Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi

Chương 7: Xin lỗi, bạn chưa phải bạn bè của đối phương



Trong ba giây im lặng ở văn phòng, có bảo vệ đi ngang qua, khẽ liếc nhìn vào bên trong.

Chúc Ôn Thư lúc này gần như không rảnh lo lắng Lệnh Sâm có bị nhận ra hay không, cô chỉ lo lắng người này có khi nào ra tay tại đây luôn không.

Hiển nhiên, mẹ của Vương Tiểu Bằng cũng có lo lắng này.

Bà ta kéo lấy tay Vương Tiểu Bằng lùi về sau một bước, đôi mắt đảo quanh, không tìm được cơ hội phản pháo lại.

Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Lệnh Sâm, bà ta nhẫn nhịn rất lâu cũng không biết nên quật cường ra sao nữa, chỉ đành cứng đầu, yếu ớt nói: "Tôi có thể làm gì được, nào dám đắc tội với giáo viên chứ, tôi chỉ đưa ra kiến nghị mà thôi."

Nói xong, bà ta cũng không đợi Chúc Ôn Thư đáp lời nữa, kéo tay Vương Tiểu Bằng định rời đi.

"Đợi đã."

Bà ta vừa quay người, bèn nghe thấy giọng nói Lệnh Sâm vang lên.

"Giờ có phải nên đến lượt bà xin lỗi rồi không?"

Mẹ Vương ngây người giây lát, cứng nhắc đẩy con mình ra.

Vương Tiểu Bằng bĩu môi: "Hôm qua cô giáo đã bảo con xin lỗi rồi.."

Thế là mẹ Vương lập tức nhướng mày: "Thằng bé.."

"Tôi không nói thằng bé."



Lệnh Sâm nhìn chằm chằm mẹ Vương, không nói thêm gì nữa.

Dưới ánh nhìn của anh, mẹ Vương giãy giụa hồi lâu, rồi quay người nói với Chúc Ôn Thư: "Xin lỗi nha cô giáo, vừa nãy tôi nói hơi nặng lời."

"Không sao, sau này chúng ta.."

Chúc Ôn Thư còn chưa nói hết, mẹ Vương đã kéo tay con mình quay người rời khỏi văn phòng.

Đến khi bóng dáng hai mẹ con kia hoàn toàn biến mất, Lệnh Sâm mới đứng thẳng người, quay đầu nói với Chúc Ôn Thư: "Không có chuyện gì nữa thì tôi cũng đi đây."

Chúc Ôn Thư hoàn toàn không ngờ đến buổi họp mặt phụ huynh sẽ kết thúc bằng hình thức này, cô gần như còn đang mất tập trung, ngơ ngác gật đầu.

"Ồ, được."

Cho đến khi bóng dáng một lớn một nhỏ rời khỏi văn phòng, cô mới phản ứng ra mình đã quên điều gì, vội vàng lấy túi xách, đuổi theo.

"Lệnh.. Tư Uyên! Đợi đã!"

Hai người dừng bước chân, quay đầu lại.

Chúc Ôn Thư chạy đến trước mặt Lệnh Sâm: "Có phải anh không hay đọc tin nhắn trong nhóm lớp không? Thường ngày đăng thông báo cũng không thấy ăn trả lời."

"Cái.."

Lệnh Sâm khó hiểu: "Gì cơ?"

Chúc Ôn Thư: "..."

Cũng đúng, sao có thể mong chờ vào một đại minh tinh nổi tiếng như Lệnh Sâm đọc tin nhắn lớp này chứ.

"Thế này đi, chúng ta kết bạn Wechat nhé." Chúc Ôn Thư cúi đầu rút điện thoại: "Thường ngày Lệnh Tư Uyên có chuyện gì, tôi liên hệ thẳng đến Wechat của anh luôn, mất công gọi điện thoại không được."

Tầm mắt của Lệnh Sâm nhìn vào điện thoại cô hai giây, rồi mới chậm rãi chuyển sang khuôn mặt cô. Anh không từ chối, cũng không đồng ý, nhưng chợt nở nụ cười kỳ lạ.

