Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 152: Cô Ấy Là Pháp Y, Tôi Là Cảnh Sát



“Chết tiệt! Tôi không muốn! Tôi muốn xuống núi!”

Hồng Thành Tiểu Soái suy sụp, không quan tâm gì hết hét lớn.

Anh ta đột ngột đứng dậy và lao ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, bên tai mọi người đều nghe được tiếng kêu đau khổ, âm thanh khiến người ta cảm thấy nhức nhối.

Nhưng lần này, sẽ không còn ai chế nhạo anh ta nữa.

Nếu có thể, rất nhiều người có mặt đều muốn làm chuyện tương tự như anh ta, chỉ là Hồng Thành Tiểu Soái trực tiếp thô bạo hơn, bọn họ còn phải lo lắng cho hình tượng của mình.

Cận Hải Dương không rời mắt khỏi Hòa Thượng Ăn Thịt và Messi.

Khi tìm thấy người trên trần nhà, anh không nhìn rõ khuôn mặt của họ, biểu hiện của hai người cũng không khác gì những người khác.

Nhưng sau khi mọi người đưa Tiểu Hoan Hoan xuống, phản ứng của hai người có chút thú vị.

Hòa Thượng Ăn Thịt đờ người trong chốc lát, vừa nhìn thấy nạn nhân liền lùi lại một bước, mắt cứ trợn ngược, đây là phản ứng bản năng trước những tình huống bất ngờ.

So với sự hướng nội của anh ta, Messi trực tiếp hơn.

Anh ta hít một hơi thật sâu, theo bản năng quay đầu nhìn người bạn của mình, nhưng Hòa Thượng Ăn Thịt đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình đến nỗi không thèm để ý đến ánh mắt của anh ta.

Anh ta đành phải cúi đầu, thậm chí không dám nhìn đến Tiểu Hoan Hoan đang bất tỉnh nhân sự.

Bên cạnh Cận Hải Dương, còn có một người khác theo dõi sát sao hai người bọn họ, đó chính là Cửu Sát Vô Xá luôn ra vẻ như vô hình.

Anh ta khoanh tay đứng dựa vào tường, vẻ mặt u ám lộ ra một chút khoái cảm, như sợ bị nhìn thấy, Cửu Sát Vô Xá nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, trở lại con người vô hình, im lặng và u ám.

Cận Hải Dương liếc nhìn cô gái nằm trên giường, đột nhiên nói.

“Ngộ độc thuốc an thần bị hôn mê, không rõ nguyên nhân. Không thể loại trừ là do người khác làm.”

“Từ giờ, xin đừng vào phòng trò chơi, phòng phân phối điện và hai phòng trên lầu. Những nơi đó là hiện trường. Chúng tôi sẽ cố gắng giữ nguyên hiện trường cho tới khi cảnh sát đến.”

Lúc này anh không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn như trước, cả người tràn ngập một sự uy nghiêm trấn áp, khiến người ta bất giác tuân theo.

“Trong giai đoạn này, cố gắng đừng hành động một mình. Tình hình bây giờ không rõ, những người ở một mình rất dễ gặp nguy hiểm.”

Anh nói xong, tất cả mọi người có mặt đều hiểu anh muốn nói gì.

Trong nhà kín phát hiện có người bị trúng độc hôn mê, tuy rằng đã được cấp cứu kịp thời, nhưng nếu có người hãm hại, không có gì đảm bảo bên kia sẽ không có kế hoạch tiếp theo!

Lỡ là hung thủ giết người, thì chúng ta đều gặp nguy hiểm!

Khi nghĩ rằng những người xung quanh có thể là ác quỷ với bàn tay nhuốm máu, vẻ kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt của một số người.

Hồng Thành Tiểu Soái lúc này mới bình tĩnh lại, hỏi một câu.



“Ý anh là…ở đây sẽ có người chết sao? Tại sao anh lại nói như vậy? Anh có biết chuyện gì không?”

Nghe được lời anh ta nói, người cao lớn anh tuấn đột nhiên cười, hào phóng gật đầu.

“Tôi biết.”

“Từ hôm qua, Tiểu Hoan Hoan không xuất hiện, hôm nay bị phát hiện trúng độc, hôn mê ở gác lửng trên trần nhà.”

“Hùng Hùng Bất Ái, giờ đã mất tích, nếu không phải là cô ấy đã phá cửa vào buổi sáng, có lẽ bây giờ lành ít dữ nhiều. “

“Về phần ngôi nhà này…”

“Không chỉ tôi biết, mà một số người cũng biết.”

“Về vụ án cách đây 5 năm, chắc tôi không cần phải kể chi tiết.”

Ngay khi nói ra những lời này, một số người đã thất kinh, trong khi những người khác lập tức thay đổi sắc mặt.

