Có Ánh Sao Trong Mắt Em

Chương 9: Đụng



Lần cuối cùng tôi ngủ một mạch đến khi tự tỉnh dậy là vào kỳ nghỉ đông. Tuy là bụng vẫn còn hơi khó chịu. nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của tôi khi vừa thức giấc. Tôi dụi mắt, quờ tay sang bên cạnh nhưng lại chẳng thấy tủ đầu giường đâu cả khiến tôi bừng tỉnh, cả người hoàn toàn tỉnh táo.

“?!”

Tôi lập tức bật dậy, nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo trên tường, đột nhiên nhớ lại sự việc điêm qua. Tôi tự nhéo đùi mình một cái, cảm nhận được cơn đau rát, buột miệng chửi thề: “Bà nó.” Thì ra mọi việc tối qua đều là sự thật.

WC ở phòng ngủ chính không có khăn mặt với bản chải của tôi, nên tôi phải về phòng một chuyến. Đứng trước gương của mẹ, tôi không nhịn được mà vò vò mái tóc rối tung lên do mới ngủ dậy, nhổ mấy ngụm nước bọt để chỉnh lại kiểu tóc, rồi cẩn thận kiểm tra xem khóe mắt còn dính gì hay không. Tốt! Tôi mở cửa, nghĩ đến việc không chừng còn có thể nhìn thấy dáng vẻ lúc ngủ của Nguyễn Miên Miên, nhưng không ngờ rằng lại nghe thấy tiếng động gì đó phát ra từ nhà bếp.

“Kiểu Thụy? Cậu dậy rồi?” Nguyễn Miên Miên bê bát ra, vẻ mặt thấp thỏm nhìn tôi, “Thật sự xin lỗi… vì đã tự ý dùng bếp nhà cậu.”

“Không sao…” Tôi ngập ngừng đáp, rồi xoay người chạy một mạch vào phòng rửa mặt.

Trời ạ, cứ như là một giấc mơ vậy. Tôi hất nước lạnh lên mặt, khó mà bình tĩnh nổi, trong đầu còn tràn ngập dáng vẻ hồi nãy của Nguyễn Miên Miên, cái bộ dáng lúc cô ấy bê bát ra, y như cặp đôi mới cưới vậy…

Khụ!

“Kiều Thụy! Cậu rửa mặt xong rồi ạ?” Cô nhìn tôi đi ra, giọng điệu vô cùng tự nhiên, “Dạ dày cậu không tốt, tớ có làm một ít cháo ngau đấy, cậu thích ngọt hay mặn? Bát này ngọt, còn bát này thì mặn.” Vừa nói cô vừa chỉ chỉ vào hai bát cháo.

Cái miệng vốn nhạt vị của tôi đột nhiên thấy thèm ăn: “Ngọt đi, cảm ơn cậu.” Tôi ngồi trước bát cháo ngọt, nói cảm ơn cô ấy.

“Không có gì…” Khuôn mặt Nguyễn Miên Miên hồng lên, ngồi đối diện với tôi. Tôi liếc mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt hồng như trái đào của cổ, trong lòng có chút sững sờ.

“Cậu mau ăn đi.” Giọng nói của cô ấy kéo tâm trí tôi quay về thực tại. Tôi gật gật đầu, tùy tiện xúc cháo vào miệng.

Sau khi ăn xong, tôi không biết nên làm gì cùng cô ấy, đành phải mở cái TV vạn năm không ai buồn động tới, để tiếng từ TV làm dịu đi bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.

“À nè… Kiều Thụy…” Cô cầm cốc nước ấm, giọng nói trầm thấp như tiếng ong bay.

Tim tôi hẫng một nhịp, quay đầu nhìn cô, đáp một cách vô định: “Ừm?”

“A…” Cô nói, có vẻ hơi hoảng loạn, “Tớ muốn hỏi là cậu không cần đến bệnh viện à?”

“Có chứ, chiều nay tớ phải đi truyền dịch.”

