Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 89: Mộ Dung Hải Đường



"Từ bỏ giãy dụa đi, cậu sẽ không có cơ hội. " Ma nữ áo trắng hờ hững nói .


Tôi nói : Không! Không tới thời khắc cuối cùng, tôi sẽ không từ bỏ, bẫy của bọn họ rất sâu, nhưng tôi cũng giấu diếm át chủ bài!


Ma nữ trầm mặc chốc lát. Nói : Cậu giẫm lên vai tôi , tôi vác cậu lên.


Chẳng biết vì sao , tôi nghĩ tới vết chân người cõng quỷ , thế nhưng giờ khắc này lại nói với nữ quỷ này : Không tốt lắm đi?


"Không sao, nếu như cậu may mắn còn sống, nếu như có cơ hội, còn hi vọng cậu tới cứu tôi , được không?"


Tôi nặng nề gật đầu, nếu như tôi may mắn sống sót, nhất định trở về chôn cất tử tế thi thể cô ấy.


Thân thể ma nữ bắt đầu lặn xuống, dần dần, cả người đều lặn vào trong giếng nước. Tôi mơ hồ cảm giác dưới chân của mình có thứ gì đang động, cúi đầu vừa nhìn, một đầu người mọc đầy tóc dài , từ trong giếng nước giữa hai chân tôi, nổi lên.


Tôi nắm lấy dây thừng, cũng dùng sức trèo lên trên, ma nữ cũng nắm dây thừng vác lên trên , cách miệng giếng càng ngày càng gần, mà trái tim của tôi cũng đập rầm rầm càng lợi hại.


Trái tim của tôi ở trên người Cát Ngọc , tôi có thể cảm nhận được tiếng tim đập kịch liệt , nói rõ Cát Ngọc nhất định gặp nguy hiểm!


Trong nháy mắt đầu tôi từ trong giếng cổ lộ ra , tôi vô cùng chấn động, suýt chút nữa một lần nữa rơi vào trong nước!


Trong nhà cổ này. Trong nháy mắt tất cả mọi thứ đều trở nên rất đổ nát!


Phòng ốc là đổ nát, cửa sổ là rách nát, tất cả đèn lồng đều là rách nát. Chỉ có chiếc đèn lồng trên cây đào kia mới là mới, chỉ có điều trên đèn lồng không có đố đèn.


Trong sân im ắng , Nghịch Thiên Thần, Cát Ngọc, chú com lê , ông cụ què chân , toàn bộ biến mất không thấy.


Đứng ở trong sân, sợ hãi bất lực lan khắp toàn thân, tôi cúi đầu, liếc mắt nhìn vào trong giếng cổ , ma nữ áo trắng kia chậm rãi lặn xuống, đồng thời cũng ngẩng đầu nhìn tôi một cái, gật gật đầu với tôi .


Ý tứ trong ánh mắt cô ấy tôi hiểu. Cô ấy có thể giúp, cũng chỉ có nhiêu đây.


Liền ở trong nháy mắt tôi dịch ánh mắt từ dưới giếng cổ ra, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng vang ầm, như là một cây nến bùng cháy lên .


Xoay người nhìn lại, rầm một tiếng, tôi trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.


Trên cây đào , đang ngồi một cô gái áo đỏ, chính lắc lư hai chân, cười với tôi : Chàng trai trẻ, cậu sợ hãi như vậy a?


Bạch Vũ Điệp!


Không đúng, không đúng! Ma nữ dưới đáy giếng nói Bạch Vũ Điệp là không tồn tại, nhưng giờ khắc này làm sao sẽ xuất hiện ma nữ giống với trong truyền thuyết ?


Tôi quát to một tiếng : Đây là ảo giác, cô không doạ được tôi đâu!


Cô gái áo đỏ trên cây đào , hơi khép hai mắt, môi đỏ mím lại, nhếch lên Lan Hoa Chỉ nhẹ nhàng gảy đèn lồng đỏ một cái, âm thanh lanh lảnh như chuông đồng : Ngươi xác định đây là ảo giác sao?


Tôi dùng sức đập hai lòng bàn tay của mình , cắn răng nói : Là ảo giác!


"Vậy tôi hỏi cậu, trái tim cậu đau sao?" Lúc cô gái áo đỏ nói chuyện, vẫn cứ dùng ngón tay trắng như củ hành lá đi gảy chiếc đèn lồng treo ở trên cây đào .


