Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi

Chương 74: NTXB (Q2) - Nhịp tim không nghe thấy



Dịch: Lạc

Trước khi đọc, mình muốn gửi lời cảm ơn đến bạn momo (người bạn cute đến từ Hà Nam – Trung Quốc) đã gửi cho mình ngoại truyện (tại sách mình mua chưa về huhu)

****Part 1

Chập tối thứ Sáu, ráng mây đỏ như lửa phản chiếu xuống khiến hai má Lệnh Sâm đỏ ửng. 

Từ cổng trường đi ra, đi dọc theo con đường lớn khoảng một trăm mét, rồi rẽ trái không xa là trạm xe buýt. Lệnh Sâm đã đứng ở con hẻm nhỏ phía sau trạm xe buýt hơn một tiếng đồng hồ.  Tuần trước cậu mới phát hiện đường về nhà của Chúc Ôn Thư giống với cậu, cả hai cùng đi chung một chuyến xe buýt. 

Nhưng hôm nay không hiểu sao, Chúc Ôn Thư vẫn chưa ra. 

Chẳng lẽ cô đã đi đường ở phía sau trường về nhà? 

Lệnh Sâm nhìn về cuối hẻm, nơi đó dẫn ra phía sau trường. 

Không thể nào, như thế thì đi vòng đường mất rồi. 

Có lẽ cô đã nhận ra cậu luôn cố ý đứng đợi ở cổng trường, rồi "vô tình" cùng đi chung xe buýt với cô chăng?  Lệnh Sâm hơi chán nản, thất vọng cúi đầu, uể oải bước ra ngoài. 

Vừa đến đầu hẻm, một nữ sinh gọi cậu lại: "Bạn học! Này, nam sinh kia!" 

Lệnh Sâm quay đầu lại. 

"Đúng, là cậu đấy." 

Nữ sinh để xoã mái tóc xoăn được chăm sóc kỹ lưỡng, đồng phục vắt trên cánh tay, xắn một bên ống quần, giày vải đầy những hình vẽ graffiti. 

Phía sau cô gái còn có một nam sinh, người này cũng ăn mặc tương tự - áo thun thương hiệu thời trang theo trào lưu, giày thể thao phiên bản mới nhất, và cả vòng cổ khiến người ta trông có vẻ cà lơ phất phơ. 

"Cậu tên gì?" Cô gái bước đến gần, hai chân bắt chéo, đứng trước mặt Lệnh Sâm. Nữ sinh phải hơi ngẩng đầu thì mới có thể nhìn thẳng vào cậu: "Cậu học lớp nào?" 

Lệnh Sâm không trả lời. 

"Hỏi cậu đấy." Hình như cô gái đã giẫm lên thứ gì đó, vừa đá mũi giày vừa hỏi: "Thêm QQ không?" 

Lệnh Sâm lập tức quay đầu bỏ đi. 

Cô gái chưa từng gặp ai có thái độ như vậy, nên tức giận gọi to từ phía sau "Này, này, này!". Nam sinh đi cùng cười chế giễu: "Người ta không thèm để mắt đến cậu đâu." 

"Hả? Chúc Ôn Thư?" Giọng cô gái bỗng nhiên thay đổi. 

Dây thần kinh của Lệnh Sâm bị kéo mạnh, cậu quay đầu lại thì thấy Chúc Ôn Thư đang đạp xe từ cuối hẻm đi ra. 

Thì ra cô không đi xe buýt nữa. 

Dường như Chúc Ôn Thư không thấy Lệnh Sâm ở đầu bên kia, cô dừng xe lại, chống một chân xuống đất rồi chào cô gái kia. 

"Trần Phi? Cậu cũng học ở trường số 1 này à?" 

"Ừm, mình ở lớp A9, cậu thì sao?" 

"Mình ở lớp A3." 

"À, đúng rồi, mình nhớ ra rồi, trước đó nghe người ta nói rồi. Cậu về trễ thế này à?" 

"Mình ở lại giúp giáo viên điền bảng biểu trong văn phòng." 

"Vất vả nhỉ, thế cậu về nhanh đi." 

"Bye bye." 

Con hẻm cũ rất hẹp, nhưng không biết nhà nào lại trồng cây quế. 

Cô gái đạp xe ngang qua trước mặt Lệnh Sâm, ánh mắt lướt qua cậu bạn học mới lạ này rồi vội vã mà thẹn thùng nói một câu "Hi". 

Như một cơn gió, không dừng lại dù chỉ một giây. Nhưng hương thơm còn lưu lại mãi, còn nồng nàn hơn cả mùi hoa quế. 

Lệnh Sâm bị hương thơm ấy bao quanh, đôi chân như dẫm lên đám mây mềm mại, cả người nhẹ bẫng bay lên giữa không trung. 

"Này! Đang ngẩn ngơ cái gì thế? Sao, cậu thích cậu ấy rồi à?" 

