Mỗi lần đến lớp thì tôi không có thời gian để ăn sáng.
Thấy bạn cùng bàn bên cạnh mang bánh bao vào lớp ăn, mùi thơm của bánh bao toả ra khiến tôi trở nên thèm thuồng, đầu óc nhanh chóng đã trở nên tỉnh táo.
“Muốn ăn bánh bao quá…”
Hết tiết học, tôi ôm bụng rồi nằm nhoài lên bàn nhỏ giọng than thở. Lúc tôi đang thầm nghĩ ngày mai phải dậy sớm một chút để ăn sáng thì đột nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đi ngang qua cạnh bàn tôi, trong phút chốc tôi đã ngồi thẳng người.
Lúc đi ngang qua tôi, cậu có hơi dừng chân. Không cần ngẩng đầu thì tôi vẫn có thể cảm nhận được là cậu ấy đang nhìn tôi.
Nhưng cậu ấy không có làm gì cả, đi thẳng về chỗ của mình ngồi xuống.
Thấy cậu đi khỏi nên tôi thử thăm dò nhìn xuyên qua mấy hàng người để thấy được bóng lưng của cậu, nơi lồng ngực cứ thế mà đánh trống.
Buổi chiều, lúc tan học thì đột nhiên có người nói với tôi:
“Nè, cậu biết không? Cậu ấy đi đăng ký vào đội đá bóng đó.”
Nghe được tin tức này tôi bỗng sững sờ, vừa lúc đối diện với ánh mắt của người đang đi tới đây.
Cậu mặc đồ thể dục của học sinh, cái này cũng có thể dùng cho huấn luyện. Nhìn vào biết ngay là người sắp đi tập luyện, nhưng cậu ấy không có rời đi ngay mà ngược lại đi đến đứng trước mặt tôi.
“Sáng ngày mai tớ sẽ mang bánh bao cho cậu.”
Nghe như là một câu nói bâng quơ nhỏ bé chỉ hai chúng tôi có thể nghe được nhưng lại làm cho tôi đỏ mặt cực kỳ.
Thật ra khi nghe nói cậu ấy sẽ tham gia tập luyện cho đội bóng đá thì tôi đã có một suy đoán trong lòng rồi.
Bánh bao ở căn tin trường bán rất nhanh hết, mà thành viên đội bóng đá của trường nổi tiếng là tập luyện rất sớm nên có rất nhiều người sẽ làm phiền bọn họ mua đồ ăn sáng giúp cho.
Nhưng lúc trước cậu ấy không hề muốn tham gia.
Rồi sau đó chúng tôi như có một cách liên lạc không biết gọi nó là thế nào, mỗi buổi sáng đều có thể thấy một hộp bánh bao nóng hổi đặt ở trên bàn, trong phút chốc ấy sự ngọt ngào đã bao trùm lấy tôi.
Tình yêu thời niên thiếu rất đơn giản, mỗi sáng mỗi tối tôi đều mong chờ ngày mai sẽ đến.
Ngày Giáng Sinh, bên ngoài tuyết đã rơi, lúc tôi quàng khăn quàng cổ rồi đẩy cửa đi vào trong lớp thì thật hiếm thấy mọi người đang ríu rít với nhau mà chưa bắt đầu truy bài.
“Sao thế nhỉ?” Tôi đặt cặp sách xuống rồi thuận miệng hỏi.
Người bạn cùng bàn với tôi vẫy vẫy cây kẹo với tôi, “Cậu ấy tặng quà Giáng Sinh cho chúng ta đó! Cậu nhìn xem kẹo này ăn rất ngon, cậu xem thử trên bàn cậu có không.”
Nghe bạn ấy nói vậy thì tôi không khỏi kinh ngạc bởi vì trên bàn của tôi không có bất cứ thứ gì.
“Ai cũng đều có sao?” Tôi thầm nói rồi đưa mắt nhìn xung quanh bàn hết một lần.
Ôi…Thật sự là không có.
Trong phút chốc, tâm trạng của tôi đã rơi xuống đáy vực. Cảm giác bị lãng quên thật không tốt chút nào, huống chi tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi không hề tầm thường.
Không cần thích cậu ta nữa.
Tôi bực mình đá xuống bàn một cái, vừa định lấy sách giáo khoa từ trong ngăn kéo ra thì bàn tay như đụng phải một thứ gì đó khá lạ lẫm.
Là một hộp sô cô la, trên đó còn kèm theo một tờ giấy.
“Giáng Sinh vui vẻ.”
“Quà của cậu là đặc biệt nhất.”
Cho dù không để lại tên nhưng tôi vẫn đoán được người đó là ai. Tôi ôm hộp sô cô la muốn cười thành tiếng nhưng lại sợ người bên cạnh sẽ phát hiện nên chỉ dám lén lút che miệng cười.
Ngày hôm nay lại thích cậu ấy hơn những ngày kia nữa rồi!