Trong một thoáng, Amara không biết làm gì hơn là đưa tay lên vò mái tóc xoăn tít, mặt nghệt ra như cố hiểu cô Haifai vừa nói gì. Và đến khi ý nghĩa của câu nói kịp ngấm vô đầu thì nó quỵ ngay xuống ghế, mặt mày bỗng chốc như khuất sau chiếc mặt nạ xám xịt, đến nỗi thằng đệ tử Y Đê ngồi sau lưng nó phải chồm lên, lay lay vai nó:
- Tỉnh lại! Tỉnh lại đi, Amara!
Kăply chứng kiến cái hoạt cảnh trước mắt với nụ cười tủm tỉm trên môi. Dĩ nhiên chỉ có Nguyên và nó là hai đứa duy nhất trong lớp hiểu được điều gì đã thúc đẩy vợ chồng thầy Haifai hành động kỳ quặc như vậy. Họ muốn chuộc lỗi với Tam, đứa học trò khốn khổ từng bị họ hành hạ thê thảm chỉ vì tin rằng nó là quái nhân, do đó bị coi là tay chân không thể chối cãi được của trùm Bastu.
Kăply liếc Nguyên, thấy thằng này cũng đang nhìn mình mỉm cười. Tam ngồi bên cạnh, không cười, vẫn tròng vào mặt vẻ ủ rũ mà Kăply đã thấy từ ngày đầu tiên đặt chân vào lớp Cao cấp 2. Tam lúc này có vẻ đã tin là mình không nghe lộn lời khen của thầy Haifai dành cho nó nhưng chính vì vậy mặt mày nó càng hoang mang hơn.
Kăply chồm qua chỗ Tam, khẽ trấn an:
- Ổng ày 10 điểm thiệt đó.
Tam mấp máy môi:
- Tao… tao không hiểu. Chắc ổng có… có âm mưu gì.
- Chẳng có âm mưu gì trong chuyện này hết. – Kăply nháy mắt. – Để rồi mày coi. Ổng bắt đầu khoái mày rồi đó.
Tam dĩ nhiên không tin lời Kăply, vì chẳng tìm thấy lý do gì để tin. Nhưng đến khi thầy Haifai cho nó thêm một điểm 10 nữa về cái chuyện nó thực hành câu thần chú Khăn quàng cổ tệ đến mức cây thước gỗ của thằng Lung cào cho nó mấy đường rịn máu đỏ lòm thì nó bắt đầu ngờ ngợ.
Trong khi cả đống đứa há hốc miệng trước sự ưu ái quá đáng của thầy Haifai dành cho Tam nhưng không dám lên tiếng thì một lần nữa Amara lại làm ầm:
- Con sẽ tố cáo chuyện này lên thầy hiệu trưởng.
- Trò cứ việc làm theo ý trò. – Thầy Haifai tỉnh queo. – Còn ta, cho đến chừng nào ta còn phụ trách lớp này, ta sẽ cứ làm theo ý ta, Amara à.
Như để nhấn mạnh sự kiên quyết của mình, thầy Haifai chành miệng nói tiếp:
- Và để cho trò có đủ thì giờ mò lên văn phòng hiệu trưởng trường để nói xấu ta, ta tuyên bố buổi học hôm nay đến đây là kết thúc. Các trò có thể ra về.
oOo
Dĩ nhiên là sau đó chỉ có Nguyên và Kăply trèo lên văn phòng hiệu trưởng. Hôm trước thầy N’Trang Long đã dặn tụi nó trưa nay lên gặp thầy.
Thằng Amara chỉ nói cho sướng miệng, chứ vừa ôm cặp ra khỏi cửa là nó dông tuốt, với cái đuôi là thằng Y Đê lếch thếch phía sau. May mà Amara chỉ có một đệ tử, – Kăply nhìn theo hai thằng nhãi, vẩn vơ nghĩ – nếu có thêm vài thằng như Y Đê nữa, tụi nó chắc ngó ý chang một đám rước.