Chúc Ôn Thư cảm thấy anh cười rất tươi, lập tức bổ sung: "Chỉ là nói chuyện của Uyên Uyên thôi, tôi sẽ không đưa Wechat của anh cho người khác đâu, anh yên tâm đi."

"Bố ơi! Thêm đi ạ!" Lệnh Tư Uyên cũng kéo góc áo Lệnh Sâm đung đưa, đôi môi chu lên, đáng thương, nói: "Bằng không lần nào con cũng không tìm thấy bố.."



Đối diện với ánh mắt ra hiệu điên cuồng của Lệnh Tư Uyên, Lệnh Sâm khẽ ho, lấy điện thoại ra: "Được thì cũng được."

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, mở mã QR ra, giọng điệu bình thản: "Nhưng tôi không đảm bảo có thể trả lời tin nhắn của cô ngay lập tức."

"Không sao, tôi.. ơ?"

Sau khi quét mã QR xong, Chúc Ôn Thư ngạc nhiên nâng mắt lên: "Anh không cài đặt kiểm chứng bạn bè hả? Có thể thêm thẳng luôn sao?"

Lệnh Sâm không lên tiếng, đôi mắt nhìn thẳng vào Chúc Ôn Thư, cười như không cười.

Buổi tối mùa thu rất hầm, ngay cả không khí cũng vô cùng nóng bức.

Nhưng Chúc Ôn Thư lại cảm thấy nụ cười của Lệnh Sâm rét lạnh.

Sau khi nhìn nhau một hồi, Chúc Ôn Thư vẫn là vẻ mặt khó hiểu.

Lệnh Sâm thu mắt lại, di chuyển ngón tay, mở danh sách bạn bè ra, kéo xuống dưới.

Tìm được tài khoản Wechat của Chúc Ôn Thư.

Chúc Ôn Thư: "..."

Tiếp theo, anh mở hộp thoại nói chuyện, gửi "1" qua cho cô.

[Xin lỗi, bạn vẫn chưa phải bạn bè của đối phương, vui lòng thêm bạn bè với đối phương trước rồi tiến hành nói chuyện.]

Chúc Ôn Thư: "..."

Cứu mạng.

Cứu mạng!

Sao có thể như thế được!

Vào thời khắc cuối mùa hạ này, gò má của Chúc Ôn Thư đã có phần giống với sắc màu của hoàng hôn, đang dần trở thành màu đỏ, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Cô gần như không nhớ nổi bản thân đã thêm bạn bè với Lệnh Sâm từ khi nào nữa, cũng hoàn toàn quên mất bản thân đã từng có một người bạn như vậy.

Cũng không biết có phải hôm nào bản thân soát lọc đống bạn bè, đã tiện tay xóa luôn những người không có ghi chú đi không nữa..

Lúc xóa đi, cô đã chắc chắn là cả đời cũng sẽ không có cơ hội gặp lại, ai mà biết được bị người ta bắt chẹt ngay tại chỗ thế chứ?

"À thì.."

Sắc mặt Chúc Ôn Thư đã đổi thành rất nhiều màu rồi, nhưng Lệnh Sâm vẫn cứ im lặng nhìn cô, bày ra bộ dạng xem cô giải thích như thế nào.

"Thật ngại quá, tôi không cố ý xóa kết bạn đâu."

Ngay cả tốc độ chớp mắt của Lệnh Sâm cũng rất ung dung.

"Vậy chính là, lỡ tay?"

Mà lúc này ngón tay Chúc Ôn Thư đã nóng bừng lên, lông mi không ngừng dao động để che đi ánh mắt trôi lơ lửng của mình: "Tôi nhớ mình từng kết bạn với anh, nhưng lúc đó không có ấn tượng nên mới xóa nhầm."

"..."

Một lát sau, Lệnh Sâm nhẹ nhàng nói một câu: "Cô không giải thích còn hơn."

Sau đó túm lấy cặp sách của Lệnh Tư Uyên, quay người đi xuống cầu thang.

Chúc Ôn Thư nhìn bóng lưng của Lệnh Sâm, phiền muộn gãi đầu. Người chủ nhiệm thay thế như cô thật khiến cô Chung mất mặt mà, sao người ta có thể ghi nhớ rõ ràng tên họ của từng phụ huynh được vậy?