Nghe xong đoạn lời thoại kia của Cố Chu, Diệp Bắc liền biết không cần thiết tiếp tục truy vấn, dù sao tên ngốc này trước sau như một vẫn là quá rộng lượng.
Lúc từ phòng bếp đi ra, Diệp Bắc vừa lúc đụng phải Giang Nam Ảnh từ phòng khách đi qua chuẩn bị đi giặt quần áo, nàng cũng không biết nên nói cái gì, xấu hổ mà hướng Giang Nam Ảnh cười cười một chút.
Vốn dĩ tính toán cười cười cho qua, Diệp Bắc vừa định xoay người lại liếc mắt phát hiện trong thau đồ của Giang Nam Ảnh rõ ràng còn có vài món quần áo của Cố Niệm Bắc, nàng liền lại lần nữa đứng yên, nói: "Niệm Bắc như thế nào lại không biết xấu hổ bắt con đi giặt quần áo chứ, cũng quá lười rồi."
Nói xong Diệp Bắc liền hướng tới phòng Cố Niệm Bắc hô một tiếng: "Niệm Bắc, mau ra đây cho mẹ!"
"Mẹ, làm sao vậy?" Cố Niệm Bắc vẻ mặt nghi hoặc mà chạy ra hỏi, không rõ mẫu thân vì cái gì đột nhiên lại kêu mình.
"Còn không biết xấu hổ bắt người ta giặt quần áo của mình, lười đến như vậy, tự mình đi giặt đi."
"Vâng~" Cố Niệm Bắc lên tiếng, vô cùng tự nhiên mà tiếp nhận chậu đồ từ trong tay Giang Nam Ảnh, chạy đến ban công giặt quần áo.
Nhìn bóng dáng Cố Niệm Bắc vô cùng vui vẻ đi giặt quần áo, Diệp Bắc không biết vì cái gì cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng không thích hợp chỗ nào thì nàng lại không nói được thành lời.
Diệp Bắc trở lại phòng nói với Cố Chu cảm giác của mình, Cố Chu nhất thời không đủ cảnh giác, buột miệng thốt ra: "Bởi vì hiện tại bà là mẹ chồng và mẹ vợ hợp thể."
Trước khi Diệp Bắc hành hung mình, Cố Chu lập tức mở miệng tự cứu: "Kỳ thật các nàng ở nhà đến tay còn không nắm, bà cứ coi như con bé cùng bằng hữu về nhà ở chung một thời gian ngắn đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì."
Diệp Bắc cảm thấy Cố Chu tuy rằng ngày thường luôn thích nói lung tung, nhưng lời này hôm nay xác thật là có đạo lý, dù sao Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh ở lại nhà cũng không lâu lắm, cũng sẽ không để cho mình phải nhìn thấy cái hình ảnh gì vượt quá giới hạn bằng hữu, vậy liền coi nàng trở thành bằng hữu thân thiết của con gái đi.
Giờ phút này Diệp Bắc còn không biết, một ngày sau khi nàng tính toán như vậy, nàng liền có thể thấy được hình ảnh vượt quá giới hạn.....
Buổi sáng hôm sau, bởi vì đã có chuẩn bị tâm lý, Diệp Bắc cũng không chạy đến nhà bằng hữu nữa, liền dựa theo thói quen vốn có mà đi chuẩn bị bữa sáng, sau khi làm xong nàng còn tính toán đem đống quần áo chồng chất mấy ngày trước giặt lại một lần, những cái đó Cố Chu đã giặt qua, nhưng mà Diệp Bắc căn bản không tin tưởng năng lực việc nhà của hắn.
"Nam Ảnh...."
"Hửm?"
Diệp Bắc còn không kịp đóng cửa phòng bếp lại, liền nghe thấy phòng khách truyền đến hai giọng nói.