Thầy N’Trang Long như chờ sẵn Nguyên và Kăply trong phòng. Sau khi hì hục leo cả mấy chục tháp (cho đến bây giờ, mặc dù đã nhiều lần đến đây, Nguyên và Kăply vẫn không rõ để đi đến chỗ thầy N’Trang Long, tụi nó phải leo lên cả thảy là bao nhiêu tầng) và đứng thở dốc trước chiếc cầu thang bằng đá xanh, chưa biết làm thế nào để báo cho thầy N’Trang Long biết là tụi nó đã tới thì tiếng nói của thầy đã vọng ra:
- Tụi con vào đi.
Nguyên và Kăply mừng rỡ chui qua chiếc cầu thang đang từ từ nhấc lên như một chiếc cần cẩu và trong tích tắc đã thấy mình đứng trước chiếc bàn giấy to đùng trong văn phòng hiệu trưởng.
- Ngồi xuống đi tụi con.
Thầy N’Trang Long ngước lên khỏi mớ giấy tờ ngổn ngang trước mặt, cất giọng trầm ấm.
- Tụi con uống một chút gì nha.
Thầy N’Trang Long lại nói, và không đợi Nguyên và Kăply trả lời, thầy quơ tay một cái, lấy ra từ trong không trung hai chiếc ly đặt xuống trước mặt bọn trẻ, theo cái cách của một nhà ảo thuật siêu hạng.
Trước ánh mắt tò mò của Nguyên và Kăply, thầy quơ tay thêm một cái nữa chộp tiếp một chiếc bình vừa hiện ra lơ lửng ở đâu đó bên tay trái thầy.
Thầy không cần nghiêng bình, chỉ lắc khẽ một cái, một luồng nước màu tím lập tức vọt ra từ chiếc vòi cong như cổ cò và rơi thẳng vào hai chiếc ly, lần lượt hết ly này đến ly khác, không rơi ra ngoài một giọt.
- Uống đi, tụi con. – Thầy vui vẻ mời, sau khi chiếc bình đã rót đầy hai chiếc ly trước mặt Nguyên và Kăply. – Tụi con sẽ thấy thứ nước này không những vừa ngon vừa mát mà còn giúp thần kinh tụi con êm dịu chưa từng thấy.
Kăply bưng ly nước trước mặt lên, rụt rè kê môi nhấp một ngụm, thấy nó hơi giống nước nho ép, mà căn cứ vào màu sắc cũng rất có thể nó được làm từ nho.
Kăply đoán vậy và vừa nhấm nháp thứ chất lỏng ngòn ngọt trong miệng, nó vừa cố tìm hiểu tại sao bữa nay thầy N’Trang Long lịch sự với tụi nó dữ vậy. Nó len lén nhìn thầy qua miệng ly, thấy thầy đã lại chúi xuống mớ giấy tờ gì đó trước mặt, có vẻ đã quên bẵng tụi nó, và nhất là quên bẵng đã hẹn tụi nó đến đây để làm gì.
Hay là thầy đã làm gì Bolobala rồi? Bolobala hiện đang ở đâu? Nó còn sống trên đời hay không? Nó đã bị giết hay chỉ bị tống giam? Giọng điệu quá khích của tờ Tin nhanh N, S & D đột nhiên hiện ra trong đầu Kăply nhấp nhổm như đang ngồi trên bếp lò.
- Thưa thầy…
Cuối cùng, không kiên nhẫn nổi nữa, Kăply đành để tiếng nói bật ra.
Vầng trán thông thái của thầy N’Trang Long ngẩng lên và đôi mắt to cồ cộ của thầy nhìn trân trân Kăply như thể nó vừa làm một chuyện gì đó rất kỳ cục:
- Con vừa gọi ta?
Thái độ của thầy N’Trang Long khiến Kăply muốn nổi khùng quá sức. Phải khó khăn lắm nó mới giữ cho câu trả lời không trượt ra ngoài lề của sự lễ phép:
- Dạ. Hôm trước thầy dặn tụi con trưa nay lên đây…
- Đúng là ta có dặn như vậy.
Thầy N’Trang Long gật đầu đáp, và sự xác nhận của thầy máy móc đến mức Kăply ngờ là thầy không hiểu thầy đang nói gì. Lần này nó cố nói thật chậm để người nghe không thể lãng đi:
- Thầy bảo là hôm nay thầy sẽ cho tụi con biết về số phận của Bolobala.
- Ờ, ta nghĩ là ta có nói điều đó mà. – Thầy N’Trang Long lại đáp bằng giọng của người ngủ mê.
