ba ngày.


Quả nhiên, ngay lập tức Trần Vĩ liền xị mặt già xuống, một trận mưa bom bão đạn(ý chỉ nói xối xả liên hồi), nói tôi không cầu tiến gì cả, lại làm như này, còn làm sao tăng lương cho cậu?


Tôi cúi đầu, không nói một lời, cuối cùng Trần Vĩ cũng không biết nên nói cái gì, trực tiếp vứt một câu : Nhanh cút xéo đi, sau ba ngày đi làm đúng giờ cho tôi !


Tôi cười cười, nói : Cảm ơn anh Trần.


Dù sao quan hệ của Trần Vĩ hai chúng tôi vẫn là tốt, hắn tức giận thì tức giận, cuối cùng vẫn là đồng ý tôi xin nghỉ.


Hơn nữa, lần này tôi xin nghỉ, là cố ý sắp xếp cùng ngày nghỉ mỗi tháng của tôi , gộp lại với nhau, nói cách khác, tôi có thời gian năm ngày!


Lần này thời gian tuyệt đối dư thừa.


Tôi đem theo mắt quỷ, lúc trước khi ra cửa, nhỏ giọng nói với mắt quỷ : Tôi không biết nên xưng hô ngươi như thế nào, cũng không biết ngươi là nam vẫn là nữ, tạm thời gọi ngươi là bạn đi. Bạn, hi vọng ngươi có thể phù hộ tôi , bình an giải trừ nguyền rủa, vô cùng cảm ơn.


Tôi bái một cái với mắt quỷ, này liền cầm lấy mắt quỷ, chuẩn bị rời đi.


Nhưng lúc vừa cất mắt quỷ vào trong túi, đầu óc của tôi một trận ầm ầm, mắt tối sầm lại, tức khắc nhìn thấy một màn cảnh tượng quái dị.


Đoàn người chúng tôi đi trên con đường nhỏ giữa núi không tên, nhưng phía sau lưng mọi người, từ xa một cái bóng đen thùi theo sau!