Sau cơm trưa người một nhà rõ ràng đều đắm chìm trong cảm xúc thương cảm.
Đào Tam gia vốn định để người nhà nghỉ ngơi trong Tết Đoan Ngọ nhưng buổi chiều ông đột nhiên sửa lại kế hoạch và một hai phải xuống ruộng tiếp tục cắt lúa mạch. Trường Phú và Trường Quý, Tam Bảo và Tứ Bảo đều đi theo. Đại Bảo và Nhị Bảo muốn đi nhưng bị Lý thị giữ lại với lý do phải ở nhà sắp xếp hành lý.
Nữu Nữu vẫn luôn đi theo hai anh, dù đi nhà xí nàng cũng phải đứng canh ở ngoài. Cứ mỗi lần anh trai nhìn lại nàng đều sẽ rớt nước mắt.
Đại Bảo và Nhị Bảo đau lòng cực kỳ. Em gái theo bọn họ từ nhỏ tới giờ, nay phải xa nhau hai đứa cũng luyến tiếc. Đại Bảo duỗi tay xoa xoa búi tóc của Nữu Nữu và cố giả vờ trấn định rồi cười nói: “Nữu Nữu ngoan, đừng khóc nhé, có phải ca ca một đi không trở lại đâu. Có thời gian huynh sẽ về thăm muội, còn mua kẹo đường và đồ chơi cho muội!”
“Mau xem đi, Nữu Nữu đúng là tiên nữ quả đào, danh xứng với thực, trên mặt quả thực có hai quả đào!” Nhị Bảo trêu ghẹo nàng.
Nữu Nữu đỏ mắt vung nắm tay nhỏ định đánh Nhị Bảo. Tên kia cũng không chạy mà mặc cho nàng xông tới đánh. Nữu Nữu cũng luyến tiếc đánh mạnh mà chỉ đấm nhẹ mấy cái lên cánh tay hắn thế là Nhị Bảo cười xoa búi tóc của nàng.
Hầy, búi tóc lại lỏng ra rồi, nhưng Nữu Nữu cũng mặc kệ, để tóc rũ xuống tự nhiên.
Lưu thị đi từ trong phòng ra thấy Nữu Nữu tóc tai tung tóe, mắt đỏ sưng lên thì vừa tức vừa cười, “Nương phí bao nhiêu công sức mới chải được hai cái búi tóc cho con, sao giờ lại biến thành bà nương điên thế này?”
Nếu là ngày thường thì Nữu Nữu nhất định sẽ mách mẹ “Là ca ca làm đó! Nương, ngài mau quản ca ca đi!” Nhưng hiện giờ nàng lại ngoan ngoãn không nói lời nào, ngược lại là Đại Bảo và Nhị Bảo đứng ra nhận sai.
“Thôi đi, không trách hai đứa, tóc con bé này đúng là chuyên gây họa, buộc chặt lắm rồi nhưng chỉ một lát lại lỏng rũ ra.” Lưu thị nói.
Lý thị đi ra từ chính phòng. Vừa rồi bà nói là muốn đi thu dọn đồ cho Đại Bảo và Nhị Bảo nhưng thật ra là vẫn ngồi kia tức giận Đào Tam gia. Lúc này bà cũng coi như nghĩ thông rồi, bất kể tức thế nào thì cũng không thay đổi được gì, ông già kia và bọn nhỏ đều đã đồng ý thì bà cũng chỉ có thể từ bỏ. Vì thế lúc này bà nói với Lưu thị: “Vợ Trường Phú, trời càng ngày càng nóng, con chuẩn bị ít quần áo mùa hè mang đi là được. Thời gian gấp gáp, không kịp làm quần áo mới, chờ lúc sau tụi nó về lại đưa qua cũng thế!”
Lưu thị gật đầu nói: “Đại Bảo vẫn còn vài món quần áo đều mới, con sẽ gói cho hắn mang đi hết. Duyệt Lai Phạn Quán cũng là nơi lớn, chúng ta không thể mặc quần áo vá chằng vá đụp tới khiến chưởng quầy mất mặt được!”
“Nương, con có bộ quần áo nào phải vá đâu, mà kể cả có thì chỉ cần giặt sạch, mặc chỉnh tề thì cũng có gì mất mặt!” Đại Bảo vội nói.
“Đại Bảo nghe lời mẹ con đi!” Lý thị nói, “Nhị Bảo, con cũng đi giúp mẹ con thu xếp một chút, nàng đang có thai nên nhiều việc không tiện.”