Giọng nữ chói tai lại vang lên, Lệnh Sâm bỗng ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên, trái tim cậu cũng đập loạn lên vì câu nói ấy. Nhưng rồi cậu chỉ thấy cô gái nọ trêu ghẹo cậu bạn đi cùng: "Đừng có mà mơ tưởng hão huyền, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga." Nam sinh vẫn nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Chúc Ôn Thư, không hề bận tâm đến chữ "cóc ghẻ", thậm chí cậu ta còn hơi đỏ mặt: "Nhìn người đẹp tí thì sao?" 

"Không được!" Cô gái nghiêm túc nói: "Người ta là thiên nga thật đấy, con cưng của thầy cô, cậu còn không soi gương mà xem lại mình! Mình cảnh cáo cậu, đừng có ý định gì với người ta, nếu cậu dám lén lút quấy rầy, thì cứ chờ xem mình có đánh gãy chân cậu không!" 

Dường như họ đã quên mất sự tồn tại của Lệnh Sâm, cứ thế đùa giỡn rời khỏi con hẻm nhỏ. 

Chỉ còn lại Lệnh Sâm đứng dưới ánh hoàng hôn, mãi nghĩ về những lời cô gái kia nói.

****Part 2

Vào tận năm lớp 11, Lệnh Sâm vẫn chưa bao giờ chủ động nói chuyện với Chúc Ôn Thư.

Thậm chí đôi khi hai người đi trước sau trên đường, Lệnh Sâm còn cố ý đi chậm lại để kéo dài khoảng cách với cô.

Dĩ nhiên, mối quan hệ của Lệnh Sâm với các bạn học khác cũng chẳng khá hơn. Từ khi "ông hoàng xã giao" Từ Quang Lượng bị giáo viên chuyển lên hàng đầu, Lệnh Sâm gần như không có bạn bè để nói chuyện trong lớp. Vì vậy, rất nhiều tin tức, cậu luôn là người cuối cùng biết đến.

Chẳng hạn như việc trường chuẩn bị đổi sang đồng phục kiểu Tây, các bạn học đã bàn tán về việc này từ đầu năm học, nhưng mãi đến khi các học sinh lớp 10 kết thúc huấn luyện quân sự và mặc đồng phục mới thì Lệnh Sâm mới biết tin.

Đối với học sinh lớp 11 và 12, vì họ đã có đồng phục cũ nên trường không yêu cầu tất cả phải mua đồng phục mới.

Nhiệm vụ thống kê số lượng đồng ý mua đồng phục mới rơi lên người Chúc Ôn Thư.

Khi rời khỏi văn phòng giáo viên, cô gặp Chung Á, hai người cùng trở về lớp.

"Có nói khi nào phát đồng phục mới không?" Chung Á nhìn vào danh sách, mắt sáng rực lên: "Tuần sau có thể mặc không?"

"Sao mà nhanh thế được, phải thống kê xong danh sách rồi trường mới đặt hàng mà." Chúc Ôn Thư trả lời: "Với lại đồng phục mới có nhiều bộ lắm, áo sơ mi, váy, rồi còn áo khoác mùa thu đông nữa, chắc chắn sản xuất sẽ chậm."

"Hê hê, không ngờ trường mình lại là trường đầu tiên thay đồng phục kiểu Tây."

Bóng dáng nọ chợt xuất hiện trong tầm nhìn của Chung Á, cô bạn nhìn chăm chú vào bóng lưng gầy gò của một nam sinh. Rồi đột nhiên cô nàng hạ thấp giọng ra vẻ bí ẩn: "Bộ đồng phục mới cả bộ tốn hơn 700 tệ, Lệnh Sâm chắc là... hay bọn mình dùng quỹ lớp mua cho cậu ấy nhỉ?"

N

ói sao đây...

Chung Á là người khá biết quan tâm để ý, nhưng cũng không phải lúc nào cũng thế.

"Làm sao được chứ!" Chúc Ôn Thư bất lực liếc cô bạn: "Như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy đấy, hơn nữa có khi người ta còn không muốn đồng phục mới ấy chứ."

"Sao lại không chứ!" Chung Á bắt chước theo bộ dáng của Chúc Ôn Thư: "Đồng phục mới đẹp như vậy, ai mà không muốn chứ!"

Chúc Ôn Thư đáp: "Haizz, cũng đúng."Giờ nghỉ trưa, phần lớn học sinh vẫn chưa trở lại, trong lớp chỉ có lác đác hơn mười người. Một số thì đang ngủ trưa, một số thì làm bài tập, một số thì không làm gì cả.

Lệnh Sâm ngồi trong góc lớp, ngoài cửa sổ có một chú chim sẻ nhảy nhót trên cột điện, ngón tay cậu gõ nhịp trong ngăn kéo, một giai điệu đang hình thành trong đầu cậu.

Đột nhiên, Chúc Ôn Thư gõ nhẹ lên bàn của cậu, tay cầm một tờ danh sách: "Lệnh Sâm, cậu có muốn mua đồng phục mới không?"

