Cô Ấy Là Do Tôi Nuôi Lớn

Chương 50: Thuốc hay không thuốc



Đàm Nhu Nhi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Người bên gối đã rời đi lúc nào. Chẳng qua cô cũng không có ý định quan tâm nhiều cho lắm. Bởi lẽ thứ mà cô nên quan tâm lúc này chính là cơ thể không một chút sức lực nào của mình. Cả người như bị bê tông cán qua, đau nhức không thể động đậy dù chỉ là ngón tay.

Điều lạ kỳ là ban đầu cô còn tưởng khi tỉnh dậy thì nơi tư mật mới là đau nhất, hôm qua Lâu Vĩnh không biết đã ra vào biết bao nhiêu lần. Ấy vậy, ngược lại với suy nghĩ của cô, phía dưới cơ hồ không quá đau rát như trong tưởng tượng, có chăng chỉ là chút sưng đỏ… Nhưng so với cảm giác ngày hôm qua lúc bị phá thân quả thực không nhằm nhò gì.

Nhắc mới nhớ, người cô lúc này được bao bọc bởi bộ váy liền màu xanh dương, dưới lớp da láng mịn là mùi thơm thoang thoảng của hoa nhài, cũng chính là mùi sữa tắm của cô. Mà tấm chăn nệm cô đang nằm lúc này cũng vô cùng sạch sẽ. Không có dấu vết nào của một cuộc “đại chiến” đã từng nổ ra vào tối hôm qua.

Đàm Nhu Nhi thoáng chốc đỏ mặt, không hỏi cũng biết thành quả này là do ai tạo ra…

Nhưng sự ngượng ngùng kia cũng chỉ xuất hiện vỏn vẹn vài giây trên khuôn mặt tinh tế của Đàm Nhu Nhi. Trong tích tắc, sườn mặt của cô hơi nghiêng qua nhìn ra cửa sổ đang đóng rèm. Không rõ là đang suy nghĩ chuyện gì, dưới tầng lông mi dày là đôi mắt tĩnh lặng như hồ.

“Tỉnh rồi sao bé con?”



Lâu Vĩnh đứng ngoài cửa được một lúc, ban đầu chỉ là muốn kiểm tra xem cô bé của mình đã thức giấc hay chưa. Cho đến khi nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác sau lại dần chuyển qua ngượng ngùng của cô khiến hắn không kiềm chế được mà bật cười khúc khích. Song, cho đến khi cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của cô. Hắn có chút bồi hồi lo lắng… Hắn nhìn ra được, cô đang do dự suy nghĩ chuyện gì đó.

Là chuyện gì đây? Lâu Vĩnh thông minh như vậy cơ hồ đã đoán ra phần nào, vậy nên hắn mới gác lại đam mê đứng một góc ngắm cô mà trực tiếp đi vào.

Đàm Nhu Nhi vừa nhìn thấy Lâu Vĩnh, cơ thể như có phản xạ ngầm mà hơi run lên, hai má cũng bắt đầu chuyển sang một màu hồng sáng như vừa được dặm thêm một lớp phấn nền, trong đầu lúc này hiện ra một suy nghĩ duy nhất, trốn hắn!

Thực tế cho thấy, dù thứ gì cần xem cũng đã xem hết, làm đã làm tới cùng, nhưng lúc nhìn nhận vấn đề bằng não bộ, Đàm Nhu Nhi vẫn chưa có cách nào thích nghi kịp những gì hai người đã trải qua.

Mà Lâu Vĩnh cơ hồ không muốn cho cô trốn tránh, một đường đi thẳng sau đó ngồi xuống bên cạnh giường. Khuôn mặt hắn ngày càng phóng đại trong con ngươi đang giãn ra hết cỡ của cô. Ngay sau đó, trán của hắn chạm vào trán cô, hai chóp mũi cạ vào nhau. Dưới khoảng cách gần như vậy, cô còn thể ngửi thấy thoang thoảng mùi gỗ đàn hương, mùi hương ấm áp đặc trưng của hắn, lúc này đây đang quẩn quanh xung quanh cô.

Chẳng hiểu sao, Nhu Nhi luôn cảm thấy mùi hương này khiến bản thân an tâm đến lạ thường

“Sao lại muốn như con đà điểu chui đầu núp trong lớp chăn vậy hửm? Sợ anh làm em tiếp à?”