"A!" Mỗi lần ngón tay cô ta gảy đèn lồng, trái tim của tôi lại như là bị đao nhọn đâm trúng, cô ta tươi cười như hoa, không ngừng gảy, mà trái tim của tôi , đã đau vô cùng !


Tôi vội vàng che trái tim, dù vậy, cũng vẫn cứ đau đến tôi đầu đầy là mồ hôi.


Tôi không dám lại tiêu hao như thế nữa, tôi nhất định phải chạy ra nơi này! Ngay thức khắc tôi liền điên cuồng chạy về phía ngoài cửa , mới vừa quay đầu, toàn bộ ánh nến trong sân bỗng nhiên dập tắt, cô gái áo đỏ biến mất không còn thấy, trong nháy mắt lần thứ hai trở về yên tĩnh.


Cổng lớn của sân nhà như là bị khóa cứng lại, mặc kệ tôi dùng sức kéo như thế nào, dùng sức đạp, trước sau đều không thể mở cửa.


Tôi sợ hãi, cả người tôi đều nổi lên một lớp da gà, thậm chí tôi cảm giác được có người ở sau cổ tôi nhẹ nhàng thổi khí lạnh.


Cổng lớn tuy rằng rất cũ nát, nhưng tôi trước sau không cách nào phá vỡ, rầm một tiếng, tôi quỳ trên mặt đất.


Con ngươi dần dần khuếch tán, cúi đầu vừa nhìn, trong vũng nước mưa , đang chầm chậm hiện ra ảnh ngược của tôi.


Trên mặt của tôi , vẻ mặt đau đớn, nhưng trong vũng nước mưa , ảnh ngược của tôi lại là vẻ mặt tươi cười. Ảnh ngược liền đối diện tôi , tôi rất đau đớn, hắn rất vui vẻ.


Nửa câu đầu, trong đèn lồng sáng lên ánh nến, ngươi muốn che trái tim, tôi cảm thấy đèn lồng đỏ chính liền là trái tim của tôi , bởi vì mỗi lần cô gái áo đỏ dùng móng tay gảy đèn lồng đỏ một cái, trái tim của tôi liền đau đớn một cái, chỉ có dùng tay che ngực, mới tốt hơn một chút.


Thế nhưng nghĩ lại , trái tim của tôi ở trên người Cát Ngọc , chẳng lẽ, Cát Ngọc đã bị đào trái tim?


Sợ hãi, lại như vi khuẩn, vô tình cắn nuốt thân thể tôi .


Nửa câu tiên đoán đầu trở thành sự thật, nửa câu sau, trong mưa xuất hiện múa bóng ,ngươi thì lại sống mãi không chết, chẳng lẽ, tôi cũng bị làm thành con rối hình người sao?


Nhưng truyền thuyết Bạch Vũ Điệp , và truyền thuyết đèn lồng kẹp tay đều là giả, người thiết bẫy phía sau kia, vì phối hợp truyền thuyết thật không thật giả không giả này, còn cố ý tìm tới một trấn cổ rất giống cảnh tượng trong truyền thuyết , gạt tôi đến, bây giờ, nửa câu sau này tôi không nghĩ ra.


Trong mưa, xác thực xuất hiện cái bóng của tôi, hơn nữa còn là xuất hiện dưới tình huống tôi không có linh hồn , nhìn cái bóng trong nước mưa , tôi biết, hắn không phải là tôi .


Cái bóng kia, nụ cười tà ác trên mặt hắn ,tôi vĩnh viễn học không được.


Đột nhiên, trên đường phố cổ của trấn Thanh Linh , truyền đến một trận tiếng bước chân nhỏ bé nhưng lại có tiết tấu , lỗ tai tôi giật một cái , cẩn thận nghe ngoài cửa, cảm giác tiếng bước chân kia, như là đi về chỗ này của tôi.


Xoẹt!


Tôi rút ra dao găm bên hông ra, cắn răng, lui về phía sau nửa bước, một chút bất kể là ai đi vào, trước tiên mạnh mẽ đâm hắn hai đao lại nói!


Sau khi đứng ở cổng lớn , đại khái cách 3m , tôi liền chờ người khác đẩy cửa.


Nhưng lúc tiếng bước chân kia đi tới bên ngoài cổng lớn , tôi từ trong khe cửa của cổng lớn nhìn ra, bên ngoài loé lên một mảnh nến mờ nhạt ánh , tôi nghĩ thầm, đây là ai giơ cây nến tới sao?


