Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 57: Đêm xuân tươi đẹp



Trong tân phòng lúc này mọi người đã rời đi. Đào Liễu bưng cho em trai và em dâu hai chậu nước ấm để đôi vợ chồng son rửa mặt và đi nghỉ sớm. Cả nhà Đào Ngũ gia cũng tự về phòng nghỉ ngơi.

Phùng Xuân Hoa vẫn e thẹn ngồi đó không dám nhìn Trường Chính còn tên kia thì chuẩn bị chậu nước và khăn mặt đưa tới trước mặt nàng. Xuân Hoa đỏ mặt vắt khô khăn và bắt đầu lau mặt, khăn nóng đắp lên khiến mặt kia càng đỏ hơn, lúc rửa chân càng xấu hổ không chỗ dung thân. Váy đỏ vừa vén lên đã lộ ra mu bàn chân trắng như tuyết. Trường Chính nhìn đến ngây người, mãi tới khi vợ hắn cất tiếng gọi hắn như muỗi kêu thì hắn mới hoàn hồn nhanh chóng mang khăn tới cho vợ lau chân.

Tân nương rửa mặt xong Trường Chính mang chậu đi đổ, lúc về lại dùng một chậu nước còn lại để rửa mặt.

Thu dọn xong hết thảy hai người chẳng biết nói gì, trong lòng yên lặng mãi, áp lực đến độ người ta khó có thể hô hấp.

Trường Chính nhịn không được ho một tiếng và nhỏ giọng nói: “Chúng ta nghỉ tạm đi thôi!”

Xuân Hoa nhỏ giọng e hèm.

Trường Chính thổi tắt đèn dầu và bắt đầu cởi quần áo. Trong phòng chỉ có bóng tối ngược lại khiến hai người yên tâm hơn. Xuân Hoa cũng nhẹ nhàng cởi áo váy trên người và rúc vào ổ chăn, lăn đến tận tường. Trường Chính thì cởi hết chỉ còn cái quần lót sau đó cũng vạch chăn chui vào. Hai người đều không dám động, hô hấp lại dần dồn dập.

Giống như qua thật lâu, lại giống như mới chỉ có một khắc, Trường Chính duỗi tay qua nắm lấy tay vợ. Rõ ràng hắn có thể cảm giác được Xuân Hoa run lên một chút thế là hắn dùng sức ôm nàng vào lòng. Tiếng tim đập dồn dập cùng cô vợ nhỏ run rẩy trong lòng làm đầu hắn choáng váng.

Trong bóng đêm hắn tìm kiếm đôi môi đỏ tươi kia, nó cứ quanh quẩn trong đầu hắn cả ngày hôm nay. Hai người đều run cực kỳ, vẫn là Trường Chính chủ động vươn hai cánh tay rắn chắc như kìm sắt ôm Xuân Hoa vào lòng. Hắn ôm chặt như muốn khảm người kia vào thân thể mình, miệng nhẹ gọi tên Xuân Hoa, bàn tay to thì thăm dò khắp nơi.

Xuân Hoa vẫn luôn mê mang, trước khi xuất giá mẹ nàng có lén lút nói thầm nhưng nàng chỉ cái hiểu cái không, lúc này những lời ấy cứ quanh quẩn mãi. Nàng lôi một cái khăn tay trắng đã chuẩn bị trước và nhét dưới gối sau đó nhỏ giọng nói với chồng mình: “Từ từ, còn chưa trải khăn đâu!”

Trường chính ngầm hiểu vì thế cầm lấy cái khăn, hai tay khẩn trương giũ ra. Dù đêm tối đen như mực nhưng Xuân Hoa vẫn xấu hổ không dám lên tiếng mà thuận theo để Trường Chính lót cái khăn xuống giường.