Giai điệu bị gián đoạn, nhưng trong đầu Lệnh Sâm lại xuất hiện nhiều nốt nhạc hơn.

Cậu nhìn Chúc Ôn Thư hồi lâu, cuối cùng mới hoàn hồn, nhưng lại càng bối rối hơn.

Mua đồng phục mới ư...

Sau một hồi lâu, cậu nói: "Đồng phục cũ của mình vẫn còn mặc được."

Nào ngờ Chúc Ôn Thư lại tiếp lời cậu: "Đúng vậy, đồng phục cũ của mình cũng vẫn tốt mà."

Cô cuộn tròn tờ danh sách, nhét vào túi áo đồng phục, rồi quay lại trò chuyện với cán bộ môn Vật lý đứng ở lối đi: "Mình không biết trường nghĩ gì nữa, đang yên đang lành lại phải học theo người ta mặc đồng phục kiểu Tây, thật là bất tiện. Nghe nói đồng phục mùa hè còn phải thắt cà vạt nữa, chỉ nghĩ thôi đã thấy nóng chết rồi, làm sao mà bằng đồng phục cũ của chúng ta, vừa dễ giặt vừa bền."

Cán bộ môn Vật lý mắng cô: "Cậu đúng là chẳng nghĩ đến nỗi khổ của bọn mình gì cả, mặc đồng phục cũ này xấu chết đi được!"

Chúc Ôn Thư dựa vào bàn của Lệnh Sâm, cúi đầu kéo vạt áo: "Đồng phục trước đây của chúng ta tốt mà, tất cả đều xấu như nhau, ngăn được một nửa chuyện yêu sớm rồi còn gì."

Lệnh Sâm không nhịn được mà bật cười.

Sau đó, vì hai chữ "yêu sớm" trong câu nói của cô mà cậu cảm thấy không thoải mái.

"Cậu không xấu đâu." Lệnh Sâm cúi đầu, khẽ nói một câu.

Chúc Ôn Thư không nghe thấy.

Dù sao, vì Chúc Ôn Thư không mua đồng phục mới nên không ít bạn trong lớp cũng không đánh dấu vào danh sách.

Đêm đó, Lệnh Sâm trằn trọc không ngủ được.

Hễ nhắm mắt lại, cậu lại nghĩ đến cảnh Chúc Ôn Thư đứng bên cạnh mình trò chuyện với người khác.

Cô dựa vào bàn cậu, tay chống lên sách của cậu, dáng vẻ thoải mái, tự nhiên, như thể họ là những người bạn thân thiết nhất.

Tiếc là khi đó cậu quá căng thẳng, không thể nói thêm một câu nào.

Haizz.

Lệnh Sâm trở mình, thầm nghĩ ngày mai nhất định sẽ nói thêm vài lời.

Sáng sớm hôm sau, Lệnh Sâm đến trường rất sớm.

Đồng phục vừa được phơi khô, đôi giày là Lệnh Hưng Ngôn tặng, cậu mới đi hai năm nên vẫn còn mới.

Không ai trong lớp để ý thấy gì khác ở Lệnh Sâm, mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ. Học sinh lần lượt đến đông đủ, nhóm trưởng bắt đầu thu bài tập, chuông báo vào học vang lên.

Chỉ có Lệnh Sâm ở góc lớp, tưởng tượng đủ cách để chủ động bắt chuyện với Chúc Ôn Thư.

Nghĩ đi nghĩ lại, không có lý do nào khả thi.

Lệnh Sâm bực bội bứt tóc. Khi cậu đang bực mình thì giáo viên tiếng Anh trên bục giảng đột nhiên nói: "Tôi sẽ gọi một bạn đọc đoạn văn này."

Lệnh Sâm đột nhiên cứng đờ, giả vờ nằm gục xuống bàn như đang ngủ.

Cậu rất ghét bị gọi lên đọc bài, vì phát âm tiếng Anh của cậu rất tệ. Không giống như Doãn Việt Trạch trong lớp, Doãn Việt Trạch có chất giọng nói tiếng Anh lưu loát.

"Ừm... Chúc Ôn Thư." Giáo viên tiếng Anh nói: "Em đọc đi."

Lệnh Sâm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng ngẩng đầu lên.

Cậu rất thích nghe Chúc Ôn Thư đọc bài, dù là tiếng Trung hay tiếng Anh, giọng cô đều có chất chứa sự ấm áp, trong trẻo và rõ ràng.

Nhưng ngay giây tiếp theo, khi Chúc Ôn Thư đứng lên cầm sách đọc, có vài nam sinh ở phía sau bắt đầu ho khan.

Chúc Ôn Thư cúi đầu, mặt gần như giấu vào trong sách.

Lệnh Sâm vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu thấy Doãn Việt Trạch ở hàng trước quay lại lườm mấy nam sinh đang đùa bỡn.

Cách một khoảng cách rất xa, Lệnh Sâm nhận ra mặt Chúc Ôn Thư đã đỏ bừng.