Cận Hải Dương nhìn thấy hết thảy, cũng không kịp nói cái gì.

“Tôi đã làm tất cả những gì có thể làm được, bây giờ việc chỉ xem cô ấy có thể tỉnh lại hay không.”

Một lúc sau, Thẩm Lưu Bạch đứng lên, bình tĩnh nói.

Cô nhìn Cận Hải Dương.

“Anh xem cô ấy một lát đi, em muốn đi xem hiện trường.”

Người đàn ông gật đầu.

Phòng của Tiểu Hoan Hoan cũng giống như Hùng Hùng, bị Cận Hải Dương khóa lại làm hiện trường, cho nên hai người quyết định để cho cô ấy nghỉ ở đây.

Dù sao thì chậm nhất là sáng mai cảnh sát sẽ đến, nếu Tiểu Hoan Hoan tỉnh lại trong khoảng thời gian này, trước mắt có thể cung cấp thông tin và lời khai.

Thấy cô xoay người rời đi, Cà Chạy Vội liền theo sau.

Trước khi tới cửa, anh ta đã bị Cận Hải Dương chặn lại.

“Anh không thể theo.”

“Tại sao?”

Cà Chạy Vội chỉ vào người rời đi một mình, nghi ngờ nhìn Cận Hải Dương.

“Không phải anh đã nói không ai có thể vào phòng đó cho đến khi cảnh sát tới sao? Vậy thì tại sao cô ấy lại có thể?”

“Ừ! Nếu cô ấy làm gì đó với hiện trường, làm sao chúng tôi biết được!”

“Muốn đi thì mọi người cùng nhau đi, nếu không thì không ai được vào!”



Nghe anh ta nói, người đàn ông quay đầu lại nhìn anh ta, thản nhiên nói.

“Cô ấy là pháp y, một số bằng chứng tại hiện trường có thể dễ dàng bị mất nếu không kịp thời lưu giữ, đến lúc đó anh cố cãi cỡ nào cũng không giải quyết được.”

Anh lấy thẻ cảnh trong túi ra, đặt trước mặt mọi người.

“Tôi là cảnh sát, đây là thẻ cảnh sát của tôi. Nếu lo lắng, anh có thể gọi đến đơn vị mà tôi làm việc để kiểm tra. Nếu anh nghĩ tôi là kẻ nói dối, anh có thể gọi cảnh sát.”

“Bây giờ anh có thể đàng hoàng ở đây chưa?”

Khi anh nói những lời này, tất cả mọi người có mặt đều bị sốc.

Cà Chạy Vội nhìn Cận Hải Dương không tin, lẳng lặng đứng lại.

Cận Hải Dương hỏi ông chủ Trịnh chìa khóa, anh sẽ phong tỏa hiện trường sau khi Thẩm Lưu Bạch đi ra, không ai được vào.

“Tôi tới đảo cũng khoảng 6 giờ tối, 7:30 đến phòng ăn dùng cơm, Tiểu Hoan Hoan cũng không có ở đó, nếu lúc đó cô ấy đã bị khống chế rồi thì giọng nói chúng ta nghe ở tầng ba chắc chắn không phải của cô ấy. “

Bầu không khí có chút u ám, Cận Hải Dương lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng.

Vừa mở miệng, mọi người đều lập tức nhìn sang, yên lặng nghe anh nói về vụ án.

“Biệt thự có tổng cộng bốn người phụ nữ, lúc đó Hoa Đằng Mạn có chứng cứ ngoại phạm ở dưới lầu, Bạch ở cùng tôi, Hùng Hùng Bất Ái lên sau, chắc là không có thời gian gây án, vì vậy người trực tiếp trả lời là ai?”

“Chẳng lẽ trong biệt thự này có người thứ mười ba?”

Anh chưa kịp nói thì đột nhiên quay đầu nhìn về hướng cửa.

Nhìn thấy Hồng Thành Tiểu Soái sắc mặt xanh mét đứng ở nơi đó, thân hình gầy gò run rẩy.

“Cái gì mà người thứ mười ba… Đừng có dọa tôi được không…”

Anh kinh hãi nói.

Nhìn thấy dáng vẻ như gặp ma của anh ta, Cận Hải Dương mỉm cười, lộ ra một nụ cười ác ý.

“Tôi không hù dọa mọi người.”

Nghe anh nói một cách chậm rãi.

“Khi chúng tôi đi lên lầu ba để gọi cô ấy thì người kia đã ở đây, anh có thấy miệng của cô gái nào hoặt động không? “

“Âm thanh truyền ra từ trong phòng cũng không phải rất rõ ràng, có thể do một người đàn ông tạo ra?”