Ngày thường trong thôn có mấy tên nam nhân không biết xấu hổ, chẳng phân biệt trường hợp mà cứ lớn giọng nói chút chuyện cười thô tục. Trường Chính là thanh niên khỏe mạnh, đúng độ trưởng thành nên đã bị những chuyện nam nữ ấy cào cho trong lòng ngứa ngáy. Hắn và đám anh em cùng tuổi lý luận suông nhiều lần, hiện giờ tới lúc thật sự phải ra roi thì hắn lại khẩn trương và bất an đến độ tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn thở hổn hển như trâu, hắn rất muốn cẩn thận nhưng máu dồn lên não, rất muốn bình tĩnh nhưng không khắc chế được. Cuối cùng Trường Chính vẫn không thầy cũng hiểu, sau khi sờ soạng nếm thử vài lần cuối cùng cũng thành công. Tên ngốc này chả có kinh nghiệm gì nên cứ như con nghé con lỗ mãng xông tới khiến hai người cùng kêu “á” một tiếng. Lần đâu cả hai đều đau đớn và kết thúc chóng vánh. Trường Chính ngượng ngùng hôn Xuân Hoa, qua một hồi nghỉ ngơi hắn lấy lại tự tin và bắt đầu đánh lâu dài.

Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, một đêm này hai người trải qua cảm giác thân mật nhất rồi sau đó hai vợ chồng sẽ chậm rãi cùng nhau trải qua cuộc sống phía trước.

Ngày hôm sau quả nhiên thời tiết tràn đầy sương mù, vừa đẩy cửa ra đã thấy một mảnh trắng xóa, chẳng thấy gì cả.

Lý thị và con dâu vẫn đúng giờ thức dậy, dọn dẹp trong ngoài một lần. Mấy ngày nay bọn họ ở nhà Đại Tần thị hỗ trợ nên trong nhà chỉ còn một ông già với mấy đứa nhỏ nghịch ngợm. Quần áo bẩn chất đống, nhà bếp cũng lộn xộn, trên bàn ăn còn cơm canh thừa, chén đựng đồ ăn của mèo và chó cũng cần rửa sạch, chuồng heo cần quét tước, chuồng gà cũng cần phải sửa sang lại. Cảm giác mọi việc trong nhà lập tức tràn đầy.

Lý thị vừa oán giận vừa cùng con dâu bận trước bận sau. Sau cơm trưa mặt trời ló ra khỏi tầng mây, sương mù tan đi, Lưu thị và Trương thị lại cõng hai sọt quần áo đầy tràn đi ra bờ sông giặt.

Triệu thị mang theo con gái là Đào Hoa đang giặt quần áo ở bờ sông, tay nàng ta đang ra sức vò quần áo còn Đào Hoa thì gõ gậy bạch bạch.

Lưu thị và Trương thị tìm một vị trí phù hợp buông cái sọt xuống sau đó Lưu thị gọi với sang hỏi Triệu thị: “Trường Võ tẩu tới sớm thế! Đã ăn cơm trưa rồi ư?”

Triệu thị nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu cười ha hả nói: “Nhìn tai ta này, mải làm chẳng nghe thấy tiếng bước chân nữa! Ta cũng vừa mới tới được một lát, cơm trưa nhà chúng ta làm sớm nên ăn sớm!”

Đào Hoa cũng gọi: “Trường Phú thẩm! Trường Quý thẩm!”

Lưu thị và Trương thị gật đầu.

Lưu thị nói: “Tẩu tử quá tập trung giặt đồ nên mới như thế đó!”

“Ngươi không biết đâu, mấy ngày không ở nhà mà quần áo bẩn nhiều quá thể. Cái nào cũng giống như vừa lăn qua bùn, hai thằng nhóc nhà ta giống như lăn khắp cả thôn rồi mới về nhà ấy!” Triệu thị nói, “Ta không yên tâm để mình Đào Hoa ra sông giặt quần áo nên để con bé chờ ta về rồi cùng giặt. Mấy ngày tích cóp lại đúng là kinh hoàng!”

Trương thị cười ha hả và cầm một cái áo khoác của Tứ Bảo lên cho Triệu thị xem, “Tẩu tử xem cái này đi, giũ cái này ra có khi được hai cân bùn ấy!”

Triệu thị nhìn chằm chằm cái áo nhỏ xám xịt trong tay Trương thị và vui vẻ phụ họa, “Tiểu Trụ nhà ta và Tứ Bảo nhà muội chắc tám lạng nửa cân rồi!”