Thậm chí giáo viên tiếng Anh trên bục giảng cũng như đi guốc trong bụng mà tỏ vẻ nghiêm nghị, khẽ ho hai tiếng: "Ồn ào gì chứ? Yên lặng nào!"Lớp học lập tức yên lặng, chỉ còn lại giọng đọc yếu ớt, khác thường của Chúc Ôn Thư.

Cuối mùa hè, Lệnh Sâm mặc đồng phục dài tay, nhưng lại cảm thấy lạnh.

Cả người cậu như rơi xuống từ độ cao nghìn mét, cảm giác mất trọng lượng làm cậu nghẹt thở, gần như không thể hít thở nổi.

****Part 3

Các học sinh mặc đồng phục mới ngày càng nhiều hơn.

Năm nay, họ bước vào lớp 12. Trải qua hai năm "giày vò", dù bền đến mấy thì đồng phục cũ cũng đã mang dấu ấn của thời gian.

Nhưng những cậu bạn nghịch ngợm ngồi cuối lớp vẫn cố chấp mặc đồng phục cũ, họ không quan tâm đến vẻ ngoài mà chỉ cảm thấy rằng đồng phục cũ tiện lợi, có thể chạy nhảy thoải mái, thậm chí cởi ra vứt lên bàn còn dùng làm gối ngủ được.

Nhưng tay áo đồng phục của Lệnh Sâm hôm qua đã bị ba vô tình xé rách. Cậu mượn kim chỉ của hàng xóm, nhưng tiếc là không có màu nào phù hợp nên đành phải để lại vài đường chỉ may lộ ra trên đồng phục.

Tiết học đầu tiên buổi chiều là thể dục.

Học sinh đứng uể oải trên sân, không xếp hàng nghiêm chỉnh. Giáo viên thể dục cũng lười điểm danh, để học sinh tự điểm số. Sau khi kiểm tra, phát hiện thiếu ba người.

Tiết thể dục lớp 12, thời gian tự do hoạt động thường có nhiều học sinh quay về lớp tự học, chỉ thiếu ba người đã được xem là các bạn học sinh đã khá tích cực rồi.

Giáo viên cũng không để tâm, chỉ có một nữ sinh giơ tay lên, rụt rè nói: "Thưa thầy, Chúc Ôn Thư bị ốm, tiết này xin nghỉ ạ."

Thầy giáo thể dục chỉ gật đầu tỏ ý mình đã biết, không hỏi thêm gì nữa. Còi vừa được thổi, học sinh bắt đầu các động tác khởi động làm nóng cơ thể.

Không khí đầu thu còn mang theo chút hơi nóng của mùa hè, tiếng còi của thầy cũng hơi thiếu sức sống.

Lệnh Sâm đứng ở mép đội hình, tâm trí lơ đãng, chỉ nhấc tay nhấc chân qua loa, mắt thì luôn dán chặt về hướng dãy nhà dạy học.

Năm phút sau, kết thúc khởi động, đến giờ hoạt động tự do.

Một vài nam sinh hiếu động chạy đi chơi bóng, một số nữ sinh khoác tay nhau đến căng-tin mua đồ ăn vặt, những người còn lại thì tản ra.

Khi Lệnh Sâm quay về lớp, bên trong lớp chỉ lác đác vài người ngồi.

Chúc Ôn Thư nằm úp sấp trên bàn ngủ, cuối hè nóng bức, chiếc quạt trên trần quay "kèn kẹt" thổi tung những tờ bài tập chất đống trên bàn.

Thế nhưng trông cô lại có vẻ hơi lạnh, hai tay ôm lấy thân mình, cả khuôn mặt nghiêng tựa lên đống sách cứng ngắc.

Có lẽ Lệnh Sâm đoán được cô bị bệnh gì.

Khi xoay người rời đi, cậu tay đưa lên tắt công tắc quạt trên tường.

Gió lạnh bỗng ngừng lại, cơ thể Chúc Ôn Thư dần ấm lên, cô vươn tay xoa bụng.

Cơn đau thắt ở bụng dưới hình như đã giảm bớt đôi chút.

****Part 4

Lúc này đang là giờ học, cửa hàng tạp hóa trở nên yên tĩnh hơn hẳn.

Lệnh Sâm đứng trước quầy đồ uống, chọn một chai Nutri-Express thường rồi đi đến quầy thanh toán.

Cậu vừa định đưa chai nước cho dì Hoàng ở quầy để trả tiền, thì bỗng dưng có một giọng nam phóng khoáng vang lên từ phía sau.

"Dì Hoàng, cho cháu hai chai soda quýt!"

Dì Hoàng đang chờ để nhận tiền từ Lệnh Sâm liền "Ơi" một tiếng, như thể quên mất cậu đang đứng trước mặt mà quay người đi thẳng tới tủ lạnh sau lưng.

Vừa mở cửa tủ, dì vừa nói: "Chưa hết tiết đã chạy ra mua nước à?"

