Cô Ấy Là Do Tôi Nuôi Lớn

Chương 2: Dao kề cổ



Thực tế cho thấy, Đàm Nhu Nhi cũng quá đề cao tâm tính tốt đẹp trong người cha mẹ của cô quá rồi.

Hai tuần sau khi Tiểu Ân bị bắt đi, Đàm Nhu Nhi lại từ miệng Đàm Ôn Tường nghe được tin dữ.

Ngày hôm đó, theo yêu cầu của Lộc Nhân, Đàm Nhu Nhi vì phải tập múa quá mức với cường độ cao mà bệnh nặng. Nhưng cũng vì bệnh như vậy, mới lờ mờ nghe được tiếng nói chuyện của hai người họ trong phòng của mình.

Đàm Ôn Tường cứ tưởng Đàm Nhu Nhi đã ngủ, liền trực tiếp nghe điện thoại ở trong phòng cô bé, không biết đầu giây bên kia đã nói cái gì, chỉ thấy khuôn mặt của ông tái mép, lại chốc chốc đỏ lên, rõ ràng là tức giận không kìm nén được. Tay nắm thành quyền nện xuống mặt kính, phát ra âm thanh "rầm" chói tai.

"Mày nói cái gì? Trốn thoát rồi, tao cho mày tiền chỉ để cho hai con mắt của mày làm cảnh thôi hả?!"

Tay Lộc Nhân đang khẽ vuốt vuốt mái tóc Đàm Nhu Nhi khi nghe thấy Đàm Ôn Tường hét lớn cũng lập tức dừng lại, hướng ánh mắt về phía chồng.

"Có chuyện gì vậy?"

"Thằng nhãi đó trốn thoát rồi, là do con nhỏ Tiểu Ân kia mở đường trốn thoát." - Đàm Ôn Tường bực dọc, chất giọng khàn khàn âm trầm như muốn giết người.

Đàm Nhu Nhi sau khi nghe thấy có tên Tiểu Ân, trong lòng như có tảng đá đè nặng, tại nơi hai người kia không thấy, bàn tay nhỏ đã nắm chặt lấy góc chăn. Dù sợ hãi vẫn phải tiếp tục giả vờ ngủ để có thể nghe tiếp cuộc nói chuyện của hai người.

Lộc Nhân lúc này cũng để lộ bộ mặt hoang mang, mím môi một lúc, rồi lại hỏi Ôn Tường.

"Vậy con bé Tiểu Ân kia sao rồi?"



"Không biết, bọn kia nói nó sau lúc đó thì nhảy từ tầng cao xuống, không tìm thấy xác, không rõ sống chết. Đúng là đồ sao chổi, mới đem đi vài ngày liền khiến con mồi ngon trốn thoát. Mẹ kiếp để nó trôi sông chết không thấy xác cũng được." - Đàm Ôn Tường vì lửa giận đang bừng bừng trong lồng ngực, lúc này chẳng thèm để ý gì mà buông lời nguyền rủa, dẫu cho người trong lời nguyền rủa kia của ông ta chẳng qua chỉ là một đứa bé 5 tuổi, hơn hết nó là con gái, đúng vậy, trên pháp lí chính là con gái của ông ta.

Đàm Nhu Nhi nghe đến đây, linh hồn đã chết lặng. Hai người kia cũng không ở lại lâu, chẳng mấy chốc mà căn phòng chỉ còn lại một mình cô.

Co người lại ôm lấy bản thân, đứa trẻ năm tuổi vùi mặt trong chăn gào khóc thật lớn...

"Tiểu Ân... Đứa nhỏ của chị... Hu hu, là chị không bảo vệ được cho em, là lỗi của chị... Cầu xin thần linh, cầu xin ai đó, hãy giúp em gái tôi, tôi nguyện đem toàn bộ mọi thứ của mình đang có đánh đổi, làm ơn, hãy giúp con bé sống sót..."

Đến cuối cùng, Đàm Nhu Nhi vẫn là hiểu được, nếu chỉ chờ thần linh thương sót, có lẽ em gái của cô sẽ không sống nổi mất. Vì thế, trong bữa tối ngày hôm đó, cô đã lê thân nhỏ của mình xuống phòng bếp, nhân lúc không ai để ý, trộm lấy đi một con dao gọt hoa quả. Sau đó trở về phòng, đem giấu con dao đó dưới gối nằm, cố gắng trấn tĩnh bản thân không được sợ hãi, im lặng chờ thời cơ đến.

Trời không phụ người chờ, cô sau cùng cũng chờ được Lộc Nhân và Đàm Ôn Tường bước vào phòng mình cùng một lúc. Ánh mắt sáng trong vốn dĩ nên ngây thơ ngọt ngào, lúc này lại mang đến cảm giác bất lực đau khổ không nên có.

