Có Anh Cuộc Sống Ấm Áp Hơn

Chương 19: NGHỈ HÈ



Ngày hôm sau, như Hứa Diệc Hành phỏng đoán, việc Ôn Nam cùng Hứa Diệc Hành ở bên nhau trở thành đề tài nóng nhất trên diễn đàn.

Ảnh chụp hai người ngồi cùng nhau, ảnh hai người nắm tay nhau, hai người cùng nhau ăn cơm...Mỗi một tư thế đều rất thân mật,một giây nháy mắt hạ gục ảnh của Hứa Diệc Hành cùng Hạ Y Y ngày hôm qua, cái nào mới là cặp đôi thật, đáp án rành rành trước mắt.

Mà bài đăng đứng nhất cũng rất có ý tứ, tiêu đề là: Năm tháng đẹp nhất gặp được em.

Ôn Nam nhìn ảnh đăng, ID nhìn rất quen mắt, "Nho Nhỏ là quản lí viên?"

Hiếu kì trong lòng, Ôn Nam nhấn vào.

Bên trong có rất nhiều ảnh chụp, ngoài dự đoán, là ảnh chụp Ôn Nam và Hứa Diệc Hành hai năm trước.

Phía dưới còn có đoạn văn ngắn giải thích: Chào các sư đệ tỉ muội, tôi đây là sinh viên năm bốn, hôm nay nhìn thấy bạn học Hứa Diệc Hành và Ôn nam ở bên nhau, thấy rất cảm động. Nhớ trước đây, tôi còn là sinh viên năm hai, làm việc bán thời gian trong thư viện, kiêm quản lí sách báo, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh đẹp này, cầm lòng không được chụp một tấm, giữ tới nay không xóa được, bây giờ chia sẽ ra, hy vọng mọi người đều có thể tìm được cho mình một đoạn tình cảm hồn nhiên như vây, quãng thời gian đẹp nhất gặp được em~

Ôn Nam có chút kinh ngạc, đồng thời trong lòng có chút cảm xúc kích động không nói nên lời.

Ôn Nam lại nhìn bức ảnh kia. Ảnh chụp cô gái đang ngây ngốc cười, chàng trai đối diện nhìn cô gái, khóe miệng vũng hàm chứa một tia mỉm cười. Hai người chỉ để lộ góc nghiên, có chút cảm giác ngây ngô non nớt.

Thì ra….Hai người sớm đã xứng đôi như thế.

Ôn Nam hoạt động ngón tay, lưu lại hình ảnh này, ghi lại thanh xuân của cô.

Tam tỉ muội trong ký túc xá cũng nhìn thấy được hình ảnh này, vẻ mặt Trần Khả Tân bi thống nhìn Ôn Nam, " Thì ra gian~~tình sớm đã có, lại còn gạt bọn tớ, quá đáng giận!"

Phàn Tiểu Đậu cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Trư Ni liền càng không cần phải nói, đem Ôn Nam từ đầu quở trách đến chân.

Ôn Nam khóc không ra nước mắt: Trời đất chứng giám a, cô khi đó đối với Hứa đại thần thật sự không có ý nghĩ bất lương a! ( Hứa Diệc Hành: Nhưng mà anh lần đầu tiên gặp em đã có ý nghĩ bất lương ~)

Thời gian sau đó, Hứa Diệc Hành thỉnh thoảng sẽ cùng Ôn Nam đến lớp, bạn học xung quanh cũng chậm rãi tiếp nhận sự thật này, cao lãnh chi hoa thật sự cùng cao lãnh hệ hoa ở bên nhau.

Kì nghỉ hè sắp đến, cũng có nghĩa tuần thi sắp đến.

Mọi người bắt đầu mất ăn mất ngủ ôn bài.

Nhưng ở ký túc xá 1526, bầu không khí trước như một là….vui mừng.