"Tiết này bọn cháu học thể dục." Doãn Việt Trạch nhìn thấy dì Hoàng đưa tay lấy soda lạnh, vội vàng vẫy tay ngăn lại: "Lấy một chai thường thôi ạ!!!"

"Sao hôm nay lại uống loại thường thế?" Dì Hoàng chê bai, lẩm bẩm một câu, nhưng vẫn cúi người lục từ dưới đống soda chất đống trên sàn ra một chai khác.

Khi đưa cho Doãn Việt Trạch, dì Hoàng bỗng trêu: "À, mua cho cô gái cháu thích à?"

Chưa đợi Doãn Việt Trạch trả lời, mấy cậu bạn đứng cạnh đã lập tức ríu rít hùa theo.

"Đúng đúng ạ, mua cho cô gái cậu ấy thích đấy ạ!"

"Dì Hoàng sao mà tinh thế."

"Haizz, thằng nhóc này, dì nhìn một cái là ra ngay!"

"Đủ rồi đấy!" Doãn Việt Trạch giả vờ tức giận, nhưng ý cười trong mắt đã bán đứng cậu ta: "Lắm lời thế sao không đi làm diễn viên hài đi?"

Doãn Việt Trạch nhận lấy chai soda từ tay dì Hoàng, sau đó gật đầu ra hiệu với đám bạn: "Đi thôi!"

Vừa quay người, cậu ta vô tình làm rơi chai Nutri-Express trong tay Lệnh Sâm.

Cậu thiếu niên nhanh như gió, chạy xa được một đoạn mới sực nhớ mình vừa va phải ai đó.

Cậu ta quay đầu lại, thấy Lệnh Sâm đã cúi xuống nhặt chai nước lên.

Doãn Việt Trạch vẫn giữ tư thế lùi lại, sau đó nở nụ cười và giơ tay làm dấu xin lỗi với Lệnh Sâm.

Điều hiếm thấy là, Lệnh Sâm - người vốn luôn trầm lặng ít nói - lại khẽ cười đáp lại, nói: "Không sao đâu."

Nhặt chai Nutri-Express lên, Lệnh Sâm không trả tiền nữa, cậu chỉ phủi bụi rồi quay lại quầy đổi một chai nước suối.

****Part 5

Đầu tháng Tư năm sau, khi sắc xuân dạt dào, vạn vật hồi sinh.

Chúc Ôn Thư và Doãn Việt Trạch như đã ngầm hiểu tấm lòng của nhau, tất cả bạn bè đều hiểu rõ, và họ tin rằng sau khi tốt nghiệp hai người sẽ ở bên nhau.

Dần dần, Doãn Việt Trạch bắt đầu công khai đưa bữa sáng đã mua sẵn cho Chúc Ôn Thư, cậu ta cũng thường tự nhiên cầm cốc nước của cô đi lấy nước nóng. Doãn Việt Trạch ngồi ở chỗ mình đợi Chúc Ôn Thư chậm chạp thu dọn đồ đạc rồi đưa cô về nhà. Khi Chúc Ôn Thư cảm thấy không khỏe, cậu ta còn xin phép để tới phòng y tế trường mua thuốc giảm đau cho cô; sau đó trước mặt tất cả mọi người, cậu ta đưa thuốc cho cô, nhìn cô uống hết.

Không ai biết rằng cũng trong mùa xuân này, Lệnh Sâm đã đánh nhau vì Chúc Ôn Thư.

Đối phương là những học sinh nổi tiếng côn đồ trong trường, gia đình rất thế lực và ngang ngược. Thời điểm đó đúng vào lúc trường đang chỉnh đốn tác phong, Lệnh Sâm đối mặt với nguy cơ bị đuổi học.

Thế nhưng khi ban giám hiệu hỏi lý do đánh nhau, cậu nhất quyết không chịu nói.

Những lời lẽ tục tĩu mà đám kia nói về Chúc Ôn Thư, cậu không thể mở miệng kể lại.

Quan trọng hơn là, Lệnh Sâm biết rằng một khi cậu nói ra lý do, thì nó sẽ đồng nghĩa với việc bí mật mà cậu đã giấu suốt ba năm qua sẽ bị công khai trước mọi người.

Cậu không thể làm vậy, nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đuổi học.

Lúc này, chủ nhiệm Trương lại bất ngờ đứng ra bênh vực cậu. Cô nói chuyện riêng với hiệu trưởng một lúc lâu, rồi cuối cùng nhà trường chỉ ghi sổ phạt cậu một lỗi nặng.

Ngay cả Lệnh Sâm cũng rất ngạc nhiên, cậu không hiểu vì sao cô Trương lại chịu tốn công vì một học sinh như cậu.

Hơn nửa tháng sau, đám người kia quay lại tìm cậu trả thù.

Những cú đánh chỉ gây thương tích ngoài da, nhưng trong lúc ẩu đả, cậu đã va vào cửa kính, và bị một mảnh vỡ đâm vào bên hông.