Cọt kẹt. . .


Cổng lớn, bị chậm rãi đẩy ra, người ánh vào mi mắt tôi , đánh chết tôi , tôi cũng không tin!


Tôi trừng mắt , đầy mặt sợ hãi, hai chân của tôi bắt đầu run rẩy, tôi thậm chí ngay cả sức lực cầm đao đều không có rồi.


"Tại sao là em!"


Cửa, đứng một cô bé, trong tay xách một chiếc đèn hoa nhỏ , mặt mỉm cười, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích nhìn tôi .


"Tôi , đợi ngươi nửa năm, ngươi, rốt cục đến rồi." Bé gái xách theo đèn hoa, chính là lúc buổi tối ngày thứ nhất tôi lái xe buýt , gặp phải bé gái không có tiền ngồi xe kia !


Lúc đó cô bé mặc chính là một thân kiểu dáng hiện đại nhỏ màu hồng , đêm nay, cô bé mặc chính là một thân váy dài trung y(chỉ áo lót mặc bên trong thời xưa ) thời kì Minh Thanh , nửa người dưới là một cái váy dài, đều che chân lại.


(váy dài trung y, đơn giản giải thích một chút, ống tay áo rất rộng, cổ áo đan chéo có hình chữ y)


"Ngươi là ai?" Tôi híp mắt hỏi, đồng thời nắm chặt dao găm trong tay .


Bé gái cười cười, xách theo đèn hoa đi qua, đứng trước mặt tôi , nói : Tôi tên Mộ Dung Hải Đường.


Tôi cũng không nhịn được nữa, thần kinh tôi như dây cung đứt đoạn , tất cả tính kế sau lưng này, vậy mà là một bé gái xem ra chỉ có mười tuổi làm?


Như vậy, lúc trước chú com lê chính là đang nói dối tôi , hắn nói bé gái này là dáng vẻ lúc nhỏ của Cát Ngọc , bây giờ suy nghĩ một chút, cô bé cùng Cát Ngọc khi còn bé là có chút giống, nhưng tuyệt đối có sự khác nhau về bản chất.


"Ngươi chính là Hải Đường?!"


Tôi không khỏi cười khổ , tôi nhớ tới một bộ phim đã từng vang dội trên thế giới , trong bộ phim kia, có người thử thách một đặc công, để hắn xem một bức tranh, trong tranh có sáu người, trong đó khuôn mặt năm cái quái dị, ở chính giữa đứng một bé gái đáng yêu .


Hầu như tất cả đặc công bị thử thách , đều là giơ súng bắn năm người có khuôn mặt quái dị , chỉ có một đặc công, giơ súng bắn về phía bé gái kia , cấp trên hỏi hắn vì sao làm như vậy.


Hắn đại khái là nói như vậy : Bé gái đứng trước mặt một đám quái thú , còn có thể mỉm cười , ngươi xác định cô bé là người bình thường sao?


Sau đó, vị đặc công này được tuyển.


Nhìn bé gái trước mặt mặc trang phục triều Minh , xách theo đèn hoa , tôi lúc này mới sáng mắt ra, bé gái có thể ở trên xe buýt tuyến số 14 tràn ngập ác quỷ , vẫn bình yên khỏe mạnh, sẽ là người bình thường sao?


Nói cách khác, sẽ là con quỷ bình thường sao?


Tôi cơ hồ đoán tất cả người có thể đoán , toàn bộ đều đoán qua ,Trần Vĩ, chú com lê , mặt nạ bốn mắt , Nghịch Thiên Thần, hầu như tất cả người tôi từng gặp , toàn bộ đều suy đoán một lần.


Tuyệt đối không nghĩ tới, cuối cùng kẻ khởi xướng cuối cùng, dĩ nhiên là bé gái lúc trước nhìn tầm thường nhất !


Chuyện đến giờ phút này rồi, tôi đã không cách nào trốn tránh, tôi biết, sau đó ngày hôm nay mỗi một năm , khả năng chính là ngày giỗ của tôi.


Tôi ngẩng đầu nhìn trời, mưa rơi tí tách ,tôi nói : Hải Đường, em gạt anh tới đây,mục đích là cái gì? Trước khi chết, cho anh biết chân tướng đi."