Kăply cắn môi:
- Thế sao nãy giờ tụi con hổng nghe…
- À, vụ đó thì tụi con làm ơn chờ ột chút. – Bằng một động tác đột ngột, thầy N’Trang Long đưa tay lên xoa trán, đôi mắt xa vắng bỗng lấp lánh như vừa tìm lại được ánh sáng. – Ta phải nghiên cứu thêm chút xíu để có cái câu trả lời tụi con chớ.
Thầy nhịp nhịp mấy ngón tay lên xấp giấy trước mặt.
- Đây là bản giám định của pháp sư Lăk, người phụ trách phòng y tế của nhà trường.Theo pháp sư Lăk…
Thầy Haifai thình lình hiện ra nơi cửa làm câu nói của thầy hiệu trưởng bị đứt ngang. Thầy ném cho Nguyên và Kăply một cái nhìn dò hỏi rồi quay sang thầy N’Trang Long:
- Ông Bolorađam đang tìm ông, ông N’Trang Long.
- Lão ta đâu rồi?
- Ông ta đang đợi dưới sân.
- Được rồi, tôi và anh sẽ xuống gặp lão, anh Krazanh. – Thầy N’Trang Long vừa nói vừa xoa tay đứng lên. – Không khéo lão bị bọn phóng viên của Ama Đliê làm cho hóa điên mất. Nhưng lão lựa lúc bọn học trò đã đi về hết để mò vô trường thì chắc đầu óc lão cũng chưa đến nỗi nào.
Thầy N’Trang Long quơ mấy tờ giấy trên bàn nhét vô túi áo thụng rối cúi xuống Nguyên và Kăply:
- Tụi con chờ ta một lát nhé.
Còn lại hai đứa, Kăply đập lên tay Nguyên:
- Sao tao lo quá, mày.
- Lo cho Bolobala á?
- Ừ. Không hiểu sao tao cứ thấy tội tội cho nó.
Kăply quay nhìn Nguyên, thấy Nguyên cũng đang nhìn nó, và cả hai đều buồn bã trông rõ trong đáy mắt nhau bộ mặt dàu dàu của chính mình phản chiếu trong đó.
- Theo mày thì Bolobala còn sống không? – Một lát, Kăply ngập ngừng hỏi.
- Tao nghĩ là còn. – Nguyên đưa tay lên đầu dứt mạnh một sợi tóc, khịt mũi đáp. – Nếu tao không lầm thì hiện nay thầy N’Trang Long có vẻ như đang làm mọi cách để bảo vệ Bolobala.
Kăply trố mắt nhìn Nguyên không chớp:
- Hổng lẽ mày tin những gì Pôlôna phỏng đoán à?
- Thiệt sự thì tao không muốn tin chút nào. Nói chung thì chưa bao giờ tao có thiện cảm với tờ Tin nhanh N, S & D của Ama Đliê. – Nguyên nói tiếp một cách khó khăn. – Nhưng nếu không tin thì tao không thể giải thích được tại sao những ngày vừa rồi thầy N’Trang Long lại bịa ra chuyện Bolobala đi công tác. Che chở ột con ma cà rồng phe Hắc Ám đâu phải là chuyện nhỏ.
Kăply thốt rùng mình:
- Hổng lẽ thầy N’Trang Long chính là đồng bọn của Bastu?
Hỏi xong, Kăply đột ngột hét to, vừa hét nó vừa vung tay như để xua đuổi những ý nghĩ đáng sợ ra khỏi đầu:
- Vô lý! Một trăm phần trăm vô lý!
- Nhưng ở đời những chuyện vô lý đâu phải là chưa từng xảy ra…
Nguyên hạ giọng nói và cảnh giác ngoái cổ nhìn quanh như sợ thầy N’Trang Long bất thần hiện ra ở đâu đó.
Đang nhớn nhác, ánh mắt Nguyên bất chợt đụng phải cái báo động kế ở trên vách. Nó liền đứng phắt lên khỏi ghế.
- Mày đi đâu đó? – Kăply chồm tới chộp cứng cánh tay bạn, nơm nớp hỏi.
Nguyên hất đầu về phía cái báo động kế:
- Lại đằng kia coi sao.