Vết thương không sâu, không tổn hại đến nội tạng, nhưng chảy rất nhiều máu.

Bác sĩ phải khâu cho cậu hơn mười mũi và yêu cầu cậu ở lại bệnh viện để truyền dịch chống viêm qua đêm.

Sáng hôm sau, cô Trương mang theo một thùng sữa đến thăm Lệnh Sâm.

Người chăm sóc cậu ở bệnh viện là mẹ của Lệnh Hưng Ngôn, bà vốn là người chất phác, cứ khăng khăng phải tìm cho được ít trà để pha cho cô giáo một tách.

Trong phòng chỉ còn lại hai cô trò, Lệnh Sâm cúi đầu không nói gì, sắc mặt tái nhợt.

Cô Trương hỏi cậu rất nhiều điều, nhưng cậu vẫn im lặng, chẳng nói lời nào.

Cô Trương vốn là người nghiêm túc, nhìn học trò trước mặt cứ kín miệng, cô mím chặt môi, sắc mặt chẳng mấy dễ chịu.

Cô Trương do dự một lúc, rồi trước khi mẹ Lệnh Hưng Ngôn quay lại, cô bực tức nói: "Mấy cậu trai mười bảy, mười tám tuổi các cậu, cả ngày chỉ nghĩ đến con gái, chẳng tiếc cả mạng mình! Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, xem các cậu có hối hận không!"

"Gan lớn vậy, sao không dùng vào việc chính đáng đi!"

Những học sinh này, ai cũng tự cho mình là giỏi, tưởng rằng có thể lừa gạt được giáo viên.

Nhưng một người đã dạy học mấy chục năm như cô, sao có thể để lũ nhóc qua mặt được?

Mỗi lần gọi Chúc Ôn Thư đứng lên trả lời câu hỏi, ánh mắt của những đứa nào chăm chú dõi theo bóng lưng Chúc Ôn Thư, cô Trương đều nhìn rõ mồn một.

Vẻ mặt của Lệnh Sâm lần này lại càng chứng minh thêm năng lực nghề nghiệp của cô Trương. Cô hiểu hết mọi chuyện.

****Part 6

Bí mật đột nhiên có thêm một người biết, dù chỉ hé một khe hở rất nhỏ, nhưng lại khiến Lệnh Sâm cảm thấy không còn chỗ nào để trốn tránh.

Mặc dù không có ác ý, nhưng đối với Lệnh Sâm, điều này không phải là tin tốt.

Mối tình đơn phương của cậu khác với của Doãn Việt Trạch, dường như nó không đủ đẹp để soi sáng Chúc Ôn Thư.

Thêm vào đó, bệnh tình của ba trở nặng, khiến Lệnh Sâm càng ít đến trường hơn.

Dù sao thì ở nhà cũng có thể ôn bài, mà còn không phải đối mặt với đôi mắt của cô Trương, đôi mắt như nhìn thấu hết mọi thứ của cậu.

Dù có đến trường, cậu cũng thường ngồi một mình trên hành lang tầng thượng của thư viện.

Nơi đó dẫn ra sân thượng, nhưng vì lý do an toàn nên nhà trường luôn khóa cửa, hầu như chẳng ai lên đây.

Lệnh Sâm thường ngồi đây cả buổi chiều.

Hành lang hẹp này chứa đựng quá nhiều cảm xúc của cậu, không biết bao nhiêu đoạn nhạc chưa được đặt tên đã từ đây tuôn trào thành giai điệu.

Bởi vì từ hành lang hoang vắng này, nhìn ra tòa nhà dạy học đối diện, cậu có thể thấy được Chúc Ôn Thư ngồi ở hàng ghế trước.

Ánh mắt không dám công khai nơi lớp học chật chội, đều được thả sức thoải mái ở góc khuất không ai để ý này.

Chiều hôm đó, Lệnh Sâm xách theo một chai nước khoáng, sau đó cậu lại ngồi cho đến giờ tan học.

Giờ là cuối tháng năm, khối 12 đã dừng các tiết học để bước vào giai đoạn tự ôn tập, số ngày đếm ngược trên tường chỉ còn tính bằng hàng đơn vị.

Học sinh đã về gần hết, chỉ còn vài người ở lại trực nhật đang đùa giỡn.

Chúc Ôn Thư dường như không nghe thấy tiếng chuông tan học, cô vẫn vùi đầu vào làm bài, những ồn ào tan trường và sự tĩnh lặng sau khi các bạn rời đi dường như chẳng liên quan đến cô.

Sau khi ngồi một mình ở hành lang cả buổi chiều, Lệnh Sâm lại trở về lớp học rồi nằm gục trên chiếc bàn trống trải của mình. Cậu giả vờ buồn ngủ, nửa mở mắt nhìn dáng vẻ Chúc Ôn Thư đang làm bài.

Haizz, hình như hơi biến thái.