Tuy nói là Diệp Bắc cảm thấy bản thân đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong nháy mắt kia, phản ứng đầu tiên của Diệp Bắc lại là nhanh chóng đi đóng cửa phòng bếp lại, làm bộ mình không có nhà.
Chờ đến khi làm xong động tác, Diệp Bắc mới ý thức được hành vi của mình không ổn, nhưng nàng hiện tại lại không thể đi ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể giữ cửa kéo ra một chút, muốn nhìn xem động tĩnh bên ngoài một chút.
Cố Niệm Bắc cũng không có nhận ra mẹ nàng ở trong phòng bếp, buổi sáng hôm nay nàng chính là muốn ở trước mặt ba mình diễn luyện một chút, dù sao thì Cố Chu là một người vô cùng rộng lượng.
Nhưng thật ra thì Giang Nam Ảnh có nhìn lướt qua phòng bếp, chỉ là cuối cùng cái gì cũng không nói.
Cố Niệm Bắc đem thân mình dựa vào trên người Giang Nam Ảnh, đôi tay ôm eo Giang Nam Ảnh, hai người dính ở bên nhau chậm rãi dạo quanh phòng khách, mà Cố Chu bởi vì đêm qua tan nát cõi lòng cho nên sáng hôm nay thức dậy muộn, cũng không kịp thưởng thức màn diễn luyện này.
Hai người ở phòng khách nhão nhão dính dính ôm lấy nhau một thời gian, Cố Niệm Bắc đem mặt mình cọ cọ mặt Giang Nam Ảnh, còn thỉnh thoảng hôn má nàng vài cái.
"Đừng nháo." Giang Nam Ảnh biết Diệp Bắc đang xem, nàng cảm thấy trình độ ôm ôm ấp ấp này là đủ rồi, lớn chút nữa, Diệp Bắc nhìn đến liền dễ bị kích động.
"Nga." Cố Niệm Bắc đem mặt đổi thành sợi tóc của mình, gãi gãi lên mặt Giang Nam Ảnh, "Có nhột không?"
Nếu nói cảnh tượng phía trước làm cho Diệp Bắc đứng trong phòng bếp nhìn tới cảm thấy đau đầu, thì nhìn đến cảnh này, Diệp Bắc cũng chỉ có đau lòng, tại sao đứa con gái này một chút cũng không giống nàng! Tại sao lại học theo cái tên ngu ngốc Cố Chu kia! Lời nói tình cảm là nói như vậy sao? Lãng mạn đâu! Ấm áp đâu! Chỉ toàn khôi hài!
Sau đoạn gãi tóc này, Cố Chu tan nát cõi lòng rốt cuộc xuất hiện ở phòng khách, Cố Niệm Bắc mau chóng làm bộ khẽ vuốt đầu tóc Giang Nam Ảnh, đương nhiên hết thảy chuyện này trực tiếp bị Cố Chu xem nhẹ, hắn lập tức ngồi trên sofa, cầm lấy báo chí rót một tách trà, nhiều lắm cúi đầu thuận miệng nói một câu: "Niệm Bắc, nấu cho ba một ít sủi cảo trong tủ lạnh."
Mắt thấy Cố Niệm Bắc muốn lại đây, Diệp Bắc vội vàng đóng cửa lại, bật lửa bùm bùm nấu cơm, làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy, mà Cố Niệm Bắc cầm sủi cảo chuẩn bị đi nấu lại thật sự là bị hình bóng mẹ đột nhiên xuất hiện trong phòng bếp dọa sợ.
"Sủi cảo để mẹ làm cho." Diệp Bắc nhanh chóng tiếp nhận sủi cảo trong tay Cố Niệm Bắc, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Cố Niệm Bắc nhìn hai tay trống trơn, mờ mịt mà đi về phòng khách hỏi Giang Nam Ảnh: "Mẹ có lẽ không nghe thấy đi?"
"Không phải là có lẽ, mà là nàng vẫn luôn nghe, hơn nữa còn nhìn thấy."