Nhị Bảo vâng một tiếng rồi tới tây phòng.
Lưu thị nói: “Con cũng vào nhà chuẩn bị một chút, thu dọn sớm thì một khi có sót cái gì cũng còn ngày mai để bổ sung thêm!”
“Nương, để con giúp!” Nữu Nữu đi theo Lưu thị vào đông phòng, Đại Bảo thấy thế thì cũng theo vào.
Lý thị cũng về phòng đếm chút tiền, cháu bà ra ngoài đơn độc hẳn cũng nên mang theo ít tiền mới tốt.
Trong đông phòng Lưu thị bỏ hết quần áo trong tủ và trong rương ra rồi xem xét từng cái. Chỉ cần là quần áo của Đại Bảo thì nàng sẽ bỏ qua một bên.
Đại Bảo đang đúng lúc cao lớn, có vài bộ quần áo hắn đã không thể mặc nữa. Lưu thị chọn lựa sắp xếp được mấy bộ quần áo mùa hè, đều làm bằng vải mịn và vẫn còn mới 8,9 phần.
Nữu Nữu lấy ra hai đôi tất mới, bên trên thêu cái gì đó cực kỳ quái dị và nói, “Đại ca, hai đôi bít tất này muội làm cho huynh, của nhị ca thì lát nữa muội sẽ đưa sau.”
Đại Bảo rất vui vẻ cầm lấy tất và nhìn kỹ hình thêu kia sau đó cười hỏi: “Nữu Nữu, muội thêu hoa gì thế?”
“Không nói cho huynh!” Nữu Nữu chơi xấu.
“Như là hoa khiên ngưu nhưng màu lại không đúng, cũng hơi giống hoa mai nhưng cánh hoa lại không khớp. Hế, xem cũng có vẻ như hoa cúc, màu cũng chuẩn, nhưng hoa này mấy cánh đây?!”
Nữu Nữu đỏ mặt, cắn môi dưới bày ra bộ dạng chết cũng không nói.
Lưu thị lập tức sổ toẹt: “Đó là ong mật!”
“A!” Đại Bảo giật mình, “Thật sự là không nhận ra.”
Nữu Nữu hừ một tiếng, “Không thích thì huynh trả đây, muội đã tặng thì sẽ không thu lại!”
Đại Bảo vội cất luôn vào bao rồi cười nói: “Thôi ta miễn cưỡng nhận lấy vậy! Nhưng ta cũng không dám đi đôi tất này đâu. Muội nói xem vì sao lại muốn thêu ong mật đi, như thế đại ca sẽ đi tất muội tặng.”
Nữu Nữu chớp mắt to nói: “Ong mật tốt mà, có thể làm mật còn biết đốt người!”
“Đây là gì lý do gì thế!” Đại Bảo buồn cười quá rồi.
Lưu thị cũng nói: “Muội muội của con mà con còn không rõ sao? Lúc thì ngốc nghếch khi thì ma lanh.”
Đại Bảo hoàn toàn đồng ý với lời Lưu thị nói, Nữu Nữu thì ngược lại, nàng cố gắng biện bạch rằng bản thân không ngốc. Bộ dạng nghiêm trang kia thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu vì thế Lưu thị đành phải cười nói: “Được, con gái nhà chúng ta không ngốc!”
Lúc này Nữu Nữu mới bỏ qua.
Ở tây phòng Trương thị cũng đang thu xếp hành lý cho Nhị Bảo. Hắn tranh thủ dặn dò mẹ mình phải giữ sức khỏe khiến Trương thị cảm động lau nước mắt. Nhưng lúc Nhị Bảo cường điệu không cho nàng ăn ớt cay ngâm dấm thì Trương thị lập tức thu lại nước mắt, không cảm động tí nào nữa. Nhị Bảo bất đắc dĩ giật giật khóe miệng không còn gì để nói.
Lý thị thì ngồi ở nhà chính cao giọng gọi Đại Bảo và Nhị Bảo thế là hai đứa lập tức chạy tới. Bà đưa cho mỗi đứa một túi tiền và nói, “Đây, trong mỗi túi có 500 văn tiền, hai đứa cầm lấy, buổi tối ông nội mà hỏi thì bảo là chỉ có 300 văn thôi, còn 200 văn kia nếu hai đứa đói bụng thì mua đồ ăn vặt mà ăn nhé!”