Nhưng bóng lưng cô, mỗi lần nhìn lại càng xa vời thêm.

Rõ ràng đã ở chung một lớp suốt ba năm, chỉ cách nhau một đường chéo.

Nhưng tại sao mỗi lần nhìn cô, lại cảm giác như cách cả một dải ngân hà vậy?

Lệnh Sâm đổi tư thế, cậu cầm quyển sách lên che mặt, thoải mái ngắm nhìn những tia nắng cuối ngày đang vẽ viền vàng trên người Chúc Ôn Thư.

Không biết từ lúc nào, các bạn trong lớp đã rời hết, chỉ còn lại Chúc Ôn Thư vẫn cắm cúi làm bài.

Chỉ có hai người.

Đây là lần đầu tiên cậu và Chúc Ôn Thư ở riêng với nhau.

Khi nhận ra điều này, Lệnh Sâm cảm thấy hơi bối rối, dù biết Chúc Ôn Thư sẽ không quay lại nhìn cậu một lần nào.

Niềm vui đến quá bất ngờ.

Lệnh Sâm cúi xuống nhìn chiếc áo phông ngắn tay trên người mình. Biết thế, hôm nay cậu đã mặc chiếc áo trắng mà Lệnh Hưng Ngôn tặng rồi.

Giờ chiếc áo xanh nhạt này đã bạc màu, khiến cậu cảm thấy bối rối kỳ lạ.

Cậu liếc nhìn quanh, rồi lôi chiếc áo khoác đồng phục từ ngăn bàn ra mặc vào.

Đúng lúc này, Chúc Ôn Thư quay đầu lại.

Cô quay lại nhìn cậu.

"Lệnh Sâm..."

Cô gọi tên cậu.

Trong lớp học chỉ có hai người, Lệnh Sâm hoàn toàn đờ đẫn, mãi cậu mới ngẩng đầu lên, nhưng lại không thể thốt ra lời nào.

Hình như Chúc Ôn Thư cũng mất một lúc lâu mới nói ra được câu tiếp theo."À... Cậu có thể giúp mình một chuyện được không?"

Sau một khoảng lặng dài, xác định không phải nghe nhầm, trí tim Lệnh Sâm đập thình thịch: "Chuyện gì?"

Giọng của Chúc Ôn Thư rất yếu: "Cậu có thể qua đây trước được không?"

Tứ chi của Lệnh Sâm dường như không nghe lời cậu nữa, càng muốn đến gần lại càng cảm thấy sợ hãi.

Mãi sau, Lệnh Sâm mới cất bước.

Khoảng cách chéo ấy chỉ mất vài giây để đi hết.

Nhưng trong vài giây ngắn ngủi đó, Lệnh Sâm đã nghĩ đến hàng vạn khả năng 'nếu như'.

Nếu có thêm chút dũng khí, trong những ngày cuối cùng này, nếu có thể thổ lộ chút cảm xúc của mình, dù chỉ là một chút thôi thì liệu quỹ đạo tương lai của hai người có khả năng giao nhau không?

"Chỉ là... quần mình hơi bẩn..." Chúc Ôn Thư lắp bắp: "Cậu có thể cho mình mượn áo khoác mặc về nhà một ngày được không?"

Lệnh Sâm chưa kịp phản ứng.

Sau sự ngạc nhiên, nhìn gương mặt ửng đỏ của Chúc Ôn Thư, cuối cùng cậu cũng hiểu ý cô.

Lúc này, Lệnh Sâm còn căng thẳng hơn cả cô.

Đau bụng à?

Nghiêm trọng không? Có cần đi bác sĩ không?

Có thể tự về nhà được không?

Điều cuối cùng cậu nghĩ đến là những chỗ chắp vá trên áo khoác của mình.

Dù cái nghèo đã không còn là bí mật, nhưng Lệnh Sâm vẫn không muốn phô bày nó một cách trần trụi trước mặt Chúc Ôn Thư.

Chỉ trong một giây.

Chỉ trong một giây đấu tranh, Chúc Ôn Thư đã tinh ý nhận ra, sau đó cô lập tức nói: "À, nếu cậu không tiện thì không sao đâu, mình sẽ mượn người khác."

Cô quay đầu lại, đúng lúc Doãn Việt Trạch tình cờ đi ngang qua.

Chúc Ôn Thư gọi tên Doãn Việt Trạch, và cậu ta lập tức chạy đến.

Chưa kịp nói gì, Doãn Việt Trạch đã nhìn thấy vẻ ngại ngùng trên mặt Chúc Ôn Thư và hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.

Đây chính là sự ăn ý giữa hai người họ.

Doãn Việt Trạch không nói gì, cậu ta cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người Chúc Ôn Thư, vừa vặn che đi chiếc quần của cô.

Sáng hôm sau, Chúc Ôn Thư mang theo một túi giấy đến lớp.