Trương thị buông quần áo và cùng Lưu thị giũ bớt bùn đất trên quần áo sau đó mới bôi bột bồ kết lên và vò.

Triệu thị nói: “Tối qua lúc về nhà Ngũ thẩm tử đưa cho ta mấy bát đồ ăn để ta mang về, thật là ngượng ngùng. Nhà ta có mỗi ta đi hỗ trợ mà bà ấy cho đồ ăn đủ cả nhà ăn.”

“Còn không phải thế à, tối qua lúc chúng ta đi cũng mang theo mấy bát đồ ăn, quả là khách khí.” Trương thị nói.

“Tiệc rượu tối hôm trước và tiệc chính ngày hôm qua phải nói là rất thể diện, ta cũng không phải thổi phồng nhưng cả một con lợn béo như thế mà ăn hết veo.” Triệu thị khen.

“Phải, ta thấy rồi, người nhà họ Phùng cũng ăn sạch đồ ăn trên bàn, ai cũng cực kỳ vừa lòng!” Trương thị nói tiếp.

“Đúng đó, chúng ta ở phía sau bếp hỗ trợ cũng biết thịt kia là thật, vừa béo lại đủ gia vị, đồ ăn mang từ tiệc tối và tiệc chính về ai cũng khen ngon!” Triệu thị nói.

Lưu thị vò quần áo và gật đầu nói: “Ngũ thúc và Ngũ thẩm đều là người thành thật, vợ Trường Phương cũng có tin vui nên buồn bực bao năm cũng coi như tan. Nay con út làm tiệc hỉ vừa lúc bọn họ cũng muốn làm cho náo nhiệt vẻ vang một lần.”

Triệu thị thấp giọng hỏi: “Đầu bếp Triệu kia đúng là người làm việc giỏi, không biết một bàn hắn tính bao nhiêu tiền?”

Lưu thị và Trương thị đều ngầm hiểu Triệu thị đang nghĩ tới việc gả con gái sẽ phải mời đầu bếp hỗ trợ nhưng quả thực hai người không biết con số xác định.

Lưu thị nói: “Cái này thì bọn muội cũng không rõ lắm, cũng không biết Ngũ thẩm trả bao nhiêu. Nếu tẩu muốn biết thì hỏi Ngũ thẩm xem sao!”

Triệu thị gật đầu nói: “Lúc ta tới hỗ trợ cũng đã quan sát và thấy đầu bếp Triệu là người tốt, tay nghề thì khỏi nói nhưng chỉ bằng việc hắn chọn nguyên liệu, số lượng thì ta đã biết hắn thực sự nghĩ cho gia chủ, không phí phạm lương thực cũng không ước lượng vớ vẩn.”

Trương thị cười nói: “Tẩu tử đúng là người cẩn thận, đầu bếp này là người tốt, nếu tẩu đã chọn thì phải đánh tiếng sớm, nghe nói rất nhiều nhà muốn mời hắn!”

Triệu thị nhìn Đào Hoa đang nghiêm túc giặt quần áo và cười tủm tỉm sau đó gật đầu, “Ta chỉ có một đứa con gái bảo bối này nên cũng không muốn gả nó đi quá sớm!”

Đào Hoa cực kỳ xấu hổ, chỉ có thể làm bộ không nghe thấy nhưng mặt lại đỏ ửng tới tận lỗ tai. Triệu thị biết con gái da mặt mỏng nên cười vài tiếng và dời đề tài.

Lưu thị và Trương thị cũng đi theo Triệu thị nói chuyện phiếm, lúc sau lại có thêm mấy phụ nhân khác trong thôn tới giặt quần áo. Một đám nữ nhân cười ha hả chào hỏi và bắt đầu bàn về tiệc rượu cùng với cô dâu mới.

Bởi vì có cả cô nương chưa lấy chồng nên mấy phụ nhân cũng biết điều mà không nói quá trắng trợn. Triệu thị, Lưu thị và Trương thị cũng chỉ nói những gì cần thiết, nếu không chỉ ha ha cho qua.