"A!"
"Yên tâm đi, không có việc gì."
Vài phút sau, Diệp Bắc liền bưng sủi cảo ra tới, chẳng qua là cũng không có đem sủi cảo đưa cho Cố Chu, mà là chính mình giải quyết hết, Cố Chu căn bản không biết phát sinh cái gì, cũng chỉ có thể gặm bánh mì, hôm nay tâm tình của vợ không được tốt sao?
"Thật sự không có việc gì sao?" Bởi vì đi ban công thu quần áo cần phải đi ngang qua phòng khách, Cố Niệm Bắc lại cảm thấy ánh mắt của mẹ nhìn nàng có chút kỳ quái, nhưng nàng lại không hình dung ra được ánh mắt đó là cái loại biểu đạt gì.
"Không có việc gì, còn có chị đây."
Chẳng qua là thông tuệ như Giang Nam Ảnh cũng không thể nghĩ ra được hiện tại Diệp Bắc suy nghĩ cái gì.
Sau biện pháp bằng hữu thân thiết ngày hôm qua, Diệp Bắc cuối cùng cũng tìm được biện pháp thích hợp nhất để nàng điều tiết lại tâm tình, đó chính là xem Cố Niệm Bắc thành Cố Chu, xem Giang Nam Ảnh thành chính bản thân mình, như vậy nhìn tới, thật đúng là càng xem càng vừa lòng.
Con gái của mình ngu ngốc như vậy, lại hậu đậu, còn chẳng biết yêu đương, tìm được một người yêu tốt như Giang Nam Ảnh thật đúng là không dễ dàng.
Nếu Tân Nhạc mà có mặt ở đây, nàng liền có thể minh bạch được Cố Niệm Bắc có vài lúc tự luyến đến không thể hiểu nổi kỳ thực là do di truyền từ Diệp Bắc.
Tuy rằng Diệp Bắc đã tiếp nhận quan hệ của hai người, nhưng Cố Niệm Bắc cũng không biết được điều này, còn đang nỗ lực cùng Giang Nam Ảnh show ân ái, chỉ là màn trình diễn này khiến cho Diệp Bắc một lần nữa trong lòng lặng lẽ phun tào.
Con gái của nàng sao lại có thể không hiểu phong tình như vậy chứ! Đây là cái gì a! Kia lại là cái gì a?!
Cùng lúc đó, Cố Chu bỗng dưng cảm thấy vợ mình gần đây luôn nhìn hắn bằng ánh mắt ghét bỏ, hắn gần đây rõ ràng là cái gì cũng không có làm mà!
Cũng may khoảng thời gian tan nát cõi lòng của Cố Chu cuối cùng cũng theo kỳ nghỉ mà kết thúc, Cố Niệm Bắc bên kia cũng đã được Tân Nhạc an bài công tác, Giang Nam Ảnh cũng vì quay chụp《 ám phương 》mà muốn lần nữa bế quan* học võ, điều này cũng đồng nghĩa với việc sau khi rời khỏi đây, Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh sẽ phải chia lìa trong một đoạn thời gian rất dài.
*bế quan: đóng cửa tu hành ở một chỗ riêng trong thời gian nhất định để tu tập.
Vào ngày Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh rời đi, Diệp Bắc không nói gì thêm, chỉ nói một câu: "Làm việc cho tốt, hai đứa khi nào có rảnh nhớ cùng nhau trở về."
Cố Chu giống như ngày mà các nàng tới, một bộ dáng rõ ràng rất muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, chỉ vụng trộm đưa cho Giang Nam Ảnh một chiếc chìa khóa nhà, tuy rằng cái kỹ thuật diễn "vụng trộm" này cũng quá vụng về, nhưng hắn cũng không có biện pháp, việc vợ đã phân phó thì có căng da đầu cũng phải làm.
- ---------Hết Chương----------.