Nguyễn Miên Miên đột nhiên buông cốc thủy tinh xuống, đứng dậy.

Tôi nhìn cô ấy vói vẻ mặt mờ mịt khó hiểu: “?”

“Ngại quá… Ở nhà cậu lâu vậy, tớ…”

“Không sao đâu!” Tôi phất tay, “Tớ còn phải cảm ơn cậu vì đã nấu cháo cho tớ, nếu là tớ nấu thì có khả năng… ăn vào lại đau bụng.”

Nhưng đôi mắt của Nguyễn Miên Miên cũng không vì lời nói của tôi mà mà vui vẻ hơn, vẫn chỉ mờ mịt như làn sương mênh mông, không biết đang nghĩ gì.

Tâm tư con gái sao chẳng bao giờ viết thẳng trên mặt vậy?

Đôi môi hồng nhạt của cô ấy mấp máy, cuối cùng nói: “… Tớ về trường trước đây, hẹn gặp lại.”

Tim tôi chợt chùng xuống.

Vị thuốc đắng đầy chua xót nhỏ từng giọt từng giọt vào trong huyết quản, hòa vào với dòng máu đang chảy bên trong rồi đưa lên đầu lưỡi, khiến miệng tôi chỉ toàn là cay đắng.

Tôi kéo kéo má mình rồi rơi vào trầm tư.

Này là vì Nguyễn Miên Miên thấy tôi không tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô ấy sao? Cô thấy rằng tôi sống quá bừa bãi vậy nên vỡ mộng?

Tôi tự hỏi bản thân, cuối cùng vẫn chẳng tìm ra đáp án. Sau bốn ngày truyền dịch, tôi từ viêm dạ dày cấp tính chuyển thành viêm dạ dày mãn tính. Bố mẹ đi công tác về, khi nghe được đầu đuôi sự việc lại còn cười tôi một trận.

Cuộc sống lại trở về với quỹ đạo bình thường. Ngày nào ở kí túc xá, rửa mặt, đến trường, đi học, tan học, về ký túc, ăn cơm, rửa mặt rồi ngủ.

Mỗi ngày, quãng thời gian mà tôi đặc biệt để ý, chỉ có lúc lên lớp vào buổi sáng và khi chạy bộ trên đường băng vào buổi chiều.

Nhớ lại sáng sớm hôm đó, cứ ngỡ do tôi phát sốt rồi gặp ảo giác, nhưng những việc đó lại thật sự xảy ra.

Nguyễn Miên Miên còn thích tôi không? Cô ấy vẫn thích tôi như trước đây chứ?

Tôi cầm cặp sách lên với vẻ thất thần, bước xuống tầng rồi đi về phía đường băng. Hôm nay là thứ sáu, cứ tới quãng thời gian này thì mấy học sinh không ở lại trường gần như đều đã về hết, những học sinh ở lại ký túc xá thì đều ký giấy xin phép ra ngoài trường mua đồ, chỉ còn lại lác đác vài bóng người có vẻ vội vàng, trên đường băng thì một người cũng chẳng có.

Ngay cả tôi còn không hiểu tại sao bản thân lại muốn chạy bộ ở đây vào lúc này.

Trong lúc ngây người, tôi vô thức đi vòng qua một gốc cây cảnh thấp và rậm rạp, bỗng có một người bất ngờ lao ra từ con đường bên cạnh, không kịp dừng xe nên tông thẳng vào người tôi.

“Ui da!”

Cô đè lên tôi, cả hai cùng ngã xuống thảm cỏ.

Đau quá! Hai hàng lông mày của tôi nhíu chặt lại.

“Thật sự xin lỗi…!” Cô gái kia ngọ nguậy định đứng lên, sau khi thấy mặt tôi thì cả người cứng đờ ra, bất động.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi không thể tin nổi mà nhìn cô gái đang đè lên người mình.

Hai ánh mắt chạm nhau, khuôn mặt của Nguyễn Miên Miên đỏ bừng.