Trần Khả Tân đang đắp mặt nạ đậu xanh, nằm ở trên giường nhàn nhã chơi di động; Trư Ni ngồi ở bàn, ôm laptop xem kịch, thỉnh thoảng phát ra tiếng thét chói tai; Phàn Tiểu Đậu lại ôm một quyển sách đọc, nhưng lại là《 truyện cổ tích Grimm 》, thật là trẻ con.

Tương đối giống với tam tỷ muội trong ký túc xá, Ôn Nam cũng ăn không ngồi rồi, ngày thường đều rất nghiêm túc học tập, cho nên gần tới ngày thi lại khá nhàn rỗi.

"Trời ơi!" Trần Khả Tân phát ra tiếng kêu chói tai, "Em họ của tớ hình như đang yêu!"

Phàn Tiểu Đậu lật một trang 《 truyện cổ tích Grimm 》, không ngạc nhiên nói: “không phải rất bình thường sao, thời đại này người thủy chung với mối tình đầu không nhiều.”

"Em họ của cậu bao nhiêu tuổi rồi?"  Ôn Nam thuận miệng hỏi một câu.

“Lớp 4…”

“Gì!” Trư Ni tháo tai nghe xuống, lớp 4 đã yêu đương, thật sự yêu quá sớm.

Ôn Nam cũng có chút ngạc nhiên, lớp 4, cũng có hơi sớm.

Thực ra Ôn Nam còn chưa qua sinh nhật 19 tuổi, cô nghĩ nghĩ, nhắn cho Hứa Diệc Hành một tin nhắn WeChat:

"Vừa mới nghe bạn cùng phòng kể em họ lớp 4 của cậu ấy đã yêy rồi, Hứa Diệc Hành, anh nói xem, hai chúng ta có gọi là yêu sớm không…"

Hứa Diệc Hành không có lập tức trả lời, Ôn Nam cũng không vội, dù sao hai người đều không phải người cuồng di động, bởi vậy Ôn Nam cũng không để ý bạn trai mình trả lời tin nhắn muộn. Lại nhìn chằm chằm di động nhìn trong chốc lát, vẫn là chưa trả lời, Ôn Nam đơn giản buông di động đi rửa mặt.

Chờ Ôn Nam rửa mặt xong lúc sau, tin nhắn của Hứa Diệc Hành đã đến:

“Hai ta có thể nói tình yêu xế chiều, anh không có may mắn gặp em năm lớp 4, bằng không sợ anh cũng không thoát được cái mũ yêu sớm này.”

Ôn Nam cảm giác mặt có chút khô nóng, yên lặng phun tào:

“Thật tự luyến, em ở tiểu học sẽ không bị anh lừa đâu…”

Hứa Diệc Hành không trả lời bằng tin nhắn, gửi đến một tin nhắn thoại.

Ôn Nam nhìn tỷ muội trong kí túc xá, vẫn là để điện thoại lại gần tai nghe, ai biết Hứa đại thần có nói gì kinh người hay không...

Mang tai nghe vào, Ôn Nam click mở tin nhắn thoại kia, âm thanh tràn ngập từ tính của Hứa Diệc Hành truyền tới.

Anh nói: "Ôn Nam, đây chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn."

Ôn Nam nghe xong bĩu môi, nhưng nội tâm sớm đã thành màu hồng, giống như bị Hứa Diệc Hành ăn gắt gao…

Cuối cùng Ôn Nam cùng tam tỉ muội cũng qua kì thi tháng 7.

Buổi chiều liền có thể về nhà.

Bốn người ở trong ký túc xá thu thập quần áo, mỗi người nội tâm đều là nhẹ nhàng vui sướng.

Phàn Tiểu Đậu hưng phấn ngân nga hát nhỏ, Ôn Nam cẩn thận nghe mội lúc, mới nghe ra giai điệu cô hát là 《 thường xuyên về nhà》, không khỏi bật cười.