Mười giây sau, hai đứa đã đứng chụm đầu vô cái ống thủy tinh, sửng sốt thấy cái ống xẹt lửa tứ tung và run bần bật, trong khi mức nước màu đỏ đang chỉ 90°.
- Sao mức báo động lại cao như thế được? – Kăply líu lưỡi kêu lên. – Bolobala bị bắt rồi mà.
- Điều đó cho thấy Bolobala không phải là người duy nhất của trùm Bastu mai phục ở trong trường Đămri.
Nguyên nói khẽ vào tai bạn, hoàn toàn thất bại khi cố tỏ ra bình tĩnh. Giọng nó đầy căng thẳng, và khi nghe cái giọng đó, Kăply quả thực muốn tè ra quần hết sức.
Kăply sợ hãi đến mức lắp bắp một hồi vẫn không làm sao nói hết câu, cũng có thể nó cố tình trì hoãn vì sợ phải nghe những ý nghĩ u ám trong đầu mình vang lên thành lời.
- Thiệt tình thì tao cũng rất mù mờ, Kăply à. – Nguyên chép miệng, không cần phải nghe Kăply nói hết câu nó mới hiểu bạn mình muốn đề cập tới chuyện gì. – Nhưng tao tin tấm gương lưu trữ sẽ cho tụi mình biết được phần nào sự thật.
Nguyên nhanh nhẹn đi vòng qua chiếc bàn bự chảng của thầy N’Trang Long, áp tay lên mép chiếc tủ đựng giấy tờ sát vách, miệng hô khẽ:
- Tới luôn!
Giống như bữa trước, chiếc tủ khẽ lắc lư rồi từ từ trượt đi êm ru trên nền nhà, thoáng chốc để lộ ra chiếc gương đồng hình bầu dục giấu ở phía sau.
Kăply nhìn tấm gương rồi liếc ra cửa rồi lại ngó sang Nguyên, mặt mày vừa hân hoan vừa lo lắng:
- Nhỡ thầy N’Trang Long trở về nửa chừng thì sao?
- Lo làm quái gì! – Nguyên đổ liều. – Nếu thầy thực sự là người của trùm Bastu thì dù thầy có bắt gặp tụi mình lén lút tra hỏi tấm gương hay không, tao nghĩ đời tụi mình cũng coi như banh ta lông rồi.
Nguyên nhún vai một cái, lại quay mặt vào tấm gương, tỏ ý chuyện đó không có gì phải bàn cãi nữa.
Sau một hồi tập trung tâm trí để nhớ lại cái cách thầy N’Trang Long đã dùng để hỏi tấm gương, nó hắng giọng, run run cất tiếng:
- Chuyện gì đã xảy ra với ngài N’Trang Long?
Hỏi xong, Nguyên căng mắt nhìn chòng chọc vào tấm gương, hồi hộp chờ đợi. Và nó vô cùng thất vọng khi thấy miếng kim loại vẫn trơ trơ như gương mặt ngơ ngác của một kẻ mất hết tri giác. Hay là mình hỏi không đúng cách? Nguyên bỗng nghi hoặc và khi nó định quay sang Kăply để hỏi lại thì tim nó bỗng nhảy bắn lên: tấm gương trước mặt thình lình sáng rực và những hình ảnh bắt đầu hiện ra, thoạt tiên còn lờ mờ nhưng sau từng giây một, lại rõ dần, rõ dần.
Tụi nó thấy thầy N’Trang Long đang đứng chắp tay sau lưng bên một dòng suối nhỏ, ở một nơi trông rất giống thung lũng phía sau ngọn đồi tụi nó đang ở, với bãi cỏ xanh dày trổ li ti những đốm hoa trắng nhỏ lượn dài ra xa.
Thầy đứng yên như thế một lúc, những tia nắng mặt trời bỏng gắt chiếu lấp loáng trên vầng trán rộng vẫn không làm cho thầy chau mày. Nguyên và Kăply cố mở to mắt, và lần này sau khi để ý kỹ tụi nó nhận thấy hai gò má thầy hơi tóp, đôi mắt trông lờ đờ vì thiếu ngủ, nhìn chung có vẻ như thầy đang khoác bộ mặt xanh xao của một người đang bị bệnh thiếu máu. Đúng là thầy, nhưng hoàn toàn không giống thầy như mình vẫn nhìn thấy hằng ngày. Hổng biết thầy đang gặp phải chuyện gì mà vẻ quắc thước, ung dung biến đâu mất ráo! Kăply kinh ngạc nghĩ, mắt vẫn dán chặt vô gương mặt uể oải đang mỗi lúc một chảy dài trong gương.