Vì đã học thuộc lòng từ vựng suốt cả đoạn đường đi, nên đầu óc Chúc Ôn Thư hơi mơ màng, gặp Doãn Việt Trạch là cô đưa túi cho cậu ta: "Áo của cậu mình giặt rồi này."

Cô chưa kịp nói "Cảm ơn" thì bạn bè xung quanh đã ồn ào: "Ôi trời, cô giáo Chúc hoà nhã lịch sự quá, A Trạch thật là có phúc!"

Chúc Ôn Thư đỏ mặt giải thích: "Hôm qua cậu ấy cho mình mượn áo..."

"Hiểu mà, bọn mình hiểu hết!"

"Còn cậu mình cái gì nữa."

Doãn Việt Trạch đứng cạnh mắng đám bạn, còn Chúc Ôn Thư thì đỏ mặt rời đi.

Trong góc lớp, Lệnh Sâm nhìn vẻ đẹp đôi của hai người họ, cậu thầm nghĩ: May mà hôm qua mình không hành động bốc đồng, không khiến cuộc sống tươi đẹp của Chúc Ôn Thư thêm những phiền phức không cần thiết.

****Part 7

Đầu tháng Sáu.

Giữa hè, tiếng ve kêu vang dội, mặt trời chói chang trên cao.

Đây là lúc kết thúc, và cũng là lúc đánh dấu một khởi đầu hoàn toàn mới.

Các bạn học vừa lo lắng vừa phấn khích, cả lớp học trở nên hỗn loạn.

Chúc Ôn Thư đang phụ trách phát thiệp chúc mừng mà giáo viên tiếng Anh viết tặng cho các bạn.

Mỗi lần phát, Chúc Ôn Thư sẽ nói vài câu với người bạn đó.

Lệnh Sâm luôn dõi theo bóng hình của cô, chờ đợi tấm thiệp dành cho mình.

Mỗi lần cô đưa ra một tấm thiệp, Lệnh Sâm lại hồi hộp đoán xem liệu người tiếp theo có phải là mình không?

Giống như một đứa trẻ chờ nhận kẹo, đây là lần cuối cùng Lệnh Sâm có thể đường đường chính chính mà mong đợi điều gì đó từ Chúc Ôn Thư.

Nhưng cậu cứ chờ mãi, đến khi Chúc Ôn Thư phát hết những tấm thiệp trên tay, cũng không có tấm nào dành cho cậu.

Cô gái bỗng nhiên bối rối đứng đó. Giống như đoán trước được cô sẽ quay đầu lại, Lệnh Sâm vội vàng khoác áo đồng phục lên, giả vờ đang ngủ.

Một lát sau, Lệnh Sâm len lén mở một mắt, cậu nhìn thấy Chúc Ôn Thư đang chăm chú nhìn vào lòng bàn tay của mình, đôi mắt mở to chớp chớp mơ màng như chú nai con.

Lệnh Sâm bắt đầu cựa quậy.

Cậu muốn chủ động nói với cô rằng, không sao đâu.

Bị lãng quên cũng không sao, đừng tự trách mình.

Nhưng đột nhiên cô với lấy một cây bút và một tờ giấy ghi chú từ bàn bên cạnh.

Trong lớp học ồn ào, dường như Lệnh Sâm nghe thấy tiếng đầu bút vội vã lướt qua trang giấy.

Không lâu sau, cậu cảm nhận được Chúc Ôn Thư đã đi đến trước mặt mình.

“Lệnh Sâm, cho cậu này.”

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Lệnh Sâm đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc từ mong đợi, thất vọng, đến bất ngờ.

Lệnh Sâm phản ứng chậm một nhịp. Cậu nằm sấp trên bàn, nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc lâu rồi mới từ từ ngồi thẳng dậy.

Cậu cúi đầu, nhận lấy tờ giấy ghi chú ấy, rồi nhìn dòng chữ trên đó thật lâu.

Đây là nét chữ của Chúc Ôn Thư.

Một lời chúc tay cô viết cho cậu: "All your wishes come true."

“Thì… sắp tốt nghiệp rồi…” Giọng của cô gái vừa hồi hộp vừa lo lắng: “Chúc cậu tiền đồ rực rỡ, sau này nhớ giữ liên lạc nhé.”

Lệnh Sâm không nói gì, chỉ ngước lên nhìn cô.

Cô có biết không, mọi ước nguyện của cậu đều là về cô.

Ước nguyện mà cậu sẽ mãi mãi không bao giờ có thể thực hiện.

“Cảm ơn.”

Ngay sau đó, Lệnh Sâm liền nhét tờ giấy ghi chú vào túi áo đồng phục, rồi lại vùi mặt vào đống áo đồng phục.

Chờ đến khi Chúc Ôn Thư quay người rời đi, Lệnh Sâm mới dám ngẩng đầu lên, thầm gửi lời chúc của mình đến với bóng lưng của cô.

Chúc Ôn Thư, mình cũng chúc cậu tiền đồ rực rỡ, mọi điều ước của cậu đều sẽ thành hiện thực.