Trần Khả Tân cười tủm tỉm ôm lấy bả vai Ôn Nam bả vai: “Cô bé, cậu cười xán lạn như vậy, không sợ nam chính tức giận sao, kì nghĩ bắt đầu, hai người phải chia cách hai nơi ~”

Ôn Nam có chút không nói nên lời, “Tớ và Hứa Diệc Hành đều ở thành phố C…”

Trư Ni vô lực quay đầu nhìn về phía Trần Khả Tân, một bộ sống không còn gì luyến tiếc, ý tứ là: tại sao lại muốn tự tìm cẩu lương…

Trần Khả Tân cũng nhìn lại Trư Ni: Lão nương cũng không nghĩ tới nha!

Ôn Nam vẫn đi nhờ xe dượng nhỏ, cùng cô nhỏ ôn nhã về nhà.

Hứa Diệc Hành sau khi biết tin này, cũng không có phát biểu ý kiến, tuy rằng hắn rất muốn cùng Ôn Nam trở về.

Ôn Nam lôi kéo rương hành lý đi xuống dưới ký túc xá, Hứa Diệc Hành đã ở đó chờ.

"Em đến tòa nhà chính, cô nhỏ chắc là đang chờ…." Ôn Nam cẩn thận nói, Hứa đại thần chắc là hiểu ý của cô, chỗ có trưởng bối, anh không thích hợp lộ diện...

Hứa Diệc Hành chỉ là nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

“Ừ” là có nghĩa gì? Có hiểu hay không?! Ôn Nam không dám hỏi lại, nội tâm vô cùng rối rắm.

“Em xấu hổ sao?” Hứa Diệc Hành lại lần nữa mở miệng, cười nhìn về phía Ôn Nam.

Ôn Nam rối rắm đến muốn khóc, ý của cô không phải thế này!

"Được rồi, nghe em" Hứa Diệc Hành không trêu cô nữa, "Nhưng mà, có phải nên an ủi anh không?

Ôn Nam nghĩ nghĩ, “Em mua kẹo cho anh ăn?”

“………”

“Kỳ nghỉ mời anh đi ăn cơm?”

“………”

“Khai giảng mang đặc sản lên cho anh?”

“………” Hứa Diệc Hành giận dỗi, anh nhìn giống đồ tham ăn lắm sao.

"Em…" Ôn Nam còn chưa nói dứt lời, liền có một cái ôm tiến đến, còn nhàn nhạt ngửi thấy mùi bột giặt trên người Hứa Diệc Hành, rất tươi mát dễ chịu. Đôi tay cũng cầm lòng không được đặt sau thắt lưng Hứa Diệc Hành.

Hứa Diệc Hành ôm Ôn Nam càng chặt, cằm chống lên đỉnh đầu Ôn Nam, "Kẹo hay đặc sản anh cũng không cần, cùng anh đi ăn cơm là đủ rồi."

Ôn Nam chôn ở lòng ngực Hứa Diệc Hành, yên lặng phun tào: Đại thần thật là được tiện nghi còn khoe mẽ.

Sau khi cùng Hứa Diệc Hành làm một màn "thâm tình" ly biệt, Ôn Nam liền vứt bỏ anh, một mình đẩy valy tới tòa nhà chính.

Ôn Nhã đã ở đó chờ, thấy Ôn Nam đến, liền mở miệng trêu chọc: "U, cháu rể của cô đâu."

Ôn Nam bị tam tỷ muội trêu chọc cả ngày, da mặt đã luyện thành đá. Mặt không đổi sắc nói: "Làm gì có cháu rể nào."

Ôn Nhã càng cười vui vẻ, "Sao, còn vụиɠ ŧяộʍ cất giấu, sợ cô làm cậu ta sợ sao, nhưng mà, anh hai biết chắc chắn sắc mặt cũng sẽ không tốt."