Đàm Nhu Nhi không giấu nổi ngạc nhiên nơi đáy mắt, hóa ra hắn đã đoán ra toàn bộ những gì cô suy nghĩ… Nhưng tính tình trước nay của Nhu Nhi rõ ràng hiếu thắng, cho dù bị đoán trúng tâm đen, cũng không muốn Lâu Vĩnh trưng ra bộ mặt đắc thắng.

“Không hề! Hôm qua là anh bị thuốc điều khiển nên em không đôi co cùng anh, nếu là anh của thường ngày thì…” - Nói đến đây Nhu Nhi hơi khựng lại, bất giác đặt câu hỏi nhỏ. Hắn có thuốc hay không có thuốc sẽ đáng sợ hơn?

Lại nói, cô đang suy nghĩ cái gì vậy hả trời…

“Thường ngày thì?” - Lâu Vĩnh có vẻ hứng thú với những lời cô định nói, đôi mắt xanh ngọc bích hơi lóe lên tia giảo hoạt. Nửa thân trên được đà lấn tới mà áp chế cô vào đầu thành giường tạo thành tư thế ái muội. Chỉ chờ cho cô bị dọa sợ đến mức nhắm chặt mắt mà bật ra tiếng cười thanh thúy. Giọng nói trầm thấp vang bên tai cô:

“Nếu em định trải nghiệm khi không có thuốc, anh lập tức sẽ thành toàn cho em. Chỉ là anh không ngờ được bé con của anh lại có đam mê với môn ‘thể dục’ này đến vây.”

Trong giọng nói vừa có chút trêu ghẹo, vừa có chút uy hiếp, vô cùng hiệu quả dọa cô rùa nhỏ tên Đàm Nhu Nhi thu đầu vào lớp vỏ của mình, chỉ để lại đôi mắt sáng trong cảnh giác nhìn hắn.

“Không phải… Ý em không phải là như vậy… A-Anh đừng làm nữa, sẽ không chịu được đâu.”

Lâu Vĩnh thực chất chỉ muốn dọa cô một phen mà thôi, tất nhiên hắn biết hôm qua mình đã đòi hỏi cô nhiều như thế nào. Khi bôi thuốc cho bé con của mình, cô không biết hắn đã tự trách như thế nào… Bất quá nếu cho hắn trở về tối hôm qua, hắn vẫn sẽ làm như vậy. Không phải vì hắn không quan tâm cô, mà hắn thực chất không có biện pháp giữ vững lí trí khi đi vào bên trong cô.

“Được được, không làm nữa. Bây giờ anh bế em đi ăn trưa nhé? Hôm qua làm nhiều như vậy, bụng em có lẽ chẳng còn gì nữa đâu.”

Đàm Nhu Nhi mím môi, cuối cùng cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu. Hỏi thừa, cô còn chắc mình đủ sức để có thể đứng vững chứ đừng nói đi lại bình thường xuống dưới kia.



Sau khi ăn cơm xong, Lâu Vĩnh lại mang đến cho cô một cái bánh kem hình con gấu vô cùng đẹp mắt kèm lời chúc sinh nhật vô cùng sến súa gửi đến cô, điều này không nói cũng biết đã khiến cho cô vừa bất ngờ vừa hạnh phúc. Cô còn định đồng ý cùng hắn đến địa điểm mà Lâu Vĩnh chọn trước, hạnh phúc vui vẻ cho đến khi cuộc gọi của Đàm Ôn Tường xuất hiện dưới ánh sáng xanh của chiếc điện thoại trên bàn.

Lâu Vĩnh nhìn đến tên người đang gọi đến, đôi mắt bỗng chốc trùng xuống, hắn đã hỏi cô có cần mình khiến cho ông ta biến mất luôn hay không. Nhưng trong dự kiến của hắn, Nhu Nhi sẽ không đồng ý.

Cô nói, ông ta vẫn là cha của cô, là cha của em gái cô, là người mà Đàm Tiểu Ân vẫn luôn sùng bái khi đọc tên ông trên các bài báo. Bởi vì em gái cô vẫn còn ước vọng về một tổ ấm thực thụ, cho nên, Đàm Nhu Nhi phải cố gắng níu kéo lấy gia đình tồi tài này, cho đến khi Tiểu Ân có thể trở về…