“Bà nội, ông nói là người ta bao ăn bao ở và còn phát tiền công mà. Tụi cháu mang theo nhiều tiền như thế để làm gì?” Đại Bảo lập tức nói.
“Đúng vậy, huống chi tụi cháu mang nhiều tiền như thế cũng không an toàn, nếu bị ai đó để ý thì sao!” Nhị Bảo cố ý nói đến càng nghiêm trọng hơn.
Lý thị trắng mặt, lập tức bừng tỉnh: “Đúng vậy, sao bà nội không nghĩ ra chứ, nếu bị người ta rình mò rồi làm hai đứa bị thương thì phải làm sao?! Aizzz, hai thằng chó con của bà, hay là đừng đi nữa, trong nhà có thiếu ăn đâu, sao phải tới mấy chỗ nguy hiểm ấy làm gì!”
Nhị Bảo bất đắc dĩ nhìn Đại Bảo một cái thế là Đại Bảo vội vàng an ủi Lý thị: “Bà nội, nếu bà không yên tâm thì có thể để tiền ở chỗ Thuận thúc, nếu cần cháu và Nhị Bảo sẽ tới đó lấy, như vậy không phải an toàn rồi ư?!”
Lý thị gật đầu, “Biện pháp này được đó, hai đứa cầm một ít, lúc cần cũng có cái dùng. Phần còn lại để chỗ Thuận tử thì ta cũng yên tâm.”
Đại Bảo và Nhị Bảo thở dài nhẹ nhõm một hơi và cầm 50 văn tiền Lý thị đưa rồi ra khỏi nhà chính.
Một buổi trưa cứ thế trôi qua, Đào Tam gia và con cháu cũng cắt xong một mảnh lúa mạch rồi cõng lúa về nhà.
Tam Bảo ném sọt lên đống lúa rồi gào, “Bà nội, khát quá, sao không ai đưa nước vậy!”
Lưu thị nghe thấy thế thì vội mang trà lạnh tới và Tam Bảo lộc cộc uống một bát lớn.
Mấy người khác cũng uống hỏng rồi, một bình trà lập tức thấy đáy. Lưu thị vội vàng tới nhà bếp nấu nước, Nữu Nữu cũng đi theo hỗ trợ.
Đào Tam gia hỏi: “Đại Bảo, Nhị Bảo, hai đứa thu dọn xong chưa?”
Đại Bảo và Nhị Bảo gật đầu sau đó Đại Bảo nói: “Quần áo đều đã thu dọn xong, đệm chăn thì để ngày mai thu dọn tiếp.”
Lưu thị đun một ấm nước sôi lớn và để Nữu Nữu mang đi pha trà. Sau đó nàng lại đun nước tắm vì lúc này sắc trời đã không còn sớm, mọi người cắt lúa mạch một buổi lúc này hẳn mồ hôi đầm đìa.
Lý thị và Trương thị cũng lần lượt đi tới nhà bếp. Giữa trưa còn thừa không ít bánh bao bí đỏ đủ cho buổi tối ăn. Lý thị lại cố ý cắt lỗ tai heo, lưỡi và đuôi heo để nấu, buổi tối làm mấy đĩa đồ nhắm.
Tam Bảo và Tứ Bảo nóng quá nên đã cởi áo ngoài, chỉ mặc mỗi áo ngắn tay. Rất nhiều rơm dính trên áo ngắn khiến cả người ngứa ngáy vì thế Tam Bảo mặt dày tìm Đại Bảo giúp hắn gãi ngứa. Đại Bảo cũng cười rồi giúp hắn cào cào.
Tứ Bảo thấy thế thì trêu: “Huynh đổi cái áo ngắn khác là được rồi lại còn bắt đại ca phải gãi cho nữa. Huynh luyến tiếc đại ca thì nói rõ là được, đằng này còn bẽn lẽn với ngượng ngùng mà lấy cớ!”
Tam Bảo cười hỏi: “Đệ ghen với ta hả?”
Tứ Bảo hừ một tiếng và không nói chuyện nữa.
Nhị Bảo bên kia chủ động dán đến nói, “Ta thích nhất là gãi ngứa cho Tứ Bảo, một ngày này không gãi tay cũng thừa thãi!”
Tứ Bảo vừa cười khanh khách vừa tránh né không cho Nhị Bảo động vào người, “Nam nhân gãi ngứa cho nam nhân mắc cỡ chết đi được!”