Vấn đề này mới là quan trọng, ba Ôn luôn rất yêu thương Ôn Nam, nếu biết con gái trong nhà bị Hứa Diệc Hành trộm đi, chắc chắn bão sẽ nổi, Ôn Nam không khỏi trầm tư.

Ôn Nhã chọc chọc đầu Ôn Nam, "Đứa nhỏ ngốc nghĩ gì vậy, lo lắng nhiều làm gì, yên tâm đi, cháu rể ưu tú như vậy, anh hai nhiều lắm nói hai ba câu, sẽ không làm cậu ta khó xử."

Cho dù Ôn Nam có cường đại thế nào đi nữa, cũng bị câu "Cháu rể" của Ôn Nhã làm đỏ mặt, thật đáng ghét….

Sau khi về đến nhà, Ôn Phụ lại "Nhiệt liệt" chào đón Ôn Nam.

Ôn Nam thật vất vả chống đỡ Ôn phụ, sau đó liền trốn về phòng gửi tin cho Hứa Diệc Hành.

“Báo cáo thủ trưởng đại nhân, em đã về đến nhà ^ω^!”

“ừ, khi nào mời anh đi ăn cơm?”

Ôn Nam bĩu môi, còn chưa hết nửa ngày đâu!

“Thủ trưởng đại nhân anh về đến nhà chưa?”

“Xe của anh vẫn luôn ở sau xe của cô nhỏ của em.”

Ôn Nam bị dọa tới rồi,sao cô lại không phát hiện vừa rồi có một chiếc xe vẫn luôn đi theo sau, càng nghĩ càng thấy ớn!

"Hứa Diệc Hành, không nghĩ anh có khả năng theo dõi."

Hứa Diệc Hành không nói nên lời, anh cũng vừa mới biết thì ra nhà hai người gần nhau đến vậy. Hơn nữa anh thật sự không cố ý đi theo, chỉ là tiện đường, có thể nói là duyên phận sao…

Ngày hôm sau, khi Ôn Nam rời giường, đi đến phòng khách, nhìn ba Ôn mẹ Ôn đang gấp quần áo, tò mò hỏi: "mẹ làm gì vậy?"

Mẹ Ôn một bên gấp quần áo, một bên trả lời: "Bà nội con đang nằm viện làm phẫu thuật, bố mẹ đi thành phố A vài ngày, coi thử có giúp được gì không."

Ôn Nam vừa nghe, cũng bối rối, vội vàng đi gấp đồ của mình.

Ba Ôn không có cách nào xin nghỉ dài hạn, vì thế đưa mẹ Ôn và Ôn Nam đến thành phố A liền quay trở về, cô Ôn Nhã và Quý Tiểu Chanh cũng đến tới thành phố A.

Ôn Nam ôm lấy Quý Tiểu Chanh canh giữ ở bên giường bệnh.

Bà nội là người phụ nữ kiên cường, bà tự yêu cầu làm phẫu thuật, tự mình đến bệnh viện không rên một tiếng, làm xong giải phẩu mới thông báo cho con cái, làm ba Ôn với coi Ôn Nhã sợ hãi.

Ôn Nhã cắn miếng tái, miệng không ngừng nói: "Mẹ nói thử xem, chuyện lớn như vậy không nói tụi con một tiếng, đưa mẹ đến thành phố C cũng không chịu, tự mình đi làm giải phẫu, sao mẹ to gan vậy!"

Bà nội được gây tê trên giường bệnh đã tỉnh lại, nghe lời này liền cười ha hả nói : "Ai nói là mẹ đi một mình, còn có lão già kia đi cùng mà!"

Ôn Nhã cắn miếng táo trên tay, sau đó lại làm như không có việc gì, chỉ là hốc mắt hơi đỏ lên chút, nhàn nhạt "ừ" một cái.

Ôn Nam ôm Quý Tiểu Chanh cũng sửng sốt, một loại nói cảm xúc không nói nên lời nảy lên trong lòng…