Lộc Nhân ấy vậy lại không nhận ra bất thường của cô, nhìn thấy cô tỉnh dậy, liền cầm tô cháo ấm tới, tiếp tục tròn vai mẹ hiền.

"Con đã tỉnh rồi sao? Còn đau ở đâu không, chắc cũng đói rồi chứ nhỉ, mẹ thổi cháo cho con ăn nhé?"

Thay vì đáp lại lời của Lộc Nhân như mọi hôm, Đàm Nhu Nhi lại bỏ ngoài tai mấy lời dối trá đó, đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Đàm Ôn Tường. Tất nhiên, Đàm Ôn Tường sau đó cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, ông tiến đến bên giường Đàm Nhu Nhi, trong đôi mắt có phần nhu hòa, nhưng cô biết, đó là sự giả tạo hoàn hảo của một người làm cha đang cố gắng thể hiện ra.

"Có chuyện gì sao bé Nhu Nhi của cha? Cha thấy con nhìn cha từ lúc ta mới xuất hiện đến giờ, con nhớ ta sao?". Truyện Quân Sự

Đáp lại sự trêu đùa của ông ta, Đảm Nhu Nhi chỉ mím môi, thật lâu không có tiếng trả lời. Mãi cho đến khi hai người kia tưởng Đàm Nhu Nhi bệnh đến câm rồi, cô mới bật ra tiếng nói thanh thoát dễ nghe:

"Em gái của con sao rồi hả cha mẹ? Em ấy chữa bệnh như thế nào rồi ạ?"



Đàm Ôn Tường lập tức đơ người ra, nụ cười bên miệng cũng dần dần cứng ngắc khó coi. Còn Lộc Nhân bên cạnh thì mặt mày tái mép, đối với câu hỏi đột ngột của cô vẫn chưa tìm ra cách trả lời phù hợp.

Hai bọn họ vốn định lấp liếm cho qua chuyện này, nhưng Đàm Nhu Nhi lại tiếp tục đặt câu hỏi dồn dập. Cho đến khi hai người kia không tìm được câu trả lời phù hợp nữa, cô gái nhỏ đang ngồi trên giường mới nhỏ giọng hỏi câu cuối cùng:

"Em ấy biến mất rồi đúng không?"

"Chuyện này..." - Lộc Nhân do dự ngập ngừng không dám nói ra.

"Em gái của con, bị các người lấy lý do chữa bệnh mà đem đi xó xỉnh nào đó, bây giờ lại biến mất rồi sao? Cha mẹ, em ấy là em gái con, cũng là con gái của cha mẹ cơ mà?! Em ấy cho dù có ngốc cũng không xứng bị như vậy!"

Đàm Ôn Tường nhíu mày, đối với cách hành xử của đứa con gái vốn có thiện cảm lúc này lại không vui lắm. Đang định mở miệng dạy dỗ, ngay giây sau liền trực tiếp bị dọa, Đàm Nhu Nhi từ lúc nào đã cầm sẵn con dao kề lên trên cổ mình, bàn tay nhỏ nắm thật chặt con dao, cho dù Lộc Nhân hay Đàm Ôn Tường muốn dùng vũ lực cướp lại về tay cũng sẽ gây tổn thương cho cô, nhất là tổn thương đến vùng mặt.

"Đi tìm em ấy về đây cho con!"

"Đàm Nhu Nhi, con hồ nháo đã đủ chưa?" - Dù có hơi lo lắng, bất quá Đàm Ôn Tường vẫn phải bình tĩnh cất tiếng. Ông có thể ngầm đoán ra, đứa nhỏ này lúc nãy giả vờ ngủ mà nghe hết toàn bộ câu chuyện kia.

"Hai người, lập tức phái người tìm em ấy về cho con, nhất định phải là một Tiểu Ân còn sống, giúp em ấy tìm bác sĩ giỏi nhất, giúp em ấy sống sót. Nếu không hai người đừng hòng có được một Đàm Nhu Nhi hoàn chỉnh để bán cho hào môn thế gia nào đó!"

"Con!" - Đàm Ôn Tường bị chính đứa nhóc 5 tuổi nắm thóp, dịu dàng nơi đáy mắt lúc này cũng không giữ được nữa.

Trước người cường đại hơn mình, Đàm Nhu Nhi chỉ cố thể dặn lòng phải mạnh mẽ, vì em gái, lưỡi dao bén nhọn lạnh lẽo kề bên cổ cũng không còn đáng sợ gì nữa.