Một tiếng chim quang quác đột ngột ré lên và gần như cùng lúc, từ lùm cây bên tay phải bất thần bay tung lên một con ó đen như nùi giẻ bị ai ném lên không. Kăply vừa chớp mắt một cái, đã thấy một người đàn ông tầm thước khoác áo chùng màu mỡ gà xuất hiện ngay cạnh dòng suối. Vừa nhác thấy tấm sa mỏng màu xanh ngọc che ngang mặt người này, Kăply điếng hồn nhận ngay ra hắn là trùm Bastu. Nó kinh hãi quay sang Nguyên, thấy bạn mình đang nhìn trừng trừng vào tấm gương, cơ mặt giần giật như bị kích động ghê gớm.
- Thưa ngài…
Thầy N’Trang Long quay sang tay tổ Hắc Ám, lễ phép cất tiếng chào, dáng điệu cung kính đến mức Kăply phải nhăn mặt.
- Ngươi vẫn chưa làm xong chuyện đó à, N’Trang Long?
Bằng thứ giọng mượt mà như lụa, Bastu êm ái hỏi. Nhưng cái giọng ngọt ngào đó dường như vẫn khiến thầy N’Trang Long cảm thấy rờn rợn.
Thầy cúi gập đầu để tránh nhìn thẳng vào tấm khăn che mặt của trùm Hắc Ám:
- Có lẽ tôi phải cần thêm một chút năng lượng…
- Ta hiểu. – Giọng nói nhẹ nhàng của Bastu phát ra từ đằng sau tấm khăn. – Và ta đã chuẩn bị sẵn sàng quà tặng cho ngươi rồi. Ngươi chờ một chút…
Đôi mắt sáng như sao của trùm Bastu thình lình lóe lên, xoáy vào chỏm đầu lúc này đang khúm núm cúi thấp của thầy N’Trang Long:
- Nhưng ta nhắc lại lần nữa, cũng là lần cuối cùng: sau khi nạp năng lượng xong, ngươi phải tức tốc lên đường ngay.
- Vâng, thưa ngài.
Thầy N’Trang Long mấp máy môi, sự sợ hãi khiến thầy khào khào, còn khó nghe hơn một tiếng nói thầm. Thầy sợ đến mức vẫn chưa biết Bastu đã bỏ đi sau câu lệnh, cứ gằm đầu đứng yên thêm một lúc. Đến khi đợi mãi vẫn không thấy trùm Hắc Ám động tĩnh gì, thầy mới rụt rè ngước mắt lên và thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trong một lúc, Kăply hoàn toàn bị sự tuyệt vọng nhấn chìm. Còn tệ hơn cả sự tuyệt vọng, cái mà nó cảm thấy trong lúc này là sự trống rỗng. Thầy N’Trang Long, thần tượng của nó, chỗ dựa tinh thần bao lâu nay của nó, người mà nó kính yêu và tin cậy nhất hóa ra là người của trùm Bastu. Tất cả những gì nó suy nghĩ và hình dung trước nay trong một phút bất thần bị đảo lộn thê thảm khiến nó đột nhiên giống như người mất trí. Nó muốn hét lên một tiếng thật to để xả cơn điên nhưng cổ họng nó khô không khốc và nó đau khổ nhận ra những gì nó vừa chứng kiến đã vắt kiệt hết sức lực của nó.
Nó chỉ có thể đưa cặp mắt đần đần nhìn sang Nguyên, yếu ớt nói:
- Thế đấy.
Và được nghe Nguyên đáp lại cũng bằng một giọng ngao ngán không kém:
- Thế đấy.
Nhưng ngày hôm đó sự tệ hại chưa phải đã chấm dứt. Trong tấm gương, một bóng người từ xa đang tiến lại. Đó là một thằng nhóc lạ mặt nhưng căn cứ vào chiếc áo trùm đen và chiếc cặp sách tung tẩy trên tay, Nguyên và Kăply nhận ra đó là một học sinh trường Đămri.
