Có Anh Đây Rồi!

Chương 51: Hoài Niệm





Chúng tôi dạo chơi một số địa điểm, từng là nơi quen thuộc của hai đứa trước đây. Từ khu vui chơi dành cho trẻ em mà Tuệ Lâm rất thích, cho đến quán ăn, tiệm trà sữa nơi cô ấy thường hay lui tới. Hôm nay cũng là dịp để Tuệ Lâm có thể ôn lại kỷ niệm xưa. Thú thật, dù ở gần nhà nhưng có những nơi tôi còn không biết đến sự tồn tại của chúng, vậy mà đã trải qua thời gian lâu như vậy, Tuệ Lâm vẫn không hề quên một địa điểm nào. Phải công nhận trí nhớ của con gái thật siêu phàm.

“Tuệ Lâm có muốn ghé thăm trường Cấp 3 của Thanh Sang không?” Tôi ngỏ lời mời Tuệ Lâm ghé lại trường cũ sau hơn bảy năm xa cách;

“Được! Chúng ta đi thôi” Tuệ Lâm ra hiệu cho tôi;

“Vậy chúng ta đi bằng phương tiện nào bây giờ, hay là… ” Tôi thắc mắc, ngụ ý muốn chở cô ấy đi bằng chiếc xe máy của tôi cho lãng mạn;

“Xe buýt, tui sợ nắng lắm nên ông không cần nghĩ tới việc chở tui đâu” Tuệ Lâm đanh đá trả lời, rồi đi một mạch ra trạm xe buýt phía đầu đường.

Vừa bước xuống trạm, đập vào mắt chúng tôi là hàng phượng vĩ nở đầy hoa đỏ rực chạy dọc theo sân trường, nhìn từ xa trông vô cùng đẹp mắt, những cánh hoa phượng lúc này cũng đang vươn mình trong gió đón lấy những tia nắng vàng ánh, càng làm tôn lên vẻ đẹp rực rỡ của mình.

Ngôi trường này hiện đã được tu sửa lại khá nhiều, khu vực phía sau đã được khai thác để xây dựng thêm ký túc xá cho học sinh ở xa như tôi. Ngoài ra, nhà trường còn xây dựng thêm hồ bơi và một số tiện ích khác cho các bạn học sinh theo học. Đúng là có quá nhiều sự thay đổi sau khi khóa của chúng tôi rời đi.

Tôi dẫn Tuệ Lâm tham quan một vòng trường, đi qua ký túc xá cô ấy còn không quên bắt tôi kể về những kỷ niệm giữa tôi và Hạo Nam cho cô ấy nghe, còn luôn miệng bảo ba chúng tôi quả thật rất có duyên mới quen biết nhau; Tuệ Lâm không ngờ người yêu cô ấy lại chính là cậu bạn ở chung ký túc xá mà tôi đã từng nhắc đến trước đây. Cuộc sống đúng là có nhiều điều bất ngờ, khiến con người ta cảm thấy thật thú vị.

Thực ra; tôi và cậu ta cũng không có nhiều kỉ niệm cho lắm, vì hai chúng tôi khá tương đồng về tính cách, đều là những người kiệm lời. Chúng tôi chủ yếu giao tiếp thông qua sách vở là chính, với hiện tại trong đầu tôi không có gì tốt đẹp về cậu ta cả. Đúng là tình yêu khiến con người trở nên thật ấu trĩ.

“Thanh Sang, phải em không?” Từ phía xa thầy Tôn đã nhận ra tôi;

“Thầy Tôn, chào thầy” Tôi đưa hai tay bắt lấy tay thầy tỏ vẻ thân mật;

Thầy Tôn là giáo viên chủ nhiệm của tôi năm Lớp 11. Thầy cũng là giáo viên dạy môn tiếng anh của tôi. Nay trông thầy già đi khá nhiều, tóc cũng đã bạc trắng, nhìn thấy thầy như vậy tôi lại có chút cảm thán “Thời gian đúng là có thể khiến một đứa trẻ lớn lên, nhưng đồng thời cũng cướp đi thanh xuân của một ai đó”.

“Nay trông em chững chạc quá, thầy có nghe các thầy cô giáo khác kể về em trong những lần đi họp giao lưu giữa các trường trong tỉnh. Thầy rất tự hào về em, thầy tin rằng trong thời gian sắp tới em sẽ phát triển hơn nữa trong sự nghiệp nhà giáo của mình, cố lên em nhé!” Thầy vừa nói vừa vỗ vào vai tôi khích lệ.

“Ồ, đây là bạn gái em sao, trông hai đứa đẹp đôi quá, khi nào tổ chức đám cưới nhớ mời thầy đấy” Thầy quay đầu nhìn Tuệ Lâm đang đứng nép sau lưng tôi;

Tuệ Lâm nghe thầy nói thế vội giơ tay khua khua tỏ ý không phải;

“Có gì đâu mà ngại, thầy nhìn qua là biết thôi mà” Thầy Tôn vừa nói vừa cười khiến Tuệ Lâm ngượng đỏ cả mặt;

“Thanh sang, sao lúc nãy ông không giải thích cho thầy Tôn hiểu là chúng ta chỉ là bạn bè, khiến thầy ấy buông lời trêu chọc tui, xấu hổ chết đi được đây” Tuệ Lâm tỏ vẻ trách móc tôi sau khi thầy Tôn rời đi do phải lên tiết dạy mới.

Tôi liền giải thích cho Tuệ Lâm hiểu là thầy đã lớn tuổi, việc thầy đã nói ra rồi không nên phủ định lại sẽ khiến thầy cảm thấy khó xử. Cho dù chúng tôi có cố gắng giải thích đi nữa thì chắc gì thầy Tôn đã tin, nên tốt nhất cứ chiều theo ý hiểu của thầy. Nhưng thú thật trong lòng tôi lại cảm thấy rất vui khi nghe thầy Tôn nói như vậy. Thầy Tôn đúng là thấu hiểu lòng tôi.

Cho dù đã giải thích muốn rát cổ họng, nhưng Tuệ Lâm vẫn bắt tôi phải dắt cô ấy đi uống trà sữa ngon nhất khu vực này thì mới chịu tha thứ cho tôi. Thật quá nũng nịu mà.

Chúng tôi lại tiếp tục chuỗi review (đánh giá) các quán bán đồ ăn ở đây, chỗ nào được giới thiệu ngon Tuệ Lâm đều bắt tôi đưa đi cho bằng được. Tôi còn đang thắc mắc không hiểu sao cô ấy có thể giữ dáng với sức ăn như vậy được nữa. Đúng thật là thần kỳ mà.

“Tuệ Lâm còn muốn đi đâu chơi nữa không?” Tôi hỏi Tuệ Lâm;

“Công viên” Tuệ Lâm trả lời;

Tôi nhớ lúc nhỏ Tuệ Lâm từng tâm sự với tôi về việc cô ấy muốn được cùng gia đình có thể vui vẻ đi chơi công viên cùng nhau, nhưng đó lại là điều xa xỉ với cô ấy. Có thể hiện tại cô ấy vẫn chưa thể thực hiện mong muốn này cùng gia đình. Nếu vậy tôi sẽ đi cùng cô ấy, miễn là có thể khiến cô ấy cảm thấy vui vẻ, thì dù có phải đi đến cuối chân trời, tôi vẫn sẵn sàng đi cùng cô ấy.