- Chào thầy ạ.
Thoáng thấy thầy hiệu trưởng, đứa học trò hơi khựng lại vì bất ngờ, nhưng rồi nó nhanh chóng mở miệng chào.
Thầy N’Trang Long mỉm cười hiền từ và đưa tay ngoắt:
- Trò lại đây ta bảo.
Thằng nhóc tiến lại, ngạc nhiên thấy thầy hiệu trưởng ngồi thụp xuống, thân mật quàng tay qua vai nó, nhưng rồi mặt nó mỗi lúc một ửng hồng chứng tỏ nó dần dần cảm thấy hãnh diện vì cử chỉ âu yếm đó của thầy.
- Trò ngoan lắm.
Thầy N’Trang Long vừa nói vừa vỗ bàn tay to tướng lên đỉnh đầu đứa học trò ngây thơ và Kăply sửng sốt khi thấy thằng nhóc lập tức ngã lăn ra bất tỉnh.
- Ha ha ha. – Thầy N’Trang Long ngửa mặt lên trời, buông ra một tràng cười chói tai nghe giống như những miếng sắt cọ vào nhau, cái giọng cười quái đản Kăply chưa từng nghe qua kể từ ngày biết thầy. – Món quà của Bastu đến với ta thật là đúng lúc. Cực kỳ đúng lúc.
Kăply kinh hãi nhìn thầy cúi xuống đứa học trò nằm mê man trước mặt, liếm mép với vẻ thèm khát lộ liễu và đến khi thấy hai chiếc nanh nhọn thình lình thò ra dưới hàng ria đen rậm của thầy thì nó run bắn từ đầu đến chân, cảm giác như bị ai đánh mạnh vào đầu. Cái hình ảnh Bolobala tấn công Nguyên trong đêm hôm trước lập tức hiện ra nhảy nhót trong đầu khiến nó khiếp đảm ré lên, đau đớn và điên cuồng:
- Đừng, thầy ơi!
Tiếng kêu lạc giọng của Kăply nghe ai oán như tiếng khóc. Nhưng dĩ nhiên thầy N’Trang Long trong tấm gương chẳng thể nào nghe thấy được. Thầy hăm hở cúi đầu xuống, và trước khi thầy khoái trá cắm phập hai chiếc nanh vào cổ họng tên học trò bất hạnh thì Nguyên và Kăply đã kịp nhắm tịt mắt, thấy trái tim lẫn ruột gan phèo phổi của chính mình như cũng đang tan ra.
Không biết trải qua bao lâu, Nguyên và Kăply mới thu hết can đảm từ từ hé mắt. Tụi nó thở phào khi thấy những hình ảnh ghê rợn vừa rồi biến mất và tấm gương đồng đang mờ dần.
Kăply đưa tay ôm ngực thều thào:
- Kinh khủng quá!
Như con thú bị sự hoảng sợ đánh lưới, Nguyên nghiến răng, ngúc ngoắc đầu, cựa quậy vai và hông, cố vùng vẫy để thoát ra khỏi sự tê liệt, và khi vừa lấy lại được cảm giác, chuyện đầu tiên nó nghĩ đến là giục Kăply bỏ chạy ra khỏi phòng, càng nhanh càng tốt, trước khi thầy N’Trang Long kịp quay lại. Nhưng nó vừa hả họng, chưa kịp thốt tiếng nào, sự kinh hoàng như một bụm cát đã bất thần lấp đầy miệng nó.
Quai hàm của Nguyên đột ngột hóa đá khi ánh mắt nó chạm phải tấm gương đồng trước mặt. Trong tấm gương đã trở lại tình trạng ban đầu, lúc này đang phản chiếu lờ mờ ba bóng người: Hai bóng người đứng gần dĩ nhiên là nó và Kăply. Xa hơn một chút là một chiếc bóng cao to và lặng lẽ như một ngọn tháp.
Như để xác nhận sự lo lắng của nó, tiếng nói quen thuộc của thầy N’Trang Long vang lên từ phía sau lưng:
- Xem xong rồi thì tụi con đẩy chiếc tủ về chỗ cũ đi chớ!